[TDVAPDLG] Chương 33: Không dùng cũng rất tốt

 


Edit: Co3P.

Lâm Mạt Mạt liền nói: “Không phải anh nói giúp tôi đăng ký một công ty thám tử sao? Khi nào thì xong? Tôi đang nóng lòng nhận việc kiếm tiền đây.”

Cảnh Thâm Dương: “ ..... em thật sự muốn mở công ty hả?”

“Không thì sao? Nuôi một nhà như vậy, tôi quả thật rất cần tiền đó biết không?”

Cảnh An Thành đột nhiên nhớ lại: “Mạt Mạt, em muốn mua thứ gì sao?”  trước đó thư ký Dương đã nói với anh, Lâm Mạt Mạt kêu mấy du hồn trong nhà phỏng chế rất nhiều tác phẩm nghệ thuật bức họa tranh chữ, sau đó mang đi bán.

Lâm Mạt Mạt “ừ” một tiếng: “Tích lũy tiền trước, chờ vật kia xuất hiện thì tôi có khả năng mua được.”

“Là cái gì? Tôi cho người đi nghe ngóng giúp em.”

“Khó mà nói. Là một pháp khí, hình dạng không cố định, tùy từng người sử dụng khác nhau mà công năng cũng sẽ khác nhau.”

Cảnh An Thành lại hỏi: “Em có thể tính thử xem ở nơi nào hoặc là đang ở trong tay ai không? Chúng ta mua lại, miễn cho đêm dài lắm mộng, em nhìn trúng thì ra tay sớm đi.”

Lâm Mạt Mạt lắc đầu: “Chỉ biết đại khái phương hướng, vị trí cụ thể không thấy được, rất có thể còn trong cổ mộ. Không phải anh nói trộm mộ là phạm pháp sao? Vậy thì chờ có người lấy ra đấu giá chứ.”

Cảnh An Thành: “ ..... nếu như là văn vật thì cũng có khả năng sẽ không đấu giá.”

Lâm Mạt Mạt tâm tư khẽ động: “Nếu như có thể đấu giá bình thường vậy thì không phải là văn vật đúng không? Hoặc là, chổ tôi nhìn thấy là ở một nơi nào đó, không phải mộ cổ?”

Cảnh An Thành lập tức hiểu ý cô: “Em thấy vật kia sau này sẽ bị đấu giá?”

Lâm Mạt Mạt nhẹ gật đầu, thở dài: “Rất nhiều số không. Mặc dù tôi cảm thấy số tiền đó không đáng nhưng nhất thời nữa khắc cũng không tìm thấy thứ gì có thể thay thế, trước hết kiếm tiền mua lại chấp nhận dùng tạm vậy, dù sao sau này không cần thì sang qua tay cũng không lỗ.”

Cảnh Thâm Dương bật cười hắc hắc: “Mấy số không?”

Lâm Mạt Mạt nghĩ nghĩ: “Bảy số, bắt đầu bằng số hai.”

Cảnh Thâm Dương suy nghĩ một chút, hơn hai ngàn vạn, quả thật không rẻ nhưng cũng không tính là đắt cỡ nào. Tiền mặt trong tay hắn cũng không ít, lại mang mấy con xe không cần kia đi đấu giá thì cũng đủ.

Em bây giờ tích góp được bao nhiêu tiền rồi?”

Lâm Mạt Mạt thở dài: “Chắc là một phần ba.”

Cảnh Thâm Dương: “?????!!!!!” trong lúc tôi không biết gì cả, em đã có hơn bảy triệu rồi?!

Cảnh An Thành cũng hết sức kinh ngạc: “Mấy du hồn trong nhà đều có khả năng như vậy sao?”

“Có hơn phân nửa là tôi bắt quỷ kiếm được được không?” Lâm Mạt Mạt liếc anh một cái “Mặc dù các bạn học của tôi đều rất nghèo, mỗi lần cũng chỉ mấy ngàn tệ nhưng mà nhiều người nha, cộng cộng dồn lại cũng được mấy chục vạn. Nếu khách hàng giống như ba của Tống Văn Lâm vậy, có nhiều thêm mấy người thì tốt rồi, rất nhanh tôi đã có thể tích lũy đủ tiền mua pháp khí.”

Cảnh An Thành suy nghĩ trong giây lát, nói: “Đồ vật trên hai ngàn vạn nhà chúng ta còn có thể mua được, nếu em muốn tôi mua giúp em, học tập cho tốt, không thể mãi nghĩ đến việc bắt quỷ, trước tiên thi đậu đại học rồi nói.”

Lâm Mạt Mạt: “Tôi thông minh mà, nhiệm vụ học tập không gấp.”

Cảnh An Thành liền nói thêm: “Thi giữa kỳ tiếp tục bảo trì top ba toàn trường, sẽ mua cho em.”

Đôi mắt Lâm Mạt Mạt lập tức phát sáng: “Thật?!”

“Thật.” Cảnh An Thành lại hứa hẹn “Nếu đứng top ba toàn thành phố, còn có thể lại chọn một kiện, từ năm ngàn vạn trở xuống đều được. Công ty tôi sẽ giúp em đăng ký, phái một người thích hợp đi qua, nhận đơn hàng cho em.”

Lâm Mạt Mạt vui vẻ ra mặt: “Đại bá phụ thật tốt!”

Cảnh An Thành: “......”

Không cần giả tạo như vậy, không cần, thật sự không cần.

Cảnh Thâm Dương ho khan một tiếng, không muốn nhìn tình bác cháu giả tạo của bọn họ, cúi đầu hỏi Lâm Mạt Mạt: “Những sương mù vừa rồi là cái gì?”

“Oán khí.” Lâm Mạt Mạt ngẩng đầu nhìn hắn một cái “Không phải anh đã gặp rồi sao?”

Cảnh Thâm Dương chợt nhớ lại một ít chuyện mà mỗi lúc trời tối Lâm Mạt Mạt làm trong khoảng thời gian này, chính là từ trên thân hai cái tiểu quỷ bắt được kia, kéo ra một ít sương mù màu đen, sau đó, hắn nhìn cũng không hiểu quá trình kế tiếp.

Mặc dù Lâm Mạt Mạt nói là đang tinh lọc, chuyển hóa thành linh khí hữu dụng cho tu vi của mình nhưng Cảnh Thâm Dương nhìn mà sợ hãi không thôi, trước giờ không dám tới gần.

Đầu óc Cảnh An Thành cũng xoay chuyển nhanh chóng, rất nhanh đã hiểu ra: “Em thu thâp những thứ này là bởi vì bọn chúng có thể chuyển hóa cho em sử dụng sao? Dùng rất tốt?”

Lâm Mạt Mạt gật đầu: “Đúng vậy. Thời đại này linh khí khô kiệt, tu hành không dễ, thích hợp thì dùng.”

Cảnh Thâm Dương bĩu môi: “Em cũng chỉ muốn nhặt cái có sẵn mà thôi.”

Lâm Mạt Mạt vặn hắn một cái, nói năng lý lẽ hùng hồn: “Chuyện gì cũng phải có bằng chứng, anh hiểu mà?”

Cảnh Thâm Dương không dám nói tiếp nữa.

Cảnh An Thành cười nói: “Hữu dụng là được, có sẵn thì càng tốt, đỡ chậm trễ em học tập.”

Lâm Mạt Mạt gật đầu: “Tôi cũng nghĩ như vậy.”

Cảnh An Thành gắp cho cô một cục thịt kho tàu, trong lòng vẫn nhớ đến chuyện vừa rồi, cũng thản nhiên hỏi ra: “Máu tôi, rất có lực hấp dẫn với những thứ kia?”

Cảnh Thâm Dương lập tức vểnh tai nghiêm túc lắng nghe.

Đúng rồi, đây không phải là chuyện rõ rành rành sao?” Lâm Mạt Mạt trả lời một cách đương nhiên, rất thẳng thắn “Mọi người không phải đều thấy sao? Chỉ cần ngửi được mùi máu của anh, bọn chúng giống như yêu quái thấy thịt Đường Tăng vậy, đến mạng cũng không cần cũng phải uống một ngụm.”

Ánh mắt Cảnh Thâm Dương chứa sự cuồng nhiệt: “Tôi cũng cắn một cái, có thể trường sinh bất lão không?”

Lâm Mạt Mạt nhìn hắn, đây không phải là tên đần chứ?

Có thể trường sinh bất lão hay không tôi không biết nhưng mấy du hồn nhất định sẽ rất vui, lại nhiều thêm một cái thịt Đường Tăng.”

Cảnh Thâm Dương bĩu môi, lập tức mất hứng, nguy hiểm như vậy, hay là quên đi.

Tôi có thể không làm Đường Tăng không?” Cảnh An Thành chân thành đặt câu hỏi.

Lâm Mạt Mạt trả lời: “Anh cho rằng Đường Tăng tự nguyện sao?”

Cảnh An Thành: “..... Được rồi.”

Cảnh Thâm Dương có một bụng lời muốn hỏi nhưng nhìn đại ca ngồi ở bên kia thì không vực dậy nổi tinh thần, âm thầm thở dài một hơi, nghĩ hay là chờ về nhà lại hỏi.

Cảnh An Thành lại rất cao hứng, đã nhiều năm rồi hai anh em không được như bây giờ, ngồi cùng bàn, tâm bình khí hòa cùng nói chuyện phiếm cùng ăn cơm. Cho dù chủ đề đều quay quanh Lâm Mạt Mạt, Cảnh An Thành cũng cảm thấy vui vẻ, chỉ cần hai anh em có thể có chung chủ đề cũng đã là tiến bộ rất lớn.

Quả nhiên thu dưỡng Lâm Mạt Mạt là quyết định chính xác.

Lúc ăn uống xong trở lại văn phòng trợ lý Giang đã chờ sẵn: “Quản Đình Đình cầm chìa khóa đi, tôi định lấy xe đưa cô ấy đi nhưng đối phương rất kiên quyết cự tuyệt”

Mặc dù lúc cự tuyệt, Quản Đình Đình luôn nói: “Nếu mà bị người khác nhận ra, tôi nghĩ nhị thiếu sẽ rất tức giận đấy?”

“Tôi tự kêu xe về là được, không cần phiền trợ lý Giang.”

“Tính tình nhị thiếu không tốt lắm, trong trường cũng có vài người nhìn hắn không thuận mắt, nói không chừng đang nghĩ cách tìm cơ hội, kiếm đề tài đấy, tôi không muốn để lại nhược điểm cho người ta.”

“Hôm nay lúc vào tập đoàn Cảnh thị chắc hẳn sẽ bị người có tâm nhìn thấy.”

Nghe thấy rất hợp tình hợp lý, giống như là khéo léo hiểu lòng người, giống như cô bé ngoan ngoãn không có chút ý đồ nào nhưng trợ lý Giang vẫn chú ý tới sự lo lắng của cô, nói với ông chủ: “Tôi cảm thấy cô ấy hình như đang sợ cái gì.”

Cảnh An Thành nhẹ gật đầu: “Tôi biết rồi, cậu cứ nhìn chằm chằm bên kia trước có tình hình gì thì nói với tôi ngay.”

Trợ lý Giang lập tức đồng ý.

Cảnh An Thành lại nhìn về phía Lâm Mạt Mạt: “Có cần liên lạc thử với mấy công ty điều tra?”

“Loại chuyện phi nhân loại này thì cũng không cần làm khó người thường chứ?”

Cảnh An Thành: “.....  cũng phải. Vậy, điều động nhân viên trong công ty đi qua xem thử? Tôi sẽ trả lương theo giá thị trường.”

Lâm Mạt Mạt lắc đầu: “Sợ rằng sẽ đánh rắn động cỏ. Anh đừng quan tâm, tôi sẽ tự sắp xếp. Tiền công Cảnh Thâm Dương sẽ đưa tôi, đây vốn dĩ là chuyện anh ấy gây ra.”

Cảnh Thâm Dương liền không vui: “Sao lại biến thành tôi sai rồi? tôi cũng là người vô tội đó được không?”

“Không nói anh không vô tội nha nhưng sao lại chọn trúng anh trong lòng anh không biết sao?”

Cảnh An Thành ho khan một tiếng, vội vàng hòa giải: “Chuyện cũng đã phát sinh, nhiều lời vô ích. Chúng ta hãy nghĩ xem nên giải quyết thế nào đi. Mạt Mạt có suy nghĩ gì không?”

“Có. Nhưng mà bản thân tôi biết là được rồi, dù sao các anh cũng không giúp một tay được.”

Cảnh An Thành: “.......”

Cảnh Thâm Dương không chịu lẻ loi: “Anh có thể, nói anh nghe thử.”

Lâm Mạt Mạt liếc hắn một cái: “Chờ đến lúc cần mồi nhử là anh, tôi nhất định sẽ nói với anh, chờ đi.”

Cảnh Thâm Dương: “Cho baba chút mặt mũi đi.”

Nhưng cuối cùng Lâm Mạt Mạt vẫn không nể mặt người ba tiện nghi này, đêm lập tức đến chổ ở của Quản Đình Đình, chuẩn bị ôm cây đợi thỏ.

Trương Tuyết San cõng cô, vừa bay về phía trước vừa nói: “Hôm nay cô ta vừa mới chuyển đến, chưa chắc sẽ có động tĩnh gì.”

Lâm Mạt Mạt “” một tiếng: “Đi xem thử rồi nói. Tôi cảm thấy bọn họ hẳn sẽ đến kiểm tra hoàn cảnh xem có phù hợp để ý thức khôi lỗi sinh trưởng không.”

Cũng phải.

Trương Tuyết San trực tiếp mang cô bay đến tầng hai mươi ba, lúc này mới chợt nghĩ đến: “Cô có dùng bùa ẩn thân không đó? Nếu như bị chụp được một người sống sờ sờ bay giữa không trung thì đây là tin tức lớn đó nha.”

“Không vấn đề, tôi cân nhắc rất chu đáo.”

Chờ mãi đến mười một giờ bên trong phòng Quản Đình Đình mới đột nhiên xuất hiện động tĩnh nhỏ.

Lâm Mạt Mạt lập tức kêu Trương Tuyết San đưa cô đến bên bệ cửa sổ, sau đó moi cửa sổ nhìn vào.

Bên trong phòng rất tối nhưng Lâm Mạt Mạt vẫn thấy được một bóng người mơ hồ, mặc áo khoác rộng màu đen, giấu cả người bên trong, nhìn không rõ dung mạo và thân hình.

Trương Tuyết San kiềm chế hiếu kỳ, không nói một lời, lẵng lặng cùng cô phất phơ ở đó.

Thanh âm của người kia rất thấp, Trương Tuyết San một chữ cũng không nghe rõ nhưng lại nhìn thấy hắn đặt tay lên trên bụng Quản Đình Đình, thiếu chút nữa thét ra tiếng.

___ Vì căn bản đó không phải tay người, mà là một bộ khung xương.

Nhưng mà từ cảm giác cho thấy, Trương Tuyết San lại rất xác định đó là người sống mà không phải là du hồn.

Cô cũng không dám hỏi Lâm Mạt Mạt, sợ vừa lên tiếng sẽ bị đối phương phát hiện, nghẹn rất là vất vả.

Người áo đen cũng không nán lại quá lâu, nói với Quản Đình Đình mấy câu rồi lập tức muốn rời đi.

Lần này không cần Lâm Mạt Mạt phân phó, Trương Tuyết San lập tức đeo Lâm Mạt Mạt lên, đuổi theo tung tích, mãi cho đến hầm để xe, người áo đen đột nhiên ngừng lại.

Lập tức phù chú trong tay Lâm Mạt Mạt được ném ra như giấy không đáng tiền, sau đó nói với Trương Tuyết San: “Chạy mau, cô không phải đối thủ của hắn, sẽ liên lụy tôi.”

Trương Tuyết San do do dự dự, nhìn thân thể nhỏ bé của cô vô cùng không đành lòng nhưng dưới sự thúc giục lần nữa của Lâm Mạt Mạt  thì vẫn nghe lời bay đi.

Cô nhớ rõ Lâm Mạt Mạt cùng một đạo sĩ quan hệ không tồi, hình như tên là Trương Lăng Sơn, bản lĩnh cũng rất tốt, bây giờ mình đi tìm viện binh nhất định sẽ đến kịp.

 

Lâm Mạt Mạt thở phào một cái, hoạt động tay chân của mình một chút, nhìn về phía người áo đen: “Mày cũng là khôi lỗi hả? Sản phẩm thất bại?”

Nghe được từ này người áo đen lập tức phát ra tiếng “ô ô ô”, cũng không biết là tức giận hay hưng phấn, lập tức duỗi ra một đôi bạch cốt tựa như móng vuốt đánh về phía Lâm Mạt Mạt.

Lâm Mạt Mạt lập tức né tránh, vừa móc phù lục từ trong túi xách vừa lẩm bẩm: “May mà tôi chuẩn bị đồ đủ nhiều, biết là bọn mày nhất định không phải chỉ một người mà.”

Nhưng mà cho dù là sản phẩm thất bại nhưng thực lực của đối phương cũng vượt quá tưởng tượng, tốc độ hành động nhanh nhẹn thoăn thoắt như thỏ, trên nhảy dưới tránh, kịp thời né tránh. Hơn nữa đối với phù lục Lâm Mạt Mạt ném ra, người áo đen hình như cũng không quá e ngại, mặc dù trên người thỉnh thoảng truyền đến tiếng ‘ầm ầm’ nhưng không ảnh hưởng chút nào đến hành động của đối phương.

Con của Quản Đình Đình, là của mày sao?” Lâm Mạt Mạt giả vờ không hiểu biết tình hình hỏi.

Đối phương giống như không nghe thấy, tiếp tục công kích.

Lâm Mạt Mạt lại hỏi: “Mày muốn nhà họ Cảnh giúp mày nuôi con hả?”

Lúc vừa rồi Lâm Mạt Mạt thấy rõ, đối phương cũng không phát hiện oán khí trong bụng Quản Đình Đình đã bị đổi đi hết, vẫn tạo ý thức cho khôi lỗi kia như cũ, cống hiến oán khí, rất có thể chính là cái gọi là ‘La đại nhân’.

Người áo đen vẫn không trả lời.

Lâm Mạt Mạt hơi dừng lại một chút, thở hổn hển một hơi, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp. Vốn dĩ cô còn nghĩ khiêu khích một chút, khiến đối phương nói ra một ít tin tức nhưng hiện tại xem ra sản phẩm thất bại này căn bản không thể nói chuyện.

Hơn nữa, chiếc áo khoát này có tác dụng ẩn nấp nhất định, không phá vỡ trận pháp  trên áo khoác cô không cách nào thăm dò được nhân quả trên người khôi lỗi này.

Nếu mày đã không muốn nói chuyện vậy tao không thể làm gì khác hơn là động thủ.” Mắt thấy thời gian không còn sớm Lâm Mạt Mạt cũng không muốn tiếp tục dây dưa không mục đích nữa, từ trong túi lấy ra một hộp nhỏ, hít sâu một hơi.

Đó là một hộp hình bầu dục dài trong suốt, bên trong có một thanh đao nhỏ, chuôi gỗ vô cùng thô ráp, lưỡi đao vừa mịn vừa ngắn, là loại dao nhỏ bình thường dùng để gọt bút chì.

Sau khi Lâm Mạt Mạt lấy ra, lưỡi đao dần dần biến sắc.

Đây là tôi vừa mới làm ra, vốn định giữ lại câu cá lớn nhưng mà không ngờ.” Lâm Mạt Mạt ném hộp qua một bên,  phù lục còn lại nhét hết vào trong túi đồng phục, sau đó ném vọt thẳng vào người áo đen.

Trong nháy mắt khi phát hiện vật này người áo đen đột nhiên thay đổi, phảng phất giống như quỷ hấp huyết ngửi được mùi máu tươi ngọt ngào, như yêu quái thấy được thịt Đường Tăng, không chỉ phát ra âm thanh ‘ô ô ô’ nặng nề mà còn kèm theo tiếng nuốt nước miếng không tự chủ.

Trong nháy mắt khi tiểu đao bay về phía hắn, người áo đen không thể chờ đợi liền tiến lên đoạt lấy, trong nháy mắt tiếp xúc áo khoác trên người đột nhiên nổ tan.

Lâm Mạt Mạt ‘oa’ một tiếng, thấy thân thể đột nhiên bại lộ thình lình rùng mình một cái. Lập tức nghe thấy giọng nói âm dương quái khí: “Nữa đêm không ngủ, giấu tôi ra nhìn đàn ông lõa thể?”

Lâm Mạt Mạt không để ý tới hắn lập tức ném ra sợi dây nhỏ được tạo thành từ linh khí của chính mình, trói khung xương nửa người lại. Sau đó mới xoay người thấy Trương Lăng Sơn và Cảnh Thâm Dương đang vội vàng chạy đến.

Thứ này hình như là ‘La đại nhân’” Lâm Mạt Mạt phủi tay, rồi nhặt đao nhỏ lên “May mà có máu Đường Tăng của đại bá phụ, quả thật dùng rất tốt.”

Cảnh Thâm Dương đột nhiên cảm thấy, không dùng cũng rất tốt.

Lông mày Trương Lăng Sơn nhảy một cái, há to miệng nhưng lập tức nuốt vào, đi đến trước người áo đen hỏi: “Đây là người sao? Xảy ra chuyện gì?”

“Khôi lỗi, nhưng đã thất bại.” Lâm Mạt Mạt trả lời “Tạm thời còn chưa thể đưa ông, một tuần sau đi, tôi đảm bảo đến lúc đó nó còn sống, cái khác thì không nói trước nha.”

Trương Lăng Sơn: “ ??? cô muốn làm gì với thứ đồ chơi này?”

Lâm Mạt Mạt không trả lời, nói tiếp: “Nó hình như không biết nói chuyện, cho nên người sắp xếp hết thảy những việc này hẳn không phải nó.”

Cảnh Thâm Dương: “đệt.”

“Nhưng mà bày một thứ đồ chơi lớn như vậy trước mặt tôi, nghĩ không muốn biết chủ nhân của nó là ai cũng khó.”

“Là ai?” Cảnh Thâm Dương có hơi khẩn trương.

Bạn trai Quản Đình Đình. Nhưng mà tôi còn chưa nghĩ ra phải đối phó hắn như thế nào.”

Vẻ mặt Cảnh Thâm Dương mơ hồ: “Hắn rất lợi hại hả? Hay là để Trương Lăng Sơn đi đối phó hắn?”

Trương Lăng Sơn: “....”

Nhị thiếu, lấy người già ra làm bia đỡ đạn mà sao có thể nói năng hùng hồn như vậy chứ?

Hắn là một người sống sờ sờ. Cho dù là sản phẩm thất bại thì cũng mạnh hơn thứ này nhiều, tối thiểu thì nhìn bề ngoài không có gì khác biệt với con người bình thường.” Lâm Mạt Mạt nhìn hắn, nhịn không được xem thường “Anh chắc cũng học đến năm ba hả? Chẳng lẽ không biết hắn là người hay quỷ?”

Cảnh Thâm Dương cứng cổ giảo biện: “Tôi chỉ là một người bình thường sao có thể phân biệt được dị loại trà trộn trong cộng đồng chứ? Nếu có bản lĩnh này tôi đã làm đại sư từ lâu rồi được chưa?”

Lâm Mạt Mạt rất tán thành: “Cũng phải, có chứng nhận còn không đáng tin, huống chi anh còn không có chứng nhận.”

Trương Lăng Sơn: “.....”

Có cảm giác bị xúc phạm.

  


Hết chương 33.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét