Edit: Co3P
“Cho nên chúng ta không thể tự tiện xông vào nhà dân, cũng không thể xử
lý hắn như u hồn?” Cảnh Thâm Dương khó có được hoạt động cái đầu xinh đẹp,
suy nghĩ “Vô luận như thế nào, bây giờ
không thể để cho hắn chạy ....”
Lâm Mạt Mạt hồi tưởng
một chút: “Báo cảnh sát tạm gian hắn là
biện pháp hữu hiệu nhất nhưng mà động thủ trực tiếp lại là tiểu quỷ thuộc hạ,
khó có chứng cứ. Danh tiếng của hắn ở trường cũng tốt, coi như buộc một tội
danh có lẽ cũng phải có chứng cứ khiến người khác tin mới được, đương nhiên, khả
năng không đến hai mươi tư giờ sẽ được thả ra ....”
Cảnh Thâm Dương lập tức
hiểu ngay: “Tôi có cách, chờ đó, bây giờ
có thể khiến cục Công An giam cầm hắn ngay.” Nói rồi lập tức đi sang một
bên gọi điện thoại.
Lâm Mạt Mạt thì liên tục
không ngừng tinh lọc oán khí trên người La đại nhân. Thứ đồ chơi này tuy là sản
phẩm thất bại nhưng bản thân từ oán khí mà thành, có thể tinh lọc ra được linh
khí có thể dùng so với hai tên tiểu quỷ lúc trước nhiều hơn nhiều.
Chờ đến lúc Cảnh Thâm
Dương nói chuyện điện thoại xong, Lâm Mạt Mạt cũng mới tinh lọc chưa đến một phần
năm. Nếu là một thất bại phẩm cô cũng không lưu tình, không để ý người áo đen
kêu rên, động tác trên tay một khắc cũng không ngừng.
Trương Lăng Sơn ngồi xổm
bên cạnh cô, mấy lần muốn mở miệng dò hỏi cái gì nhưng cảm thấy chủ đề quá nhiều
không biết bắt đầu từ đâu.
Ngược lại Lâm Mạt Mạt
hiểu rõ suy nghĩ trong lòng ông, trực tiếp nói: “Nếu ông muốn học, chỉ có thể nói cho ông hai chữ: không cửa.”
Trương Lăng Sơn:
“......”
“Không phải tôi muốn tàng tư, tư chất ông không được. Minh Cẩn cũng
không được, không cần hỏi.”
Trương Lăng Sơn:
“.....”
Nghĩ một hồi Trương
Lăng Sơn vẫn không cam tâm, lại hỏi: “Tôi
có thể hỏi một chút, là vì sao không? Dạng người gì mới có thể làm được như thế?”
“Chỉ có tôi.” Lâm Mạt Mạt trả lời “Tiên thiên linh thể, nghe qua chưa?”
Trương Lăng Sơn lập tức
sửng sốt.
Nào chỉ là nghe qua,
mà cũng chỉ có thể nói là nghe qua, đây chính là một loại thể chất trong truyền
thuyết, tại thời đại linh khí còn dư dả cũng đã từng xuất hiện, trong ngàn vạn
người cũng rất khó xuất hiện được một người.
Chẳng trách!
Lâm Mạt Mạt nhập đạo
giữa đường, đột nhiên tiến bộ thần tốc, vô sự tự thông, lại được truyền thừa những
bùa chú thuật pháp này, hiện đã hoàn toàn có thể giải thích rõ.
Trương Lăng Sơn nuốt một
ngụm nước bọt, đè ngàn vạn cảm xúc phức tạp trong lòng xuống, nhẹ giọng nói với
Lâm Mạt Mạt: “Ngoại trừ tôi, chuyện này
ngàn vạn lần cháu không thể nói cho người thứ hai biết không?”
Ông ấy trịnh trọng như
vậy làm Lâm Mạt Mạt hơi sửng sờ, lại hồi tưởng lại một loạt những chuyện trước
mắt, trong đầu đột nhiên hiện lên một suy nghĩ lớn mật, nghiêm túc gật nhẹ đầu.
Trương Lăng Sơn thở
phào một hơi: “Trở về có cơ hội nói tỉ mỉ
sau.”
Lâm Mạt Mạt lập tức ngậm
miệng, thấy Cảnh Thâm Dương cũng đã nói chuyện điện thoại xong, liền đứng lên:
“Đi thôi.”
Trương Lăng Sơn đi
theo phía sau, nhỏ giọng thương lượng với Lâm Mạt Mạt : “Có phải cháu có cảm thấy có cái gì kỳ quặc không?”
Lâm Mạt Mạt xách khôi
lỗi trong tay, giơ lên cho ông nhìn: “Thấy
không?”
Trương Lăng Sơn gật đầu:
“Khôi lỗi thất bại.”
“Như này, có ít nhất là tám đến mười cái.”
Trương Lăng Sơn hít
sâu một hơi: “Nhiều như vậy?!”
“Đại lượng sản xuất, ngày sinh trước sau không cách mấy.” Lâm
Mạt Mạt trả lời “Vật thí nghiệm. Bọn họ
cũng không phải lần đầu làm thí nghiệm như vậy, phàm là có sức chiến đấu đều được
giữ lại, nhiều năm tích lũy, ông tính thử.”
Trương Lăng Sơn lập tức
đổ mồ hôi lạnh cả người, ông sống ở Giang thành nhiều năm như vậy thế nhưng
chưa hề phát hiện! Đầu tiên là xuất hiện nhiều u hồn không cách nào luân hồi
chuyển thế, sau đó không biết sao lại có phược linh, rồi lại đến khôi lỗi .....
Hết cái này đến cái
khác, rõ ràng là âm mưu đã được chuẩn bị từ lâu. Đừng nói là Đạo Giáo, đến hiệp
hội thiên sư cũng chưa từng nghe ai nhắc đến, là do tất cả mọi người kiến thức
nông cạn không liên tưởng nhiều như vâỵ, hay là ___
Trương Lăng Sơn không
dám nghĩ tiếp.
Lâm Mạt Mạt cũng cảm
thấy ông rất không xứng chức, nói: “Khí vận
nhà họ Cảnh quỷ dị như vậy ông cũng không hoài nghi gì sao?”
Trương Lăng Sơn há to miệng,
muốn nói lại thôi.
Cảnh Thâm Dương nhìn
cô đi chậm rãi, không kiên nhẫn đi vòng trở lại, đúng lúc nghe được câu này liền
nhíu mày, nửa bế cô lên, vừa lẩm bẩm “Sao
không thấy cao lớn” vừa hỏi “Ý em nói
chuyện tôi phá lệ không may sao? Có đầu mối?”
Lâm Mạt Mạt cũng chẳng
muốn vùng vẫy, vừa hay không cần tự đi bộ, cô cũng có thể dành ra một bộ phận
tinh lực làm việc khác, liền trả lời: “Cũng
có manh mối, có điều còn chưa chứng thực.”
Cảnh Thâm Dương lập tức
kinh hỷ: “Thật?! nhưng cũng không phải rất
gấp, dù sao chúng ta cũng ở cùng. ___ em có thể cất cái thứ đang cầm trên tay
đi không?”
Tuy đã nhìn mười mấy
phút Cảnh Thâm Dương vẫn cảm thấy không quen.
“Đợi thêm năm phút.”
Cảnh Thâm Dương hít
sâu một hơi, quay lại đổi đề tài: “Em cảm
thấy Dương Học Lâm sẽ chạy sao?”
__ Dương Học Lâm chính
là bạn trai của Quản Đình Đình, thầy giáo khoa kinh tế của trường đại học.
“Thứ này hôm nay không về hắn nhất định biết đã xảy ra chuyện. Chúng ta
trực tiếp đến nhà hắn đoán chừng sẽ có không ít phát hiện mới.”
Trên đường đi Cảnh
Thâm Dương cũng không nói tiếp nữa, mãi cho đến tiểu khu mới phát hiện Dương Học
Lâm không ở gần trường học mà là ở đối diện tiểu khu Lâm Mạt Mạt ở trước đó.
Cảnh Thâm Dương lập tức
phản ứng lại: “Mẹ ơi! Có phải hắn đã trù
tính từ lâu rồi không?”
“Giờ anh mới biết hả?”
“Không phải, ý tôi là lúc em còn ở đây là hắn đã bắt đầu
tính kế rồi không?”
Lâm Mạt Mạt lắc đầu: “Không đâu. Hắn không thể nào biết sự tồn tại
của tôi, nếu không thì tôi đã phát hiện từ lâu rồi. Nhưng mà anh tới đây,
Trương Lăng Sơn cũng tới đây, chắc hẳn hắn đều nắm rõ nhưng mà sau đó tôi đã dọn
đi nên hắn cũng không chú ý nữa.”
Nếu nói thật lòng, mấy u hồn trong nhà kia cùng với căn phòng mình đã ở, nồng
đậm linh khí, đã bị phát hiện từ lâu. Mà hôm qua Tống đại nhân còn tìm cô, kêu
cô đến lấy tranh chữ phục sức các thứ, lấy đi một phần, cái rương lại nhanh
chóng đầy nhưng cũng không nói gì khác, có nghĩa là không có gì thay đổi.
Đám người vừa quẹo vào ngõ nhỏ thì thấy xe cảnh sát rời đi.
Lúc này Trương Lăng Sơn mới hỏi: “Nhị
thiếu gọi điện thoại báo cảnh sát khi nào?”
Cảnh Thâm Dương lấy ra một chiếc điện thoại di động, đắc ý lung lay: “Nhân viên nhà chúng ta hiệu suất làm việc
cao.”
Lâm Mạt Mạt nhìn sang: “Điện thoại của
tôi.” Lập tức giành lại “Sao anh xem
lén điện thoại của tôi? Anh có biết gia trưởng làm như anh là hành vi trẻ vị
thành niên ghét nhất không?”
Cảnh Thâm Dương lý lẽ hùng hồn: “Em
còn có mặt mũi nói! Tôi thấy em không ở trong phòng, sợ xảy ra chuyện nên mới vội
vội vàng vàng gọi điện cho em mới phát hiện điện thoại cũng không mang.”
Cô chột dạ mấy giây, cô bỏ quên. Hơn nữa coi như quên mang điện thoại cũng
không trở ngại đám đàn em quỷ truyền tin
cho cô nên căn bản không để bụng.
Cảnh Thâm Dương tiếp tục phê bình cô: “Dù
sao cũng là con gái mười bốn tuổi đầu rồi mà còn không biết đặt mật khẩu, nếu bị
mất người khác xem được nội dung bên trong của em thì sao?”
Lâm Mạt Mạt nhanh chóng trả lời: “Bị
mất tôi cũng có thể tìm về được, đồ của tôi không có khả năng rơi vào trong tay
người khác.”
Cảnh Thâm Dương lập tức vui vẻ, quả nhiên là người một nhà, di động rơi vào
tay hắn cũng không xem như là bị mất.
“Lúc tôi lấy di động của em có thấy một
tấm hình. Tôi không có lấy ra nhưng mà có chụp lại rồi.” Cảnh Thâm Dương
đưa cô xem “Là chứng cứ mới các đàn em của
em mới tìm được hả?”
Trương Lăng Sơn lập tức thăm dò qua, trên tấm ảnh là cảnh Dương Học Lâm đang mổ thi thể.
Cảnh Thâm Dương còn nói: “Mặc dù tôi
cảm thấy hắn không thể nào ngu xuẩn như vậy nhưng tấm ảnh này là chân thật, đội
cảnh sát hình sự tất nhiên sẽ tra rõ, thời gian giam hắn sẽ đủ lâu.”
Lâm Mạt Mạt liếc hắn một cái: “Thông
minh lên rồi.”
Cảnh Thâm Dương: “Ê ....”
Trương Lăng Sơn như có điều suy nghĩ: “Đây
là, khôi lỗi sao?”
“Đúng.” Lâm Mạt Mạt xuống xe vừa đi về hướng tiểu khu vừa giải
thích cho ông ấy “Nhưng bất kể như thế
nào thì thai thể khôi lỗi cũng là đứa trẻ nhân loại, dùng bất luận thủ đoạn gì
thăm dò thì cũng là sát nhân. Chỉ là chổ khó xử ông cũng hiểu, nếu không có hiệp
hội thiên sư hỗ trợ, sẽ không có ngày phá được án.”
Cảnh Thâm Dương cũng đang suy nghĩ vấn đề này, rất có thể đến lúc đó Dương
Học Lâm vẫn sẽ được phán vô tội phóng thích __ bởi vì tra không ra dấu vết về sự
tồn tại của người chết, sẽ không tìm được chứng cứ tương quan. Một đứa trẻ vừa
mới sinh, thậm chí đến cửa bệnh viện còn chưa ra thì sao có khả năng để lại vết
tích tồn tại trên thế gian?
“Có phải cần điều tra thêm về những vụ
án trẻ con mất tích gần đây? Hoặc là thai phụ lạc đường?”
“Không thể nào, trẻ con bọn họ sử dụng
tất nhiên là đã được để mắt tới từ lâu, bọn họ không thể thông qua đường tắt
thông thường sinh ra. Hơn nữa, đứa trẻ được hoài thai mười tháng sinh ra cũng
không thích hợp làm thai thể, thân thể không qua rèn luyện thì không chịu nổi
oán khí của ý thức thể.”
Cảnh Thâm Dương há hốc miệng, bỗng nhiên phát giác đây là một phiền toái lớn,
quay đầu nói với Trương Lăng Sơn: “Đến lượt
thiên sư các ông làm việc, Mạt Mạt phải đi học.”
Trương Lăng Sơn cũng không so đo, vội vàng đáp ứng: “Nhị thiếu yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ nghiêm túc thăm dò.”
Dương Học Lâm ở lầu mười sáu, vừa bước vào thang máy đã cảm thấy âm trầm,
nhiệt độ tự nhiên thấp xuống mấy độ.
Cảnh Thâm Dương lập tức ôm lấy cánh tay mảnh khảnh của khuê nữ nhà mình, vểnh tai cảnh giác, lắng nghe động tĩnh
xung quanh. Ngẫu nhiên trong thang máy có chút động tĩnh thì nhịn không được
run lên một cái.
Trương Lăng Sơn nhìn nhịn thiếu đang hận không thể cuộn thành một cục, nhịn
cười không được.
Cảnh Thâm Dương trợn mắt lên.
Lâm Mạt Mạt mặc kệ hắn, dù sao cũng đã quen, ai kêu đây là ‘baba’ của cô chứ?
Hộ gia đình trong tòa nhà này rất ít, nhất là tầng mười bốn đến tầng mười
tám, không thấy có đèn sáng lên. Cho nên dù là cảnh sát mới rời đi, trong hàng
lang cũng không có một ai, đến người xem náo nhiệt cũng không có.
Cảnh Thâm Dương lầm bầm: “Không phải
là hắn đã mua hết năm tầng lầu này rồi đó chứ?”
“Trở về anh đi hỏi thăm thử.” Lâm Mạt Mạt nói “Chúng
ta trực tiếp đến tầng mười bảy.”
Cảnh Thâm Dương cũng đột nhiên ý thức được: “Dương Học Lâm ở tầng mười sáu, hiện giờ người giám định kỹ thuật hẳn là
còn ở nhà hắn, chúng ta
có đến cũng không thể đi vào.”
Lâm Mạt Mạt không lên
tiếng, sau khi ra thang máy thì bước chân không ngừng trực tiếp vào phòng 1702.
Cảnh Thâm Dương theo
sát bên cạnh, lập tức sửng sốt.
Trương Lăng Sơn đẩy hắn
một cái, đi vào sau cùng, cấp tốc khép cửa lại.
Một căn phòng lớn như
thế chỉ đặt một chiếc giường gỗ đơn, còn có năm sáu cái quan tài, đen nghịt khiến
cho người khác chỉ hơi nhìn sang đã cảm thấy âm trầm cơ hồ ngạt thở.
Đầu giường đặt một cái
dao chặt thịt to, bên cạnh còn có một cái máy xay thịt cùng máy nghiền xương,
thoáng nhìn cứ như một lò sát sinh.
Cảnh Thâm Dương bị dọa
chân mềm nhũn, cả người như muốn úp sấp lên Lâm Mạt Mạt: “Hắn, hắn, hắn to gan như vậy sao?”
Trương Lăng Sơn giải
thích: “Không phải, tầng này người bình
thường sẽ không lên được, là một không gian độc lập, vừa mở cửa căn phòng này
đã có mấy cái thuật pháp, nếu không phải Mạt Mạt dẫn đường chúng ta cũng không
có khả năng vào được, tôi cũng không thể nhìn thấu hoàn toàn.”
Kéo theo một người lớn
như Cảnh Thâm Dương, Lâm Mạt Mạt nhìn thử chiếc quan tài không đậy kín, lập tức
ghét bỏ: “Coi như không giúp được gì thì
anh cũng đừng kéo chân sau được không? ở đây càng lâu anh lại càng bị ảnh hưởng,
sẽ càng không may, hơn nữa thời gian của tôi rất quý giá.”
Trương Lăng Sơn lập tức
đi đến bên cạnh một chiếc quan tài khác, cố gắng động đậy nắp bên trên, nhìn
xem bên trong là thứ gì.
Cảnh Thâm Dương hít
sâu một hơi, hòa hoãn một lúc cũng chủ động đến hỗ trợ: “Cần chụp ảnh không?”
“Cũng được, mọi người tìm ở đây, tôi vào trong xem thử.”
Cảnh Thâm Dương sửng sờ:
“Tìm cái gì?”
“Một thân thể giống như đúc Dương Học Lâm. Hoặc là, cũng có
thể là mấy cái.”
Cảnh Thâm Dương hít
sâu một hơi, lập tức hiểu rõ ý cô.
Trương Lăng Sơn cũng
thở dài: “Không ngờ lại chân thật như vậy,
vậy mà thật sự có sản phẩm thất bại. không biết bọn họ đã nghiên cứu thuật pháp
tà môn này bao lâu rồi, nếu không bị Mạt Mạt phát hiện trước thì nhị thiếu nhất
định chạy không thoát.”
Cảnh Thâm Dương lại
rùng mình một cái, lập tức cảm giác như bị ác linh bao vây, dọa hắn không dám
nhúc nhích nhưng ngoài miệng vẫn không tha người, ác thanh ác khí: “Ai cần ông nói! Tôi cũng không ngu.” Rôi
lại lầm bầm “Tôi với hắn cũng không có
xung đột gì, khóa của hắn tôi đều học nghiêm túc, mỗi lần thi thành tích cũng
trước ba ....”
“Cái này có liên quan gì đến thành tích của anh? Chẳng bằng
nói là trong mục tiêu của hắn, anh là người có tiền nhất, cũng là người được chọn
thay thế tốt nhất, chỉ vậy thôi.”
Cảnh Thâm Dương sắp
hít thở không nổi: “Không thể nói vài lời
an ủi ba ba sao?”
Lâm Mạt Mạt suy nghĩ:
“Lòng hắn quá tham, cũng như anh vậy, tùy
hứng làm bậy, không có kỵ nhân sinh.”
Cảnh Thâm Dương:
“..... đây là lời êm tai sao? Tôi nói chứ
em thật sự không đi học << nghệ thuật giao tiếp>> hả?”
Lâm Mạt Mạt: “Làm nhanh một chút, không làm được thì xuống
dưới lầu chờ.”
Đi xuống tầng dưới là
không thể nào, bây giờ vừa rời khỏi Lâm Mạt Mạt, hắn sẽ cảm thấy bản thân mình bất
cứ lúc nào đều có thể chết bất đắc kỳ tử, ai biết được Dương Học Lâm còn bao
nhiêu đồng bọn phi nhân loại trốn ở bên cạnh chứ?
Cảnh Thâm Dương và
Trương Lăng Sơn vội vàng chuyển quan tài chụp hình, sau khi điều tra rõ ràng mấy
thứ bên trong liền khôi phục lại bộ dạng ban đầu, thậm chí còn không quên tỉ mỉ
đeo hai tầng găng tay.
Trương Lăng Sơn nhìn
găng tay ngoại khoa mà đối phương đưa qua, đột nhiên nghi hoặc: “Sao cậu lại mang theo thứ đồ này?”
Theo lý mà nói Cảnh
Thâm Dương tuyệt sẽ không nghĩ xa như vậy, hơn nữa Lâm Mạt Mạt cũng không ám chỉ
trước cho hắn bất cứ điều gì, thậm chí ngay cả ông cô cũng không báo, có thể
nói hai cha con này chính là tùy hứng di truyền.
Cảnh Thâm Dương bị ánh
mắt của ông kích thích: “Ông nói vậy là
có ý gì? Tôi cũng không phải vì làm chuyện xấu mới mang theo cái này!”
Lần trước sau khi lông
tóc bị nhặt từ trong đống rác, Cảnh Thâm Dương đã có thêm tâm nhãn, tận lực
phòng ngừa những thứ này rơi ở bất cứ chổ nào, thậm chí cả vân tay.
Trương Lăng Sơn ha ha
cười: “Nhị thiếu cũng không cần suy nghĩ quá
nhiều như vậy. Mặc dù cậu bị để mắt tới nguyên nhân đa phần là do tính cách của
cậu nhưng hắn đã ngấp nghé tài phú của Cảnh gia, coi như lần này không phải Quản
Đình Đình thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ tìm được kẻ hở.”
Cảnh Thâm Dương: “....
Ông câm miệng đi.” Ông cho rằng ông
nói chuyện rất có nghệ thuật hả?
Chờ đến lúc hai người
lật hết tất cả phòng khách lên một lượt thì Lâm Mạt Mạt cũng ra tới.
Cảnh Thâm Dương lập tức
nhìn qua: “Sao rồi? Bên này chúng tôi
không có thu hoạch gì, chỉ có hai cái quan tài bên trong có thứ gì đó, là hai đứa
trẻ gần bằng tuổi nhau, khoảng chừng 15 tuổi, tướng mạo cũng tương tự nhưng có
thể nhận ra không phải cùng một người, thân thể điều khiếm khuyết.....”
Lâm Mạt Mạt kiên nhẫn
nghe hết, rồi nhìn thử ảnh hắn chụp, không lệch lắm với suy nghĩ của mình nên
nói: “Được rồi, trở về đi, vừa đi vừa
nói. ___ Một khôi lỗi khác của Dương Học Lâm đã bị tôi tìm thấy.”
Trương Lăng Sơn lập tức
hỏi: “Ở đâu?”
Hết chương 34.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét