Edit: Co3P
Tiếng vang ầm ầm, khiến trợ lý Giang giật mình rớt chén trà trên tay lên thảm, khiến toàn bộ nhân viên cả tầng lầu đều giật nảy mình nhao nhao nhô đầu ra, lúc nhìn thấy trưởng phòng nhân sự thì cấp tốc rụt trở về nhưng là không khí bát quái lập tức lan tràn.
Cảnh An Thành dở khóc dở cười, vuốt vuốt mi tâm ngồi trong phòng nhỏ xem video theo dõi trên notebook kiên nhẫn chờ Lâm Mạt Mạt đi ra.
Cảnh Thâm Dương luôn luôn quen thối phách lối, loại chuyện này hắn cơ hồ đã hạ bút thành văn.
Mặc dù là lần đầu tiên sinh sự ở tập đoàn, Cảnh Thâm Dương cũng không sợ hãi chút nào, sau khi đá tung cửa liền nghênh ngang đi vào, đặt túi sách Lâm Mạt Mạt lên trên bàn hội nghị, sờ sờ tóc cô: “Làm bài tập đi.”
Diễn kịch cần phải diễn trọn tuồng?
Lâm Mạt Mạt nhìn hắn một cái, mặt không thay đổi ngồi xuống, giương mắt liền bắt gặp ánh mắt Quản Đình Đình.
Cảnh Thâm Dương chọn vị trí này rất tốt, vừa hay đối diện Quản Đình Đình, vừa nhấc mắt là cô có thể nhìn được nhất thanh nhị sở.
Lâm Mạt Mạt cũng không lãng phí cơ hội tốt như vậy, quang minh chính đại đánh giá cô ta.
Quản Đình Đình nhíu nhíu mày không quá thích ánh mắt của cô bé này, giống như ánh sáng có thể nhìn thấu llòng người vậy.
Cảnh Thâm Dương cũng ngồi xuống bên cạnh Lâm Mạt Mạt, khóe môi khẽ nhếch, cười như không cười nhìn Quản Đình Đình: “Nghe nói trong bụng cô có con tôi?”
Quản Đình Đình tựa hồi hơi sợ hắn, lập tức có vẻ hơi câu nệ, ngón tay hơi hơi giao nhau rồi lập tức tách ra, lần nữa nắm chặt cái chén trong tay, rũ mặt xuống, nói khẽ: “Vừa mới phát hiện, tôi cũng ngoài ý muốn giống như Cảnh thiếu.”
Cảnh Thâm Dương cười lạnh: “Tôi nhớ là hai ngày trước chúng ta đã làm kiểm tra mang thai sớm? Giấy cam kết và kết quả xét nghiệm mang thai sớm tôi đều còn giữ đấy.”
Nói rồi đem tờ giấy kia chụp lên trên mặt bàn.
Trương Lăng Sơn cùng trợ lý Giang nhịn không được cũng duỗi cổ qua nhìn.
Tươi cười trên mặt Quản Đình Đình không được tự nhiên, thấp giọng giải thích: “Thử nghiệm mang thai sớm vốn rất dễ xảy ra sai lầm, lúc ấy tôi vừa khẩn trương, không kiểm tra ra được cũng là bình thường.”
Cảnh Thâm Dương lười phảng bác cô, còn nói: “Đây là con tôi, không phải anh tôi, đúng không?”
Quản Đình Đình không hiểu ý hắn nhưng vẫn gật nhẹ đầu.
“Vậy sao cô không đến tìm tôi thương lượng mà lại đến tìm anh tôi?”
Quản Đình Đình dường như cố lấy dũng khí, lạnh lạnh cười chế giễu hắn một tiếng, nói: “Nếu Cảnh thiếu biết, chắc chắn sẽ trực tiếp dùng nắm đấm đánh cho rớt mất?”
Lâm Mạt Mạt kinh ngạc quay đầu nhìn Cảnh Thâm Dương, con ngươi trong trẻo phảng phất như đang lên án, không ngờ Cảnh Thâm Dương anh lại là người như vậy đấy!
“Làm bài tập của em đi! Chuyện của người lớn con nít không nên dính vào.” Cảnh Thâm Dương dùng tay ấn gáy cô xuống, xoay đầu cô về hướng Quản Đình Đình, sau đó cũng nhìn lại, khóe môi cong lên, dáng vẻ cười như không cười cực kỳ trào phúng.
Ngược lại lần này Quản Đình Đình không có bị hù dọa, mà còn có tâm tư nói đùa với hắn: “Tính tình Cảnh thiếu không tốt lắm, đây là sự thật mọi người đều biết, cũng chỉ có thể trách Cảnh thiếu bình thường quá ngay thẳng, cho tới bây giờ đều không thèm che giấu chút nào ....”
“Che giấu? Vì sao tôi phải che giấu?” Cảnh Thâm Dương từ trên cao nhìn xuống cô, trong ánh mắt tràn đầy sự xem thường “Tôi không nhớ là bản thân mình đã làm sai gì. Đây cũng không phải là lý do để cô vọng tưởng làm thân với Cảnh gia.”
Quản Đình Đình lại cúi mặt xuống, mấp máy môi có hơi không tự nhiên.
Cảnh Thâm Dương còn muốn tiếp tục trào phúng cô, hắn cũng không tin Quản Đình Đình có thể luôn bảo trì tâm thái tốt như vậy, một giọt nước cũng không lọt. Đợi đến lúc cô ta chó cùng rứt giậu thì cũng là lúc người giật dây bại lộ.
Lâm Mạt Mạt lại đột nhiên mở miệng: “Hắn không cho cô biết phải trả giá những gì sao?”
Cảnh Thâm Dương lập tức xoay đầu lại nhìn về phía Lâm Mạt Mạt: “Đã hiểu?”
Lâm Mạt Mạt gật đầu: “Được rồi.”
Lúc này trợ lý Giang mới lấy lại tinh thần, đột nhiên thở phào một hơi. May mà không phải tới sinh sự thật, hắn cũng không dám quản giáo nhị thiếu, hắn chỉ là một nhân viên bình thường trong công ty, sao dám phân cao thấp với em trai ông chủ.
Kỳ thật lúc nhìn thấy Lâm Mạt Mạt trợ lý đã hơi hoài nghi nhưng xét thấy tính tình nhị thiếu luôn nóng nảy, hắn lại không dám suy nghĩ nhiều, cho đến giờ phút này mới xem như triệt để yên tâm.
Trương Lăng Sơn cũng lập tức đổi vị trí, ngồi xuống một bên ghế khác cạnh Lâm Mạt Mạt, nhìn về phía cô chờ đợi, vội vàng muốn nghe thẳng đến chân tướng.
Rốt cuộc Quản Đình Đình cũng đặt ánh mắt về phía Lâm Mạt Mạt, kinh ngạc nhìn lại, đánh giá từ trên xuống dưới cô bé này. Lớn lên rất khả ái, mi thanh mục tú, làn da trong trắng lộ hồng, cằm nhọn, nhất là đôi con ngươi kia, phá lệ đen bóng, lại thêm một cổ khí chất khiến bề ngoài nhu mì của cô đột nhiên mạnh mẽ hơn.
Thiếu nữ yếu đuối mang theo khí thế hoa hồng vang dội, mâu thuẫn nhưng khiến người ta lưu luyến không rời, ánh mắt phải nhìn chằm chằm.
Cô bé gầy quá mức, đồng phục mặc trên người cô rộng thùng thình, tay áo quá to, giống như nếu xỏ hết hai tay vào cũng không chật, càng làm cho dáng người thiếu nữ thêm gầy gò hơn. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến khuôn mặt mũm mĩm hồng hào của cô, nhìn thấy tràn đầy sức sống, mơm mỡn khiến người ta muốn cắn một cái.
Quản Đình Đình nhìn ngón tay của mình sau khi mang thai đã mất đi độ sáng, giống như củi khô, lại nghĩ đến khuôn mặt khô héo gầy gò của mình sau khi tẩy trang, nhất thời trong lòng dâng lên cảm giác chán ghét.
Cũng khó trách kẻ kiêu căng khó thuần tùy hứng làm bậy như Cảnh nhị thiếu sẽ kiên nhẫn với nó như vậy.
Cảnh Thâm Dương cũng không tiếp tục nhìn cô, ngược lại cúi đầu xuống gần Lâm Mạt Mạt, thấp giọng hỏi: “Trả giá gì?”
Lâm Mạt Mạt liếc hắn một cái, xê dịch sang bên cạnh, vươn tay đẩy đầu đang áp xuống của Cảnh Thâm Dương đi khỏi: “Mặt anh quá lớn cản trở tầm mắt tôi.”
Cảnh Thâm Dương: “ ...... không thể công kích người thân, anh là ba ba của em đó.”
Nghe thấy ngữ khí ôn nhu trước nay chưa từng có của hắn, Quản Đình Đình lần nữa kinh ngạc nhìn sang, trong đầu như có tia điện quang thoáng hiện lên tin tức __ cô nhớ rồi, Cảnh gia trong tiệc tối từ thiện thu dưỡng một thiếu nữ, Cảnh Thâm Dương chính là người dám hộ của cô bé kia.
Quản Đình Đình đột nhiên nở nụ cười nhìn về phía Lâm Mạt Mạt: “Đối với loại người như chúng ta mà nói, muốn có được cái gì không phải đều phải bỏ ra một cái giá xứng đáng sao? Tôi không có vận khí tốt như cô Lâm đây, một bước lên trời.”
Cảnh Thâm Dương lập tức nhíu mày lạnh lùng hừ một tiếng, ác thanh ác khí nói: “Cô là cái thá gì? Không biết xấu hổ mà so với Mạt Mạt?”
Lâm Mạt Mạt: “.....”
Tên chết tiệt này, lại chuốc thù hận cho cô!
Quả nhiên nụ cười thoáng cứng lại trên mặt Quản Đình Đình nhưng mà cô cũng đã quen với sự trào phúng như vậy, cũng không thật sự để ý, sâu kín thở dài: “Thật sự khiến người khác ghen tị mà .....”
Lâm Mạt Mạt cũng không xoắn xuýt cô ta ghen tị với mình bao nhiêu, không thể không nhận người ba ba Cảnh Thâm Dương này, nói quay trở lại chủ đề chính: “Bạn học Quản Đình Đình, nếu như cô không muốn chết quá mức thê thảm, tôi có thể giúp cô bỏ đứa trẻ này, thu phí không đắt, chỉ cần năm vạn là được. Sau khi đứa trẻ ra ngoài chúng ta sẽ làm giám định cha con, nếu như có quan hệ với Cảnh Thâm Dương sẽ cho cô mức đền bù ngoài dự kiến; nếu như không có, chúng ta đã gặp thì cũng đến lúc chia tay.”
Quản Đình Đình kinh ngạc giương mắt nhìn về phía cô, ánh mắt kinh nghi bất định.
Lâm Mạt Mạt cũng đang nhìn cô, kiên nhẫn chờ đáp án của đối phương.
Rất nhanh Quản Đình Đình đã lấy lại tinh thần, bật cười một tiếng: “Lời này nghe tựa như là đe dọa. Không biết tôi có thể xem đây là bằng chứng cho việc Cảnh thiếu chột dạ không?”
Lâm Mạt Mạt không chút hoang mang, tiếp tục nói: “Trong khoảng thời gian này cô có nghiêm túc nhìn lại mặt mình sau khi tẩy trang không? Còn có thân thể cô đột nhiên gầy thành như vậy, cô thật sự chưa từng hoài nghi sao?”
“À, xém chút quên mất, đầu năm nay các cô gái đều bận rộn giảm béo. Nếu ăn uống thả cả còn có thể giảm mười mấy cân, cao hứng còn không kịp nữa là, nào ở không mà suy nghĩ xem vì sao. Nhưng mà cô cũng không cần vui mừng quá sớm, một tuần kế tiếp cô còn có thể thuận lợi giảm xuống tám mươi cân.”
Cảnh Thâm Dương tận dụng mọi thứ: “Bây giờ cô được bảy mươi cân sao? Nhưng mà so với việc béo lên, cô vẫn là cao lớn nhanh đi.”
Lâm Mạt Mạt: “Im miệng, đừng nhiễu loạn suy nghĩ của tôi.” Sau đó tiếp tục nói với Quản Đình Đình “Mặc kệ cô có tin lời tôi nói hay không, trước hết cô có thể đi nghiệm chứng một chút. Tôi nghĩ là bạn trai của cô sẽ không nói sự thật cho cô, hơn nữa nhất định hắn sẽ còn nói với cô, đây là vì tốt cho cô. Chỉ cần Cảnh gia nhận đứa bé này cuộc sống của cô lập tức sẽ thay đổi, cô muốn cái gì cũng đều có thể có, phải không?”
Quản Đình Đình đột nhiên hét ầm lên: “Tôi không có bạn trai, cô nói bậy bạ gì đó?”
Cảnh Thâm Dương đột nhiên nện một quyền lên bàn, bộ dáng hung thần ác sát: “Hung dữ cái gì? Nói chuyện bình thường sẽ chết sao!”
Vẫn luôn khoanh tay ngồi đợi bên cạnh không có cơ hội chen lời Trương Lăng Sơn và trợ lý Giang đang ngoan ngoãn quay lại cuộc họp, suy nghĩ không theo kịp, đồng thời bị giật mình kêu lên: “....”
Trong lúc nhất thời cũng không biết ai hung hơn.
Lâm Mạt Mạt không bị ảnh hưởng chút nào, từ trong túi xách lấy ra một tấm hình, đẩy qua: “Trên đời này trước giờ đều không có bí mật, sống ở thời đại công nghệ mà còn có thể ngây thơ như thế, lòng dạ cô thật rộng.”
Trương Lăng Sơn và trợ lý Giang: “.....”
Ngữ văn của cô bé này học rất tốt, nghe xem, đây mới là phương thức mắng chửi người của người có văn hóa.
Quản Đình Đình nhìn tấm ảnh kia, sắc mặt đột nhiên thay đổi, giọng nói mang theo mấy phần không tự tin: “Làm sao cô lại biết?”
Đây là một tấm ảnh chụp dưới hầm để xe của một tiểu khu nào đó, thời gian là buổi tối, một nam một nữ ngồi trong một chiếc xe màu đen, hôn môi, tay người nam đang đặt lên bụng của cô, động tác ái muội.
Ánh đèn trong gara cũng không phải rất tỏ, là loại đèn ánh sáng vàng đời cũ, hơn nữa xe còn có màng, từ bên ngoài căn bản không thể nào thấy được người bên trong đang làm gì nhưng độ nét của ảnh chụp dị thường rõ ràng, ngũ quan của hai người cùng bài trí trong xe, đều chụp nhất thanh nhị sở.
Trước khi Lâm Mạt Mạt mở miệng, Cảnh Thâm Dương tranh thủ nói trước: “Tôi biết nhiều không, cô xem nhà họ Cảnh là kẻ ngốc sao? Nễ tình là bạn học cùng lớp, chuyện hôm đó tôi có thể không tính toán, giữ mặt mũi cho cô, mọi người sau này có có thể gặp lại. Cô đã không lãnh tình thì tôi đây cũng không cần khách khí như vậy.”
Quản Đình Đình bình tĩnh lại, sau khi hắn nói xong, đột nhiên nở nụ cười: “Coi như là tôi có bạn trai, việc này cùng với chuyện cha đứa bé trong bụng tôi là Cảnh thiếu có liên quan gì? Tôi cũng đã nói với vị trợ lý Giang này của mọi người rồi, tôi đồng ý làm giám định cha con.”
“Nếu tôi cự tuyệt thì sao?” Cảnh Thâm Dương nói lần nữa.
Quản Đình Đình nhìn hắn: “Chuyện này tôi muốn, Cảnh thiếu có quyền quyết định sao?”
“Cô đối với chuyện trong nhà chúng tôi, thật sự hiểu rõ vô cùng.” Sắc mặt Cảnh Thâm Dương khó coi.
Quản Đình Đình nhẹ gật đầu: “Dù sao tôi cũng phải suy nghĩ cho bản thân mình, nếu không chắc chắn tôi sao dám mạo muội tìm đến cửa? Thủ đoạn của Cảnh thiếu tôi vẫn luôn rất kính sợ.”
Những lời này không thể nghi ngờ đã kích hoạt lửa giận của Cảnh Thâm Dương, xém chút đã nhịn không được, đập một quyền vào mặt người phụ nữ đối diện. Sao trước kia lại không phát hiện gương mặt này khiến người ta chán ghét và buồn nôn như thế chứ?
Lâm Mạt Mạt nhanh chóng đè tay hắn xuống, nói: “Đứa bé cũng không phải của Cảnh Thâm Dương, cô cũng quyết định giữ lại sao?”
“Nhất định giữ.” Vẻ mặt Quản Đình Đình kiên quyết, mang theo sự vững tin không thể hiểu được.
Nếu như không phải sớm biết bản mình không thất thân, Cảnh Thâm Dương cũng muốn dao động, cho là bản thân mình chay mặn đều không kỵ, nhẫn nhịn không được làm cái gì cô ta nữa đấy.
“Được rồi, tôi hiểu rồi.” Lâm Mạt Mạt gật gật đầu, đứng lên “Vậy phiền cô đợi thêm mười phút, Cảnh Thâm Dương phải đi thương lượng với Cảnh An Thành.”
Trương Lăng Sơn cũng đi theo ra ngoài, vừa ra khỏi cửa lập tức nói: “Đứa bé kuia là ác quỷ sao?”
Lâm Mạt Mạt đang đi đến cửa văn phòng của Cảnh An Thành, lên tiếng: “Không khác lắm, vào rồi nói.”
Cảnh Thâm Dương cũng theo vào, trợ lý Giang rất tự giác ở lại tiếp tục cùng Quản Đình Đình mắt to trừng mắt nhỏ. Làm một hình nhân trấn mọi trường hợp xấu hổ mới, trợ lý Giang rất bình tĩnh mà mỉm cười với Quản Đình Đình: “Đồ uống cứ tự nhiên, điểm tâm ngọt một lúc nữa sẽ đưa đến.”
Quản Đình Đình: “......”
Cô thật sự không phải đến ăn chực uống chùa!
Cảnh An Thành thấy Lâm Mạt Mạt đi vào, lập tức hỏi: “Rốt cuộc đứa bé kia là sao?”
“Đó không phải là thai nhi mà là khôi lỗi.” Lâm Mạt Mạt thấy trên bàn đặt một chiếc bánh gato nhỏ đột nhiên cảm thấy đói bụng, đi qua cầm lên vừa ăn vừa nói “Là khôi lỗi dùng lông tóc và máu của Cảnh Thâm Dương chế tạo ra, nếu giám định cha con thì kết quả nhất định là con của hắn không thể nghi ngờ.”
Cảnh Thâm Dương đột nhiên nhớ đến, hôm đó vứt rác lập tức hít sâu một hơi: “Thì ra là thế!”
Lâm Mạt Mạt liếc hắn một cái, an ủi: “Không cần hối hận, coi như hôm đó anh không vứt những thứ kia thì bọn họ cũng sẽ nghĩ cách lấy được lông và máu của anh bằng con đường khác. Nên tới, tránh không khỏi.”
Cảnh Thâm Dương: “An ủi baba một chút sẽ chết sao?”
Lâm Mạt Mạt xiên một miếng bánh gato đưa tới bên miệng hắn: “Ăn chút đồ ngọt, tâm tình sẽ tốt.”
Cảnh Thâm Dương cười híp mắt nuốt vào: “Vậy còn tạm được.”
Cảnh An Thành nhịn không được cười một cái, tâm trạng hỏng bét hơn nữa ngày cũng chuyển biến tốt đẹp một chút.
“Khôi lỗi?” Trương Lăng Sơn cau mày nghĩ một hồi lập tức trừng lớn mắt híp của ông “Loại thuật pháp tà môn này lại còn tồn tại trên thế gian?!”
Lâm Mạt Mạt “ừ” một tiếng, còn nói: “Thuật pháp này cũng không phức tạp, mấu chốt là thai thể khôi lỗi là từ đâu tới.”
Trương Lăng Sơn lập tức ngây người.
Cảnh An Thành không hiểu lắm: “Này là ý gì? Thai thể, ý là thân thể của thai nhi kia sao? Nói cách khác trên thực tế cô ta không mang thai, chỉ là giả tưởng, là ý này phải không?”
Lâm Mạt Mạt nhìn hắn tán thưởng: “Năng lực lĩnh ngộ rất cao.”
Cho dù là được khen tâm tình của Cảnh An Thành cũng không vui sướng chút nào, thậm chí đến tươi cười cùng phai nhạt, tâm trạng không tự giác trở nên nặng nề: “Cô ta có mục đích gì?”
“Chỉ sợ là, thay thế nhị thiếu.” Mở miệng lại là Trương Lăng Sơn.
Cảnh An Thành đứng đó, âm thanh phiêu hốt: “Ông nói gì?”
“Sinh huyết khôi lỗi thuật, tôi từng ở trong quyển thuật pháp cổ tịch nào đó thấy qua, sinh ra từ oán khí, sau đó lấy hình hài đứa trẻ nhân loại giáng sinh, sau đó trong vòng vài ngày cấp tốc trưởng thành, cho đến khi trưởng thành giống y đúc người cung cấp cho hắn cốt nhục. Sau đó sẽ ăn người kia, thay thế người đó.”
Tay Cảnh Thâm Dương run một cái, cái nĩa trong tay rớt xuống thảm, kèm theo một miếng bánh kem.
Lâm Mạt Mạt nhìn thoáng qua lập tức dùng ánh mắt trách cứ hắn, không biết cô thích ăn loại bơ này nhất sao? Chỉ còn lại một miếng vậy mà cũng lãng phí.
Nuốt một ngụm nước bọt, Cảnh Thâm Dương muốn nói lại thôi, lời đã đến bên miệng nhưng lại không nói ra được.
Lâm Mạt Mạt bổ sung: “Quá trình trưởng thành của khôi lỗi tốt nhất là ở bên cạnh người cung cấp cốt nhục cho hắn, nhu vậy mới có thể ‘giống nhau y đúc’. Rất hiển nhiên điều kiện này không có khả năng đạt thành, nếu hai người bọn họ ở cùng một chổ, Cảnh Thâm Dương không chơi chết Quản Đình Đình thì xem như hắn đã đổi tính.”
Cảnh Thâm Dương: “Ê ...”
Cảnh An Thành rất tán thành.
Coi như cuối cùng Cảnh gia thỏa hiệp không thể không nhận đứa bé này thì Cảnh Thâm Dương cũng không có khả năng nhận.
“Cho nên Quản Đình Đình lùi một bước yêu cầu cái khác, muốn ở trong nhà từng có người Cảnh gia từng sống, mười tháng hoài thai, thai nghén khôi lỗi này. Hiệu quả mặc dù hơi kém một chút nhưng như vậy cũng đủ rồi, dù sao tính khí Cảnh Thâm Dương nóng nảy, tùy hứng làm bậy, coi như không giống như đúc mọi người cũng sẽ cảm thấy tính tình nhị thiếu càng kém, chỉ thế thôi.”
Cảnh Thâm Dương hít sâu một hơi: “Đêm đó không phải không phát sinh chuyện gì sao? Em không thể tái hiện lại một lần khiến cô ta nhìn rõ ràng, ăn vạ là vô vọng?”
Lâm Mạt Mạt kinh ngạc liếc hắn một cái: “Tái hiện không được, các người lại không có đôi mắt nhìn thấu nhân quả, lại nói loại thủ thuật huyền huyễn này không thể xem là chứng cứ lên tòa. Nếu có báo cáo giám định cha con chẳng phải anh càng cưỡi hổ khó xuống?”
Cảnh Thâm Dương: “Có thể gây áp lực tâm lý cho cô ta.”
Lâm Mạt Mạt hơi nghẹn lời: “Nếu cô ta là xử nữ, đến bệnh viện làm kiểm tra cũng không nhất định có thể làm chứng, huống chi cô ta cũng không phải, vậy không phải càng không có cách nào chứng minh sao? Mà xử nam thì không thể giám định.”
Cảnh Thâm Dương luôn cảm thấy lời này kỳ lạ, suy tư trước sau ba mươi giây mới đột nhiên tỉnh ngộ, lập tức thẹn hóa thành giận: “Ý em là gì? Có phải em đang mắng tôi ____”
Cuối cùng cũng không thể không biết xấu hổ mà nói ra hai từ ‘ngắn nhỏ’.
Tuân theo lý niệm làm một người baba tốt, Cảnh Thâm Dương nhịn xúc động mắng chửi xuống, cau mày bắt bẻ cô: “Con nít phải học tập cho giỏi, em xem những thứ tạp nham này không sợ lãng phí thời gian sao?”
Lâm Mạt Mạt lẽ thẳng khí hùng: “Nếu không phải sợ anh bị lừa tôi sao phải mỗi ngày đều ngâm mình trong thư viện? Người lớn như anh sao không biết học nhiều một chút chứ?”
Cảnh Thâm Dương: “....... tôi cũng đâu có không sinh!”
Cảnh An Thành lập tức cầm một khối socola vuông nhỏ tới đưa cho Lâm Mạt Mạt: “Tôi thấy em thích ăn, đã đến thời gian trà chiều, nhà ăn công ty tự làm, thích thì ăn nhiều chút.”
Lâm Mạt Mạt nhận lấy, vui vẻ bắt đầu ăn.
Cảnh Thâm Dương thở dài một hơi, không tiếp tục tranh chấp với cô nữa.
Ăn xong một khối vuông nhỏ, Lâm Mạt Mạt đột nhiên hỏi một vấn đề không liên quan: “Tôi rất thắc mắc, vì sao Cảnh gia không thể phá thai?”
___ đây mới là nguyên nhân quan trọng nhất khiến Quản Đình Đình không sợ hãi.
Cảnh Thâm Dương cũng vội vàng cuốn quýt gật đầu đồng ý: “Đúng đó, bằng không chuyện vớ vẩn này sao lại phiền như vậy? Tôi đã đem cô ta đánh cho nằm viện nửa tháng rồi, cũng không tin thứ đồ trong bụng cô ta có thể sống.”
Lâm Mạt Mạt rất nghiêm túc phổ cập khoa học cho hắn: “Có thể. Trước khi khôi lỗi ra đời chỉ là một đoàn oán khí màu đen, thôn phệ sinh khí của con người làm thức ăn, anh đánh cô ta nằm viện hai tháng cũng không có khả năng sinh non. Cho nên mới nói, chỉ cần ăn vạ anh một lần thì sau này bất luận cô ta mang thai lúc nào đều có thể nói là của anh, dù sao cũng có báo cáo giám định cha con.”
Cảnh Thâm Dương: “....”
“Loại chuyện này vì sao em không nói cho tôi biết trước? Coi như không thể sinh non, tôi đi đánh cô ta mấy lần hả giận không phải rất tốt?”
Cảnh An Thành lặng lẽ nghiêng mắt nhìn qua: “Đánh phụ nữ mà cậu còn rất kiêu ngạo?”
_____________________
Lảm nhảm: Dạo này công việc của tui rất là bận, hầu như ngày nào cũng không có thời gian, tui ráng tranh thủ lắm mới xong 1c, mà chưa chỉnh lỗi nữa. Mọi người thông cảm nhé.
Hết Chương 31.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét