[TDVAPDLG] Chương 32: Kỳ thật hắn cũng không hiếu kỳ lắm ....

 Edit: Co3P. 


 Trước giờ Cảnh Thâm Dương chưa từng lý lẽ hùng hồn: “Đó là phụ nữ sao? Rõ ràng còn không tính là người.”

Hình như, hơi có lý...

Lâm Mạt Mạt đã ăn xong điểm tâm ngọt, lạnh lùng nói: “Tính, hiện tại Quản Đình Đình vẫn là người bình thường, cô ta vẫn chưa chết.”

Cảnh Thâm Dương sờ sờ mũi ngượng ngùng nói: “Chuyện sớm hay muộn thôi, sao phải rõ ràng như vậy?”

“Dù sao sớm muộn gì già rồi anh cũng sẽ chết, hay là sớm một chút để khôi lỗi ăn đi?” Lâm Mạt Mạt chân thành đề nghị.

Cảnh Thâm Dương : “ ..... sao nói cha con tình thâm mà?”

“Suy nghĩ bậy bạ.”

Lâm Mạt Mạt quay lại vấn đề ban đầu: “Vẫn chưa trả lời tôi, vì sao nhà các người lại có quy cũ này?”

Cảnh Thâm Dương sờ sờ mũi: “Cái này còn không phải do nhân khẩu đơn bạc sao? Bắt đầu từ đời ông cố tổ của tôi, mỗi đời Cảnh gia chỉ có hai người con trai. Khi đó ông cố tổ đã đưa ra quy định này, mặc kệ là con trong giá thú hay ngoài giá thú đều phải giữ lại không cho nạo thai nhưng việc này cũng không làm gia tăng nhân khẩu nhà chúng ta, từ lâu tôi đã cảm thấy cái quy cũ này không hợp lý ....”

Cảnh An Thành nhìn về phía hắn nói: “Vậy thì cũng không thể là lý do khiến cậu gây họa khắp nơi.”

Mắt thấy hai anh em lại bắt đầu giương cung bạt kiếm, Trương Lăng Sơn vội ho một tiếng, kéo cổ áo đồng phục Lâm Mạt Mạt, tiến lên hỏi: “Đại sư, cái khôi lỗi này phải đối phó làm sao?”

Cảnh An Thành cũng đang muốn hỏi vấn đề này: “Có phải rất khó giải quyết hay không?”

Thời gian ở chung mặc dù không lâu nhưng Cảnh An Thành cũng hiểu rõ một ít phong cách hành sự của Lâm Mạt Mạt, cô từ trước đến giờ không thích dây dưa dài dòng, chuyện có thể giải quyết trong hôm nay tuyệt không để đến ngày mai. Nhưng chuyện này của Quản Đình Đình cô đã biết từ nửa tháng trước nhưng vẫn không có bất cứ động tĩnh gì mà để bọn họ chờ đối phương chủ động, trong lòng Cảnh An Thành vẫn luôn cảm thấy không hiểu.

Sau này Trương Lăng Sơn đến giúp đỡ, Cảnh An Thành cũng để ông đi hỗ trợ giải quyết chuyện này nhưng ông cũng không nhìn ra cái gì, cũng không phát hiện bên cạnh Quản Đình Đình có bất cứ thứ gì không thích hợp. Cảnh An Thành không thể không đem hy vọng ký thác lên người Lâm Mạt Mạt.

Lâm Mạt Mạt trả lời: “Quả thật không dễ giải quyết lắm nhưng cũng không tính là quá khó. Nhưng mà tôi muốn bắt cái thứ sau lưng Quản Đình Đình kia thì phải phí chút thời gian.”

Cảnh An Thành lại nhìn về phía Trương Lăng Sơn: “Lão Trương, ngài xem trong tông môn còn có người nào có thể hỗ trợ cùng nhau giải quyết chuyện này không?”

Sắc mặt Trương Lăng Sơn nghiêm túc: “Tôi đã hỏi, sau khi sư huynh tôi trở về, tôi sẽ thương lượng với huynh ấy một chút.”

Lâm Mạt Mạt nhìn bộ dạng như lâm đại địch của bọn họ, trừng mắt nhìn, còn nói: “Tôi có trợ giúp, các người không rảnh thì thôi, không quan trọng đến vậy.”

Sau khi trải qua nửa tháng thay đổi nhanh chóng, Cảnh Thâm Dương đối với thủ đoạn của Lâm Mạt Mạt đã tin tưởng không nghi ngờ liền vội vàng gật đầu: “Đám tiểu đệ quỷ kia của Mạt Mạt, tin tức còn linh thông hơn so với công ty thám tử nhiều.”

Nhớ tới việc bản thân mình lãng phí thời gian cùng phí một trăm vạn Cảnh Thâm Dương cảm thấy bản thân thật quá ngu. Nhưng mà còn may, quay đầu là có thể lấy chín mươi vạn về.

“Tiểu đệ ... quỷ?” Trương Lăng Sơn nhớ tới mấy con quỷ kiếm tiền nuôi gia đình kia của cô thì nhịn không được tiếp tục đau răng: “Mặc dù lúc này nói lời này khó tránh khỏi có thể bị coi thường nhưng mà nuôi quỷ từ trước đến giờ đều không phải chính đạo. Tôi có thể giúp Lâm đại sư bảo mật nhưng không thể đảm bảo người khác cũng giống như tôi, lòng dạ khoáng đạt.”

Lâm Mạt Mạt liền hỏi: “Vậy ác quỷ bởi vì oán khí sâu nặng không thể đi đầu thai hoặc là đã chết từ rất lâu rồi bởi vì một số nguyên nhân mà bỏ qua thời cơ đi địa phủ ngưng lại ở nhân gian, những con quỷ này các người xử lý như thế nào?”

“Ác quỷ đương nhiên là đánh tan hồn phách miễn cho hắn tiếp tục làm hại nhân gian. Còn tình huống thứ hai, tôi sống tới từng này tuổi rồi cũng chỉ gặp qua một vị nhưng tình huống của người kia đặc thù, là một vị tiền bối ở tông môn, không thể xử lý như quỷ bình thường.”

Lâm Mạt Mạt: “Vừa hay, trong nhà tôi có năm vị, đều đã chết mấy trăm năm.”

“Việc này tôi có thể làm chứng, lần trước tôi cùng tú nương có nói chuyện mấy câu.” Cảnh An Thành cũng nói.

Trương Lăng Sơn: “...”

Lâm Mạt Mạt lại hỏi: “Ông cùng địa phủ có giao tình hả?”

Trương Lăng Sơn: “Việc này làm khó tôi. Đạo môn, phật môn cùng với toàn bộ hiệp hội thiên sư có giao tình với địa phủ tổng cộng chỉ có ba năm người, sư huynh tôi miễn cưỡng coi như một người.”

Lâm Mạt Mạt gật đầu: “Có thời gian ông giới thiệu cho tôi một vị đi, tôi muốn hỏi tình hình.”

Trương Lăng Sơn đồng ý.

Lâm Mạt Mạt cũng không xoắn xuýt đề tài này nữa, mà nói thêm: “Nếu ông có đồng môn rảnh rỗi có thể đến hỗ trợ thì đi tìm kiếm thứ có thể trở thành thai thể, còn lại cứ để cho tôi là được.”

Việc này, quả thật không quá dễ dàng.

Trương Lăng Sơn lại hỏi: “Thai thể có yêu cầu đặc biệt nào không? Tôi chỉ đọc qua những thứ này trong một quyển cổ tịch, còn tưởng rằng loại thuật pháp ác độc này đã thất truyền từ lâu rồi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người dùng.”

Lâm Mạt Mạt cũng nhíu nhíu mày: “Tôi biết sinh huyết khôi lỗi thuật, là phiên bản hoàn chỉnh nhất, các hạng mục điều kiện đều yêu cầu tương đối cao, thành phẩm cùng bản nhân cũng hoàn toàn không có gì khác nhau. Nhưng mà tôi thấy mọi người dùng bùa chú thuật pháp đều đơn giản hóa, vì thích nghi thời đại này yêu cầu các hạng mục cũng đều giảm xuống một chút. Tôi cũng không biết sinh huyết khôi lỗi thuật bỏ đi phần nào và giữ lại phần nào nữa.”

Trương Lăng Sơn trầm tư một lúc: “Tôi cùng sư huynh tôi thương lượng một chút.”

Cảnh An Thành thở phào nhẹ nhõm: “Làm phiền lão Trương.”

Lúc này Lâm Mạt Mạt mới xem như tường tỏ, thì ra với trình độ như Trương Lăng Sơn đã được cho là đại lão trong hiệp hội rồi sao? Chẳng trách huyền học ở thế giới này khó khăn đến vậy, xem ra cũng không phải chỉ vì linh khí.

Nhưng mà nể tình thái độ và tính tình người này đều rất tốt nên Lâm Mạt Mạt cũng không nói gì, mi dài hơi vụt sáng quay đầu nhìn về phía Cảnh Thâm Dương.

“Sao vậy? Có gì cứ nói thẳng, hai cha con có gì mà ngượng ngùng?”

Cảnh An Thành xoay đầu lại: “.....”

Lâm Mạt Mạt “A” một tiếng, trừng mắt: “Tôi đói.”

Cảnh Thâm Dương lập tức nói: “Muốn ăn cái gì? Tôi gọi điện thoại đặt món trước.”

Cảnh An Thành tiễn Trương Lăng Sơn, trở lại văn phòng lần nữa, đè lên mi tâm, yên lặng thở dài, hỏi Lâm Mạt Mạt: “Bên Quản Đình Đình? Mặc kệ sao?”

“Quản chứ!.” Lâm Mạt Mạt nói “Một hồi chúng ta cùng đi vào, tôi lấy sương đen trong cơ thể cô ấy ra, để ít thứ vào, sau đó tranh thủ thời gian tìm người đứng sau và thai thể kia.”

Cảnh An Thành: “Có thể đề điểm một cái không? Sau khi đi vào tôi phải làm gì?”

“Đáp ứng yêu cầu của cô ấy, đưa một căn hộ dưới danh nghĩa Cảnh Thâm Dương cho cô ấy ở.”

Cảnh Thâm Dương lập tức liền khẩn trương: “Như vậy tôi sẽ không bị thay thế sao?”

Vừa rồi hắn nghe thấy rất rõ ràng, khôi lỗi trưởng thành cần khí tức của hắn, tại nơi hắn đã từng sống thứ kia mới có thể dần dần trưởng thành giống hắn như đúc.

“Không có thai thể, dưỡng thành ý thức cũng không có cách nào xuất sinh.”

Cảnh Thâm Dương lập tức hiểu ra: “Cho nên mới phải đặt cô ta dưới mí mắt chúng ta phải không?” Như vậy coi như ý thức trưởng thành thì trước khi cùng thai thể dung hợp bọn họ cũng có cơ hội ngăn cản kịp thời.

Lâm Mạt Mạt nhẹ gật đầu: “Đúng. Hơn nữa tôi nói, sương đen trong cơ thể cô ấy tôi sẽ giải quyết. Những thứ kia mới là chất dinh dưỡng cần để cho sinh huyết khôi lỗi trưởng thành, không có chất dinh dưỡng ý thức thể cũng không thể tiếp tục trưởng thành.”

“Không cần lo, đối phương sẽ không phát hiện được.”

Nghe thấy cô đã suy nghĩ xong hết thảy trình tự xử lý, Cảnh An Thành cũng không nói gì thêm nữa: “Vậy bây giờ qua luôn? Xử lý xong chúng ta đi ăn cơm.”

Lâm Mạt Mạt lấy ra từ trong túi xách hai lá bùa đã gấp gọn chia ra đưa cho anh em hai người: “Thỏa mãn hiếu kỳ của mọi người, nắm trong lòng bàn tay năm giây, sau đó để vào trong túi, các ngươi sẽ có thể nhìn thấy rõ ràng trong bụng Quản Đình Đình là thứ gì, đó cũng là bộ dáng vốn có của sinh huyết khôi lỗi.”

Tay Cảnh Thâm Dương run một cái, hắn có thể nói kỳ thật hắn cũng không hiếu kỳ không? Nhưng mà chuyện này liên quan đến mạng nhỏ của mình hắn vẫn thành thành thật thật làm theo, hy vọng đêm nay có thể bình yên chìm vào giấc ngủ.

Lúc nhìn thấy Cảnh An Thành, ánh mắt Quản Đình Đình thoáng một cái đã dời qua, gần như là nhìn chằm chằm hắn, không dời mắt.

Nếu không phải có chuyện ngoài ý muốn này cả đời cô cũng không thể có cơ hội nhìn thấy người nam nhân này, chân nhân quả thật cũng không làm cô thất vọng. Người cầm quyền Cảnh gia, tuổi trẻ tài cao, khí độ phi phàm, khuôn mặt tuấn mỹ, giơ tay nhấc chân hiển lộ sức hút, không chổ nào không thể hiện rõ sự tôn quý cùng mê hoặc của hắn.

Trợ lý Giang cũng lập tức đứng lên: “Chủ tịch.”

Cảnh An Thành gật gật đầu: “Ngồi.” bản thân cũng lập tức cùng Lâm Mạt Mạt ngồi xuống, nhìn về phía đối diện.

Quản Đình Đình hình dạng thế nào, đẹp xấu mập gầy hắn không để ý chút nào, ánh mắt trực tiếp tập trung lên bụng cô, hô hấp lập tức trì trệ, trong mắt hơi hơi rung rẩy nhưng lập tức khôi phục lại. Trước sau vẻn vẹn chỉ mười mấy giây, ngoại trừ trợ lý Giang bên cạnh cũng không ai phát hiện sự biến hóa vi diệu trong chớp nhoáng đó.

Cảnh Thâm Dương cũng thấy được. Dù sao tuổi cũng còn trẻ, hiểu biết đối với thế giới này còn quá ít, hoàn toàn không thể khống chế được cảm xúc của mình, lúc này liền quay đầu đi, dời đi ánh mắt, sắc mặt rất khó coi.

Trong bụng Quản Đình Đình giống như một cái hố đen bị một đám sương mù màu đen lấp đầy, hơn nữa những sương đen này vẫn lưu động như là một con quái thú chưa thành hình gặm nhắm nội tạng của cô từng chút một.

Cảnh An Thành nhìn thấy quả thận của cô đã bị ăn sạch khoảng một phần năm nhưng bản thân cô lại giống như không phát giác chút nào. Nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc lại, đầu tiên Cảnh An Thành thấp giọng nói mấy câu với trợ lý Giang, sau đó mới nhìn về phía Quản Đình Đình bên kia, nói: “Yêu cầu của Quản tiểu thư tôi có thể hiểu, bất luận như thế nào trước khi có kế quả giám định cha con tôi sẽ không hứa hẹn bất cứ chuyện gì, cũng không nhất định.”

Nháy mắt tâm Quản Đình Đình liền căn chặt, mặc kệ người kia chuẩn bị hoàn mỹ vô khuyết bao nhiêu, khi chân chính đứng trước mặt Cảnh An Thành cô cũng không tránh được mấy phần chột dạ.

Phát giác thấy động tác nhỏ của cô, khóe môi Cảnh An Thành khẽ nhếch, lại nhanh chống ép xuống, tiếp tục nói: “Nhưng nếu đứa bé quả thật là của Thâm Dương, tôi cũng không có khả năng làm như không biết.”

Trái tim trong ngực Quản Đình Đình nháy mắt nhấc lên, nuốt một ngụm nước bọt: “Vậy, ý Cảnh tiên sinh là sao?”

Trợ lý Giang mỉm cười, tiếp nhận chủ đề: “Vấn đề chổ ở Quản tiểu thư đề nghị, là có thể.” Nói xong lấy một tờ giấy kẹp bên trong văn kiện đưa qua “Căn hộ này là lúc nhị thiếu học cấp ba từng ở, cách trường đại học hơi xa, nếu Quản tiểu thư không ngại ...”

“Có thể.” Quản Đình Đình không đợi nói xong đã đồng ý.

Trợ lý Giang vẫn duy trì nụ cười ấm áp hoàn mỹ như trước: “Được rồi, quay đầu tôi sẽ đưa chìa khóa cho Quản tiểu thư. Nếu cần tôi có thể giúp Quản tiểu thư mang hành lý dời qua.”

“Không cần, cảm ơn.” Quản Đình Đình cự tuyệt, còn nói thêm “Tôi nghĩ, trước khi có được đáp án chính xác Cảnh tiên sinh cũng không hy vọng mối quan hệ xấu hổ này của tôi và Cảnh thiếu lộ ra ánh sáng.”

Cảnh Thâm Dương hừ lạnh một tiếng: “Cô tốt nhất thức thời chút!”

Quản Đình Đình nở nụ cười, cúi mặt xuống, không nói gì thêm.

Hai bên đã có được điều mình muốn nên cũng không cần phải tiếp tục ở lại đây lãng phí thời gian, Cảnh An Thành liền đứng lên chuẩn bị rời đi.

Ngay trong nháy mắt hắn đứng dậy đoàn sương mù trong bụng Quản Đình Đình giống như ngửi được mùi mỹ thực tranh nhau chen lấn tuôn ra, một đám chen chen lấn lấn giống như cá diếc sang sông khiến người khác không nhịn được cả người nổi da gà.

Dù từng thấy qua các cảnh tượng hoành tráng Cảnh An Thành cũng không nhịn được rùng mình một cái.

Lâm Mạt Mạt thì như đã sớm dự đoán được màn này, không nhanh không chậm lấy từ trong túi ra một cái túi tiền, cầm trong lòng bàn tay, sau đó nửa đường chặn sương mù lại.

Cảnh An Thành trơ mắt nhìn đám sương mù bị hút vào trong túi tền, trong nhất thời hắn tưởng mình thấy Tử Kim hồ lô trong Tây Du Ký.

Không tới mười giây đám sương mù kia liền ngừng lại, giống như có ý thức biết phía trước có trở ngại cho nên thành thành thật thật trở về trong bụng của Quản Đình Đình.

Lâm Mạt Mạt nhẹ nhàng ‘chậc’ một tiếng, đột nhiên nghiêng đầu sang chổ khác, nhanh chóng bắt lấy tay Cảnh An Thành, chít một cái vào đầu ngón tay hắn.

Cảnh An Thành cảm thấy hơi nhói nhói, lấy lại tinh thần mới phát hiện bản thân bị kim đâm một cái: “Em lấy đâu ra kim?”

“À, kim băng.” Lâm Mạt Mạt đưa cho hắn nhìn “Huy hiệu nhà trường.”

Cảnh An Thành: “....”

Trong lúc nói chuyện lại thấy đám sương vừa rụt về lại tiếp tục chen ra, tranh nhau chen lấn hướng về phía Cảnh An Thành.

Cảnh Thâm Dương thoáng chốc mở to hai mắt, đầy bụng nghi hoặc nhưng cấp tốc lấy lại tinh thần, làm bộ không có chuyện gì phát sinh tránh cho Quản Đình Đình sinh nghi.

Lâm Mạt Mạt lại tiếp tục cầm túi thu nạp toàn bộ sương đen, đồng thời đôi mắt cũng nhìn chằm chằm bụng của Quản Đình Đình dần trở nên trống rỗng. Lúc này mới cất vào rồi đi đến bên cạnh Quản Đình Đình lấy một túi tiền khác đặt lên bàn trước mặt cô ấy: “Tặng cho cô.”

Quản Đình Đình không hiểu gì cả, cũng không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, lấy túi tiền cầm trong tay nhìn trái nhìn phải: “Đây là cái gì?”

“Món quà nhỏ, không thích có thể ném, hoa thêu bên trên cũng không tốn bao nhiêu tiền.” Lâm Mạt Mạt lườm cô ta một cái, nhìn túi tiền đã ở trong tay cô thì lười phải tiếp tục khách sáo “Còn không ăn cơm nữa tôi sẽ chết đói.”

Ngay trong nháy mắt Quản Đình Đình cầm lấy túi tiền Cảnh An Thành thấy từ trong túi vải nhỏ hiện lên một lượng lớn sương mù màu đen, từng sợi từng sợi tiến vào trong bụng Quản Đình Đình. Nhìn qua cũng không khác biệt so với đám sương trước kia nhưng nếu là Lâm Mạt Mạt để vào Cảnh An Thành cũng dằn lại những nghi hoặc trong lòng xuống, chuẩn bị ra ngoài ăn cơm trước.

Nhưng mà trước khi ra cửa Cảnh An Thành vẫn hỏi: “Quản tiểu thư, tôi muốn biết những quy củ này của Cảnh gia sao cô biết được?”

Cảnh Thâm Dương cũng rất nghi hoặc, chuyện trong nhà xưa giờ hắn sẽ không mang ra ngoài nói, huống chi là gia quy lâu đời cũ kỹ. Hơn nữa đó giờ hắn cũng không thích suy nghĩ, gia quy này trước giờ hắn chưa từng để trong lòng, cho đến khi Lâm Mạt Mạt nói hắn có thể làm cha, Cảnh Thâm Dương mới đột nhiên nhớ tới.

Sắc mặt Quản Đình Đình thay đổi, nhanh chóng hồi tưởng lại những lời mình đã từng nói, rốt cuộc là câu nào khiến đối phương hoài nghi mình.

Trợ lý Giang cũng đứng lên theo, nói: “Quản tiểu thư là người thông minh, nếu cô đã quyết định bám vào quan hệ với Cảnh gia thì những lời này sớm nên nói rõ, với ai cũng tốt, cô nói đúng không?”

Quản Đình Đình nở nụ cười: “Trần Hạo nói, mặc dù khi đó hắn chỉ là thuận miệng đề ra, tôi cảm thấy rất ngoài ý muốn nên ghi nhớ trong lòng.”

Hiển nhiên Cảnh Thâm Dương không tin, hắn và Trần Hạo còn chưa thân đến mức đó, chưa từng nói với hắn bất cứ chuyện gì trong nhà mình, lúc này liền cười lạnh một tiếng: “Sao Trần Hạo có thể biết được? Hắn chỉ là một con chó săn của tôi chẳng lẽ cô không biết? tôi rảnh đến mức nào mới nói chuyện trong nhà với chó?”

Quản Đình Đình nghẹn họng, nụ cười càng trở nên cứng ngắc: “Lời này của Cảnh thiếu phải chăng hơi quá rồi?”

“Tôi vẫn luôn quá phận như vậy, lần đầu cô biết tôi?” Cảnh Thâm Dương không hề nể mặt mũi, ánh mắt đầy sự mỉa mai và chán ghét không hề che giấu “Đừng tưởng cô không nói thì tôi tra không được, bạn trai cô giấu kỹ như vậy không phải vẫn bị tôi đào ra sao?”

Quản Đình Đình vẫn tiếp tục kiên trì: “Tôi quả thật nghe Trần Hạo nói, về phần sao hắn biết được thì tôi cũng không biết, Cảnh thiếu như vậy cũng quá làm khó người rồi.”

Cảnh Thâm Dương hừ một tiếng: “Tốt nhất là như vậy.”

Cảnh An Thành đứng ở ngoài cửa từ đầu đến cuối cũng không nói thêm gì, mặc cho em trai làm ầm ĩ ở đó, đến câu trách cứ có lệ cũng không có, chờ Cảnh Thâm Dương mắng người xong hai anh em mới cùng Lâm Mạt Mạt đi lên lầu.

Quản Đình Đình mấp máy môi, hai tay siết vào nhau, móng tay như muốn khảm vào trong thịt, trong mắt tràn ngập sương mù, nhìn bóng lưng hai anh em và Lâm Mạt Mạt, các loại cảm xúc phức tạp trộn lẫn vào nhau sắp tràn ra ngoài.

Trợ lý Giang vừa nâng mắt thì thấy bộ dáng này của cô, đỡ kính mắt giả bộ cái gì cũng không thấy. Người quá tham lam đều không vui vẻ, những năm nay ở bên cạnh chủ tịch hắn đã thấy nhiều người như vậy, chỉ một Quản Đình Đình thật sự không tính là gì. Cũng không biết đến lúc rơi xuống từ trên tầng mây thì cô ấy có hối hận vì sự tham lam lúc này hay không?

Lúc ăn cơm Cảnh Thâm Dương lại hỏi: “Mấy ngày tới tôi chỉ cần chờ thôi là được rồi sao?”

“Đương nhiên không được.” Lâm Mạt Mạt liếc hắn một cái “Ý anh là để một học sinh trung học mỗi ngày lao tâm lao lực vì anh?”

“Tôi trả tiền.” Cảnh Thâm Dương nhíu mày nhìn cô “Tính luôn tiền lương các tiểu đệ của em, đều để tôi thanh toán!”

“Đó không phải là chuyên đương nhiên sao? Bọn họ đang giúp anh anh sưu tập và tìm hiểu tin tức.”

Cảnh Thâm Dương nghẹn họng, đành phải nói: “Em nói đi, còn cần tôi làm gì.”

Cảnh An Thành cũng nhìn lại: “Chuyện ở công ty cũng có thể gác sang một bên trước, chuyện này quan trọng hơn.”



Hết chương 32.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét