Edit: Co3P.
Lâm Mạt Mạt vỗ vỗ túi sách của mình:
“Còn chưa thành hình. Hắn làm mấy cái, chắc
là mấy cái trước không dùng được nên cái này rất cẩn thận, giấu rất kỹ không
nói, cơ bản mang hết những thứ có thể ăn trong nhà đều cho nó ăn, nhân ý thức
và thai thể còn chưa hoàn toàn dung hợp nên chưa tỉnh lại, tôi mang về chậm rãi
nghiên cứu.”
“Vậy còn những thứ này?” Trương Lăng Sơn nhìn một phòng đầy thai thể, lo lắng không
thôi.
Lâm Mạt Mạt: “Tự ông nghĩ cách đi, nếu để tôi xử lý thì sẽ trực tiếp đốt thành tro.
Dù sao đối với tôi cũng không có tác dụng gì.”
Trương Lăng Sơn đau răng hít một hơi,
quay đầu thông báo cho mấy người trong sư môn, rồi lại gọi điện thoại thông báo
cho người ở gần đây, nhanh chóng đến dời những thai thể này đi.
Cảnh Thâm Dương cũng không nhàn rỗi,
lúc đi xuống lầu vẫn liên tục gửi tin nhắn, tới bên dưới rồi mới thở phào nhẹ
nhõm: “Tôi đã đem những ảnh chụp cùng
tình huống tương quan gửi hết cho Chu đội trưởng, về phần bọn họ làm như thế
nào thì không còn liên quan đến chúng ta. Gian phòng này em có mở giúp bọn họ
không?”
Lâm Mạt Mạt liếc hắn một cái: “Đây là chuyện của hiệp hội thiên sư, tôi mặc
kệ. Nhưng mà xem ra lá cờ thưởng thứ hai của anh rất nhanh sẽ có thể cầm trong
tay.”
Cảnh Thâm Dương: “Có thể đừng đề cập đến chuyện này không?”
“Hy vọng lần này đi lấy lời khai, anh có thể về nhà đúng hạn, tránh tôi
cùng thư ký Dương đi nộp tiền bảo lãnh.”
Cảnh Thâm Dương: “....”
Làm ba ba như hắn quả thật làm không
chút tôn nghiêm nào mà!
Lâm Mạt Mạt bĩu môi: “Không biết lòng tốt của người khác.”
Cảnh Thâm Dương hít một hơi: “Em muốn cờ thưởng thì nói, kêu Trương Lăng
Sơn nói lại với hiệp hội thiên sư, phát cho em một lá là được.”
Lâm Mạt Mạt lập tức lên tinh thần: “Thật sao?”
Cảnh Thâm Dương không thể hiểu nỗi: “Em rất thích?”
“Thi đại học được cộng điểm đó!” từ sau khi hiểu rõ sự quan trọng của trình độ ở thế giới này,
trong mục tiêu cuộc sống của Lâm Mạt Mạt đã tăng thêm một hạn mục, nhất định phải
thi vào top 3, không được thì quá có lỗi với tiên thiên linh thể cô đây.
Mặc dù thi đại học chỉ cần thành tích
thật tốt là được nhưng có thể có thêm điểm cộng sao lại không cần? Giang Thành
là thành phố trực thuộc trung ương, tương đương với một cái tỉnh, nếu có có được
cờ khen thưởng cấp tỉnh, nhiều không biết chứ thêm 5 điểm vẫn có thể. Có đôi
khi, chênh lệch của một số trường đại học và trung học chuyên nghiệp cũng chỉ
có không phẩy mấy điểm mà thôi, đã khác nhau một trời một vực.
Mặc dù học cái gì đối với cô mà nói đều
không khác mấy, dù sao bắt quỷ cũng không dùng đến nhưng hình thức vẫn phải có.
Cảnh Thâm Dương: “.....” Ngại quá,
trách hắn không có kinh nghiệm ở phương diện này hả?
Lâm Mạt Mạt an ủi hắn: “Anh có thể thi vào đại học Giang Thành đã rất
khá.”
Cảnh Thâm Dương: “Ý em là, tôi chỉ xứng thi vào đại học Giang
Thành?”
Lâm Mạt Mạt không thèm để ý tới hắn,
thì thà thì thầm: “Anh la lớn như vậy
cũng bật không ra khỏi địa cầu.”
Cảnh Thâm Dương: “Câm miệng, làm việc. Làm xong thì đi nhanh
đi.”
Sớm muộn gì cũng bị áo bông nhỏ làm
ngạt chết.
Đi xuống lầu lại trở về tiểu khu cũ lấy
đồ, dặn dò mấy u hồn bên trong một lượt, lúc này mới trở về nhà.
Trên đường về không quên thương nghị
với Cảnh Thâm Dương: “Cuối tuần này tôi
mang bọn Tống đại nhân về, được không?”
Cảnh Thâm Dương cau chặt mày: “Nhất định phải như vậy sao?”
Lâm Mạt Mạt gật đầu: “Bọn họ chỉ có thể sống ở chổ tôi ở thì mới
có thể tiếp tục kiếm tiền sinh hoạt nếu không thì rất nhanh sẽ không thể nào chạm
đến đồ vật dương thế.”
Cảnh Thâm Dương hít sâu một cái: “Nhà chúng ta có tiền.”
“Ai lại chê tiền nhiều chứ?”
Cảnh Thâm Dương: “.....”
“Hơn
nữa, mấy u hồn có thể làm được nhiều chuyện lắm đấy dù sao cũng hữu dụng hơn
anh.”
Cảnh Thâm Dương: “..... Đã nói là sẽ tôn trọng ba ba mà?”
Lâm Mạt Mạt: “A, còn có một cái là truyền nhân của ngự trù, mãi vẫn chưa có đất dụng
võ.”
Cảnh Thâm Dương: “Được rồi.” Nhu cầu ăn uống cũng rất quan
trọng.
Ở cùng Lâm Mạt Mạt một thời gian,
nhìn cô mỗi ngày ăn uống thỏa thích như vậy, Cảnh Thâm Dương cũng chờ mong với
ba bữa cơm, các cửa hàng trên mạng cũng không bỏ qua. Nhưng ngự trù chân chính
thì chưa từng gặp, nghĩ thôi đã muốn chảy nước miếng.
Nói thì nói vậy, nhưng nghĩ đến việc
trong nhà bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể xuất hiện u hồn, hắn đã sợ
gần chết.
Lâm Mạt Mạt lại quay đầu nói với
Trương Lăng Sơn: “Vật trong bụng Quản
Đình Đình, các ông có cách gì không?”
Cảnh Thâm Dương lập tức nói: “Không phải em đã xử lý sao?”
“Ý tôi là, hiện tượng mang thai giả của cô ta. Dù sao hiệp hội thiên sư xử
lý loại chuyện này tương đối nhiều, hẳn là biết cách xử lý hơn tôi, càng dễ
dàng khiến cô ta chấp nhận hơn.”
Ngược lại nếu Lâm Mạt Mạt đi nói, chắc
là đến nhiều một câu giải thích cũng không muốn nói thêm cho cô ta.
Trương Lăng Sơn đáp ứng: “Chuyện này không thành vấn đề, ngày mai tôi
sẽ đến trường học tìm cô ấy.”
“Cô ta chắc là sẽ không đến trường nữa.”
Cảnh Thâm Dương nheo mắt: “Vì sao?”
“Không thể gặp người khác.” Lâm Mạt Mạt trả lời một cách đương nhiên.
Cảnh Thâm Dương bỗng nhiên nhớ lại,
lúc hắn cùng Lâm Mạt Mạt đi gặp Quản Đình Đình, cô ta gầy chỉ còn da bọc xương.
Lúc ấy không để ý, mãi lo lắng chuyện khác, vô thức không để ý đến chuyện bất
thường này. Hiện tại có tâm phúc, những chi tiết không bình thường lúc đó đã được
gợi nhớ lại từng cái.
“Ý
em là những quái vật kia dựa vào hút máu thịt của cô ấy để lớn lên sao?”
“Không
phải sao? Anh cũng thấy thứ kia là thứ gì, nếu nói nó lớn lên bình thường thì
có thể không?”
Đúng vậy.
Cảnh Thâm Dương lại nghĩ tới lúc ấy
Lâm Mạt Mạt đã hỏi Quản Đình Đình, có muốn tiếp tục sống hay không thì hiểu được
đại khái: “Vậy chẳng phải là khi thứ đó
sinh ra thì Quản Đình Đình nhất định sẽ chết? Chuyện này cô ta biết không?”
“Cô ta chắc đã phát hiện từ lâu.”
Đó giờ Cảnh Thâm Dương cũng không cảm
thấy Quản Đình Đình ngu ngốc, hơn nữa cô ta chắc cũng hiểu rõ tình trạng của bản
thân mình nếu không lúc trước gặp mặt cô ta cũng sẽ không lời lẽ chính đáng đưa
ra nhiều yêu cầu với anh cả như vậy. Mặc dù không trực tiếp nói rõ ra nhưng
thân thể mệt mỏi cùng thiếu dinh dưỡng thì rất rõ ràng.
Lúc đó hắn còn tưởng Quản Đình Đình
đang cố ý than khóc, cố chứng minh cô là một nữ sinh xuất thân bình thường,
nuôi sống một thai nhi yếu ớt thì không dễ dàng cho nên muốn Cảnh gia đưa nhiều
tiền.
Nhưng hiện tại Cảnh Thâm Dương không
nghĩ như vậy: “Em nói xem có phải bởi vì
cái thai kia là quái vật, căn bản không tồn tại cho nên nghĩ cách lợi dụng trong
thời này đứa bé chưa sinh ra, kiếm chát chút ít tiền?”
Như vậy cho dù là quái vật sinh ra rồi,
cô ta đã chết, Cảnh gia cũng sẽ không đòi nợ một người chết.
Lâm Mạt Mạt liếc hắn một cái, nói: “Không thể nào. Cô ta cũng giống anh, là người
tin tưởng vào khoa học, không tin loại chuyện vô căn cứ này.”
Cảnh Thâm Dương đang muốn phản bác,
Lâm Mạt Mạt lại nói: “Cô ta bị bạn trai lừa,
cho là mình mắc phải bệnh nan y cho nên mới không sợ chết, muốn sử dụng cái
thai này để lại một khoản tiền cho cha mẹ. Bởi vì coi như cô không bị bệnh,
sinh đứa bé ra anh cũng sẽ không cưới cô ta, nói không chừng vì vậy mà có vướng
mắc, sẽ làm tiêu hao hết tình cảm không có bao nhiêu của cả hai. Nhưng nếu cô
ta chết đi thì ngược lại anh sẽ vì đứa bé mà hậu đãi cha mẹ cô ấy.”
Cảnh Thâm Dương hít sâu một hơi, nhịn
không nổi chửi đổng: “Mịa, bệnh tâm thần!”
Nói như vậy, hắn làm cha hờ hoàn toàn
chính là tai bay vạ gió! Không may mắn đến mức nào mới có thể để cho người ta
tính toán thuận lợi như vậy?
Hai tay Lâm Mạt Mạt đút vào túi,
không để ý tới hắn.
Ngược lại cô cảm thấy Quản Đình Đình
vô cùng tỉnh táo, hơn nữa vẻ ngoài rất sáng suốt. Nếu như cô gặp phải tình trạng
như vậy, cô cũng cảm thấy đó là biện pháp hay, nhưng với điều kiện là đây không
phải là một âm mưu, và đêm đó thật sự phát sinh cái gì, đứa bé kia thật sự tồn
tại.
Nhưng mà, cũng chỉ là nếu như thôi.
Trương Lăng Sơn cũng nói: “Bây giờ tình trạng thân thể của cô ấy, chúng
ta cũng không có cách nào giúp cô ấy khôi phục.” Hôm đó ông cũng nhìn thấy,
chỉ mấy ngày thôi mà Quản Đình Đình đã trả giá lớn.
Từ trong xe lấy ra một lon cocacola,
uống ừng ực một hơi hơn nửa bình, Cảnh Thâm Dương mới cảm thấy đại não của mình
khôi phục lại bình thường, hỏi Lâm Mạt Mạt: “Vậy em muốn cứu cô ấy không?”
“Cô ta từ chối tôi.”
Cảnh Thâm Dương hiểu ra, tiểu gia hỏa
này trước giờ ân oán rõ ràng, hơn nữa còn thù dai, hắn chỉ có thể vì sự tham
lam của Quản Đình Đình mà vỗ tay một cái.
“Công
ty điều tra đã có kết quả, ngày mai hai ta đi giải quyết?”
Lâm Mạt Mạt không để ý, không muốn để
ý tới lắm: “Quyết định của mình thì tự
mình chịu trách nhiệm.”
Cảnh Thâm Dương cũng không ngoài ý muốn,
nói thêm: “Nếu như có thể lấy tiền về, sẽ
cho em, 90 vạn.”
Lâm Mạt Mạt lập tức lấy một tờ giấy
ra, còn có mấy tấm ảnh kia: “Trực tiếp
chuyển khoản đến số tài khoản của tôi trên đó.”
Cảnh Thâm Dương: “Tình cha con của chúng ta còn không bằng 90
vạn sao?”
“Không nói cảm tình, tổn thương tiền.”
Cảnh Thâm Dương: “......”
Trương Lăng Sơn nhịn không được bật
cười ‘ha hả’, thấy nhị thiếu chịu thiệt quả thật khiến trong lòng ông vui vẻ cực
kỳ. Nhưng mà ngoại trừ Lâm Mạt Mạt cũng không ai dám nói vậy trước mặt hắn.
Cảnh Thâm Dương xoay đầu nhìn lại, trợn
mắt.
Trương Lăng Sơn lập tức che miệng, ho
khan một tiếng, giả bộ như cái gì cũng chưa xảy ra.
Nhưng chỉ mới hai ngày, đội cảnh sát
hình sự trong quá trình điều tra Dương Học Lâm đã phát hiện một loạt sự kiện,
không thể không liên hệ Cảnh Thâm Dương lần nữa.
“Nhị
thiếu, mấy nữ sinh tạm nghỉ dài hạn ở trường cậu, cậu có ấn tượng không?”
Cảnh Thâm Dương nhìn danh sách, chỉ
hơi có ấn tượng, biết là có một người như vậy mà thôi, nếu nói gặp mặt thì chắc
cũng là có. Dù sao lúc trước hắn mời khách, người đến cũng không ít nhưng nếu
nói quen thì quả thật làm khó hắn rồi.
“Xảy
ra chuyện gì? Có thể tiết lộ một chút không?”
“Mất
tích, xảy ra sau khi các cô ấy tạm nghỉ học. Mà khi chúng tôi điều tra quan hệ
cộng đồng của các cô ấy thì tất cả đều chỉ về cậu.”
Nếu không phải vừa rồi nói chuyện với
hiệp hội thiên sư, biết được phần nào tình huống của Quản Đình Đình, cùng với
chân tướng vụ án giết người quỷ dị này thì đội trưởng Chu nhất định sẽ khóa chặt
hiềm nghi vào Cảnh Thâm Dương.
“Đều
không quen, nói chuyện cũng chưa vượt qua năm câu. Nhưng mà nếu anh đã nhờ đến
tôi rồi thì tôi có thể giúp anh tìm tung tích của những người này, chuẩn bị sẵn
đồ bọn họ tùy thân của bọn họ như lông tóc hoặc quần áo thường mặc, chốc nữa
tôi mang người qua hỗ trợ.”
Chu đội trưởng như trút được gánh nặng:
“Cảm ơn.”
“Nhớ phải có tiền thưởng, đứa trẻ nhà chúng tôi thích cái đó.”
Đội trưởng Chu: “......”
Sở thích của những kẻ có tiền đều thẳng
thắn như vậy sao? Anh cũng hơi hoài nghi, tài sản kết sù của Cảnh gia có phải
tích góp từng chút từ đây không?
Lúc Lâm Mạt Mạt biết được tin này, lập
tức nhớ tới một việc: “Hỏng rồi!”
“Sao vậy?” Cảnh
Thâm Dương không hiểu sao cũng khẩn trương theo.
“Mau
gọi điện thoại hỏi thử xem Quản Đình Đình bây giờ thế nào.”
Cảnh Thâm Dương lập tức ý thức được: “Không phải là cô ta cũng mất tích theo đó chứ?”
“Do tôi quá bất cẩn, dù sao cô ta cũng là cơ thể mẹ thai nghén thân thể ý
thức của khôi lỗi, một lượng lớn oán khí cung cấp cho cô ta, nếu kế hoạch thất
bại là không thể lấy về được, bọn họ lấy nhiều oán khí như vậy ở đâu? Phược
linh cũng không phải dễ chế tạo như vậy.”
Trương Lăng Sơn cũng thở dài, nói
trong điện thoại: “Đang muốn nói với
cháu, Quản Đình Đình chết rồi.”
Lâm Mạt Mạt cũng không bất ngờ, tỉnh
táo hỏi tiếp: “Thi thể vẫn còn chứ?”
“Chỉ còn lại một bộ thây khô, một hồi tôi mang qua cho cháu.”
Cảnh Thâm Dương lập tức la lên: “Đừng mang đến nhà tôi! Chúng tôi đi qua xem!
Bây giờ lập tức liền qua!”
Trương Lăng Sơn: “...... cô ấy chết ở căn nhà mà nhị thiếu từng
ở kia.”
Không cần phải tự lừa mình dối người.
Cảnh Thâm Dương lý lẽ hiên ngang: “Căn nhà kia tôi bỏ, ngày mai sẽ rao bán nửa
giá! Nhưng căn nhà hiện tại tôi còn muốn ở tiếp.”
Trương Lăng Sơn: “Có tiền muốn làm gì làm, không so được không
so được.”
Vì tiết kiệm thời gian, hai bên hẹn tại
một địa điểm trung gian, chia nhau xuất phát, mau chóng gặp mặt, làm rõ tình
hình. Cũng may hiệp hội đạo giáo có cơ quan gần đây, mặc dù chỉ là một văn
phòng nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Hôm nay trực ban vừa hay là Minh Cẩn.
Lúc Lâm Mạt Mạt đến cậu ta đang làm bài tập, bất chợt nhìn thấy người nên cực kỳ
cao hứng, lập tức nở nụ cười: “Mạt Mạt,
sao cậu lại đến đây?”
Lâm Mạt Mạt trừng mắt, hỏi lại: “Tôi đang muốn hỏi cậu đấy.”
Minh Cẩn ngại ngùng cười: “Tôi là người của Đạo môn, đương nhiên phải
làm việc, nhưng mà tôi còn chưa tốt nghiệp nên chỉ cần lúc không đến lớp thì sẽ
đến hỗ trợ trực ban nghe điện thoại.”
Đôi mắt Lâm Mạt Mạt sáng lên: “Có tiền lương không?”
Cảnh Thâm Dương: “..... Ê, một tháng nhiều lắm là ba ngàn tệ, em
không cảm thấy phí thời gian sao?”
Minh Cẩn cũng nói: “Tiền lương một ngày 200, quả thật rất ít. Thu
vào chủ yếu của tớ chính là cùng sư phụ sư bá ra ngoài công tác, khách hàng trả
tiền sẽ cho tớ một phần.”
Cảnh Thâm Dương lại lạnh nhạt nói: “Cho dù là đạo môn bên này cũng rất ít có thể
nhận đơn nào 500 vạn.”
Lâm Mạt Mạt thoáng chốc mất hứng thú.
Minh Cẩn quả thật là một đứa trẻ
thông minh, thoáng qua đã hiểu: “Mạt Mạt,
cậu thiếu tiền hả? Có muốn tớ cho cậu mượn không, tớ có hơn mấy trăm vạn đấy
.....”
Cảnh Thâm Dương trợn mắt nhìn: “Cậu cho rằng nhà chúng tôi không có tiền hả?”
Minh Cẩn không cam lòng yếu thế: “Anh cũng không phải ba ruột của Mạt Mạt, mượn
anh hay mượn tôi có khác gì nhau?”
Hai người đang giương cung bạt kiếm
thì Trương Lăng Sơn vội vàng chạy tới, vừa xuống xe liền từ phía sau xe ôm ra một
cái túi, hự hự kéo về phía bên đây.
Hết chương 35.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét