(TDVAPDLG) Chương 30: Tôi chỉ muốn để anh tránh qua cửa đông .....

 

Edit: Co3P.


Cảnh Thâm Dương không hiểu: “Vì sao phải chờ cô ta chủ động xuất kích?”

“Tôi muốn biết cô ta coi trọng thứ gì của nhà họ Cảnh.” Lâm Mạt Mạt vừa uống sữa bò vừa trả lời “Phải nói là người sau lưng cô ta nhắm trúng thứ gì của nhà các anh, tóm lại không thể là anh.”

Cảnh Thâm Dương: “......”

Đứa trẻ tuổi dậy thì đều khó nuôi như vậy sao?

“Đi ngủ sớm chút đi, hôm nay anh có phiền não đi nữa cũng không giải quyết được.”

Cảnh Thâm Dương do dự trong chốc lát, trước khi đi ra cửa lại liếc mắt nhìn sách bài tập trên bàn, vẻ mặt một lời khó nói hết “Tôi nói này, em có thể đừng mang mấy thứ đó vào nhà được không? Bài tập làm không được tôi có thể giúp em.”

Lâm Mạt Mạt: “À.”

“Vẻ mặt đó của em là sao?” Cảnh Thâm Dương cảm thấy bản thân bị vũ nhục.

“Không tin tưởng người gian lận.”

“Sao em biết tôi gian lận?” Cảnh Thâm Dương suy nghĩ đến những biểu hiện gần đây của mình, ước chừng biết là chuyện khi nào liền giải thích “Chỉ là tùy tiện thử nghiệm thôi, mọi người đều chép tôi không chép không phải quá khác người sao?”

Lâm Mạt Mạt: “À.”

Cảnh Thâm Dương hít một hơi, quyết định không so đo với con nít: “Đã nói rõ là ngày mai rồi đấy, em đừng lừa tôi.”

Lâm Mạt Mạt “ừ” một tiếng.

Sau khi Cảnh Thâm Dương đi ra ngoài, Lâm Mạt Mạt lập tức thả một lá bùa cách âm ở cửa, gọi Lưu Chân Nghĩa ra hỏi tiếp: “Ngươi còn nghe được cái gì nữa không?”

“Khoảng cách quá xa, tôi lại không dám đến gần nên chỉ biết được bấy nhiêu.” Lưu Chân Nghĩa nhíu nhíu mày, bay trên cửa sổ của cô, thở dài “Tôi cũng không ngờ được trong nhà người đàn ông kia lại nuôi thứ đồ chơi lớn như vậy, đừng nói là tôi, khả năng Trương Tuyết San cũng không phải đối thủ của hắn.”

Lâm Mạt Mạt không lên tiếng.

Lưu Chân Nghĩa lại hỏi: “Thứ kia là cái gì vậy? Thật sự rất lợi hại nha, cô có muốn nuôi một cái không?”

Lâm Mạt Mạt lắc đầu: “Nếu tôi đoán không lầm, đó hẳn là con rối quỷ. Trước khi con người chết thì kéo sinh hồn ra rồi nhét vào trong con rối, rót một lượng lớn oán khí vào, từ từ luyện hóa thành ác quỷ.”

Lưu Chân Nghĩa rùng mình: “Cái này, cái này, hay là đừng làm, sẽ gặp báo ứng.....”

Lâm Mạt Mạt ngồi ở chổ kia, dùng bút chọc chọc vào sách bài tập, không để ý “ừ” một tiếng, như suy tư gì đó “Quả nhiên không phải ảo giác. Lần đầu tiên gặp Quản Đình Đình tôi đã cảm thấy rất kỳ lạ rồi.”

Lưu Chân Nghĩa nhìn về phía cô: “Kỳ lạ ở đâu?”

Lâm Mạt Mạt lắc lắc đầu: “Tôi không có khả năng nhìn thấy liên hệ sinh mệnh trẻ con.”

Cô có đôi mắt nhìn thấu nhân quả, nghe tên đoán nghĩa, cô có thể nhìn thấy được tất cả những nhân quả của một người nhưng tuyệt đối không bao gồm đứa trẻ vô tội chưa chào đời. Cho dù cha mẹ bé tội ác tày trời, đây cũng không phải thời đại nợ cha con trả, trẻ con không hiểu chuyện, vẫn mãi đơn thuần không tỳ vết.

Lưu Chân Nghĩa không hiểu lắm nhưng bản lĩnh của Lâm Ái Thanh hắn rất rõ ràng, đặc biệt là lúc thấy cô có thể tinh lọc oán khí của ác quỷ. Nếu cô cảm thấy có vấn đề thì nhất định là có vấn đề.

Lâm Mạt Mạt lấy ra mấy lá bùa từ trong cái rương nhỏ dưới tủ quần áo, nhanh chóng vẽ xong mấy bùa chú, đưa cho Lưu Chân Nghĩa: “Mang theo cái này, gặp nguy hiểm lập tức chạy. Tôi sẽ mau chóng đến bắt hắn.”

Nghĩ vậy, Lâm Mạt Mạt có hơi chờ mong, có thể có chỉ số thông minh cao như vậy, còn có thể bày mưu tính kế người sống chắc là tu vi không cạn, hẳn là có thể tinh luyện được nhiều linh khí hơn.

Lưu Chân Nghĩa vội vàng nhận lấy nhét vào trong túi, Lâm Mạt Mạt cho, trước giờ đều là thứ tốt, cho dù hắn không dùng đến cũng có thể bán cho bạn quỷ có hậu nhân cung phụng đổi chút tiền tiêu vặt cũng được mà.

Một đêm ngủ không ngon, hôm sau lúc đến trường đi học Cảnh Thâm Dương vẫn thất thần như vậy, thỉnh thoảng còn nhìn di động, nôn nóng bất an chờ đợi điện thoại trợ lý Giang hoặc anh cả gọi.

Hôm nay Quản Đình Đình vẫn không đi học, hắn cố ý đi xem bảng biểu, vẫn ghi là ‘xin nghỉ’.

Nhưng mấy tên hồ bằng cẩu hữu của hắn thì đến hẹn hắn đi thăm hai người Trần Hạo, Cảnh Thâm Dương cười cười “Được đấy, nhưng mà phải để ngày mai, hôm nay tôi bận rồi, mọi người đi trước đi.”

Hắn muốn chuẩn bị lễ vật lớn cho hai tên chó chết kia nữa.

Buổi chiều lúc tan học, Lâm Mạt Mạt vừa ra khỏi cổng trường, Cảnh Thâm Dương liền phất tay về phía cô: “Bên này.”

“Sao anh lại tới đây?”

“Tới đón em tan học.”

Lâm Mạt Mạt “À” một tiếng: “Tôi còn tưởng là bây giờ anh đang tức hộc máu giằng co với Quản Đình Đình chứ.”

Cảnh Thâm Dương hơi chột dạ, lại cứng cổ tỏ vẻ trấn định: “Sao có thể? Tôi biết trước hôm nay cô ta sẽ cáo trạng với anh cả, có gì hay mà tức?”

Lâm Mạt Mạt cũng không vạch trần hắn, nói thẳng: “Vậy chúng ta lập tức đi qua đi.”

Trên đường đi Cảnh Thâm Dương cũng không nói chuyện, Lâm Mạt Mạt cũng còn có chuyện đang nghĩ, một tay chống cằm đặt lên thành cửa sổ.

Kỳ thật lúc tan học Cảnh An Thành cũng đã gọi điện thoại cho cô.

“Tôi hoài nghi đằng sau chuyện này có người khác chỉ đạo.” Cảnh An Thành nói đại khái tình hình Quản Đình Đình tìm tới cửa “Vốn dĩ cô ta đã bị cản lại ở sảnh nhưng mười phút sau cô ta liền gọi điện thoại cho trợ lý Giang. Hỏi lễ tân, cũng kiểm tra camera của cao ốc, sau khi cô ta bị ngăn ở trong sảnh thì đến phòng nghỉ bên trái gọi điện thoại.”

Lâm Mạt Mạt lại nói: “Người đàn ông cô ta kết giao là giáo viên học viện thương mại, anh xác định số di động của trợ lý Giang không có trong danh sách liên hệ ở trường?”

Cảnh An Thành hiểu rõ ý cô, trả lời rất chắc chắn: “Sẽ không. Trợ lý Giang chủ yếu phụ trách sự vụ của tập đoàn, chuyện bên Thâm Dương không liên quan gì đến hắn, mà do thư ký Dương phụ trách. Hơn nữa Thâm Dương đã trưởng thành rồi, cho dù mới học đại học cũng không cần hai người liên hệ khẩn cấp.”

Lâm Mạt Mạt một lần nữa cảm nhận được cảm giác làm một mầm non, cô thật sự không đồng tình. Rõ ràng cô khiến người khác bớt lo hơn so với Cảnh Thâm Dương nhiều mà lại có một người giám hộ, một người liên hệ khẩn cấp.

“Sau khi Trương Lăng Sơn đến anh để cho bọn họ gặp mặt đi.” Lâm Mạt Mạt nói tiếp “Trước khi tôi tới anh có thể châm chước suy xét yêu cầu Quản Đình Đình đưa ra, phải làm sao để trấn an cô ta, anh rành hơn tôi. Sau đó đi tra thử xem cô ta gọi điện thoại cho ai, tôi nghĩ việc này với anh chắc không khó. Bất luận như thế nào anh không thể gặp mặt cô ta, hết thảy chờ tôi tới rồi nói.”

Cảnh An Thành nhịn không được hỏi thêm một câu: “Không thể nhắc nhở một chút sao?”

Vừa rồi Trương Lăng Sơn cũng nói, kêu anh không cần gặp Quản Đình Đình, ông ta cảm thấy người phụ nữ này không thích hợp nhưng cũng không nhìn ra được vấn đề ở đâu, kêu anh chờ Lâm Mạt Mạt đến rồi hãy qua. Càng như vậy Cảnh An Thành càng khẩn trương không thôi, cố tình người anh có thể tìm lúc này chỉ có Trương Lăng Sơn, những người khác đều không ở trong thành phố này, chờ trở về cũng phải mất hai ngày.

“Tôi không biết. Trước khi mang thai tôi đã từng gặp Quản Đình Đình, khi đó cô ấy còn rất bình thường. Từ sau khi có đứa nhỏ này, khí tức truyền đến chỗ tôi đã thay đổi, cụ thể xảy ra chuyện gì tôi phải gặp được người mới có thể xác định.”

Cảnh An Thành chỉ có thể đồng ý, đảm bảo sẽ kiên nhẫn chờ cô tan học rồi đi qua.

Phục hồi tinh thần lại, Lâm Mạt Mạt lại nhớ tới cái gì, mở cặp sách lấy ra một túi nilon nhỏ trong suốt lớn bằng bàn tay, mở cái miệng đã bịt kín ra, chọc ngón tay vào.

Cảnh Thâm Dương liếc liếc mắt nhìn qua, thấy thứ đen như mực bên trong túi nilon nhỏ, hỏi: “Đây là cái gì?”

“Một phần sinh khí trên người Quản Đình Đình.” Sau khi đầu ngón tay Lâm Mạt Mạt chạm vào thứ kia thì nhanh chóng lấy ra rồi đóng kín túi lại, sau đó nhìn đến sương mù màu đen quấn quanh đầu ngón tay cô, như là có ý thức, chạy trước sau muốn xâm nhập vào da thịt cô.

Tim Cảnh Thâm Dương đột nhiên đập liên hồi, thanh âm cũng rung rẩy: “Cô xác định đây là thứ trên người người sống?”

Tuy hắn luôn kính nhi viễn chi với phong kiến mê tín, trước khi gặp Lâm Mạt Mạt cũng không quá tin vào thứ này nhưng sống chung cũng một thời gian, thật sự hắn đã kiến thức không ít chuyện cổ quái hiếm lạ không thể tưởng tượng được, cũng tăng thêm không ít kiến thức. Bộ dạng sương mù này rất giống thứ thuộc về ác quỷ theo lời Lâm Mạt Mạt nói, không sợ mới là lạ.

“Uhm, quả thật không phải.” Lâm Mạt Mạt thật sự rất bình tĩnh, đầu ngón tay duỗi ra, nhẹ nhàng tinh lọc những sương đen này, chỉ để lại một sợi sáng trắng cực kỳ nhỏ, còn chưa lớn bằng cây kim. Nhưng mà có chút ít còn hơn không, Lâm Mạt Mạt đang định hấp thu sợi bạch quang vừa tinh lọc này, khóe mắt nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Cảnh Thâm Dương thì lập tức thay đổi chủ ý: “Đưa tay đây.”

Cảnh Thâm Dương rất cảnh giác: “Lái xe mà.”

“Thay đổi một thuật pháp nhỏ khiến anh trong vòng một tuần không gặp xui xẻo, không cần thì thôi.”

Cảnh Thâm Dương lập tức duỗi tay trái ra, dõng dạc: “Năm đó ba ba chính là tay đua xe đệ nhất trên đại lộ Cốc Dương, lái xe một tay tuyệt đối không vấn đề.”

Lâm Mạt Mạt “à” một tiếng, mặc kệ hắn, thông thả dẫn sợi bạch quang vào đầu ngón giữa của hắn, sau đó mạch lạc dẫn vào tim hắn.

“Xong.” Lâm Mạt Mạt thu hồi tay, nhắc nhở “nhìn đường.”

Cảnh Thâm Dương hứng thú bừng bừng, một bụng lời nói muốn hỏi lại bị âm thanh điện thoại cắt ngang. Cầm điện thoại lên xem, là anh cả, lập tức trả lời: “Ba phút nữa đến nơi.”

“Uhm được, người của anh chờ ở cửa đông tòa nhà, để Mạt Mạt vào trước.”

Sau khi thấy hắn kết thúc cuộc gọi Lâm Mạt Mạt mới hỏi: “Ngoại trừ cửa phía đông, còn có cửa nào nữa? Kín đáo chút, ít người, cách cửa đông xa chút.”

Cảnh Thâm Dương sửng sốt: “Cửa bắc. Bên đó là thang máy ra vào của khách quý, còn có thang máy ra vào chuyên dụng của các nhân vật cấp cao ở công ty, ngoại trừ một ít người thì những người khác không được đi cửa này.”

“Vậy đi cửa bắc.”

Cảnh Thâm Dương: “Cho dù đi vào từ cửa đông thì Quản Đình Đình cũng không có khả năng đụng phải em. Hơn nữa hai chúng ta không đi chung cũng không có ai hoài nghi em có quan hệ gì với chúng tôi.”

“Tôi chỉ muốn cho anh tránh đi cửa đông thôi. Bằng không với vận khí của anh cho dù tôi có thêm bùa phúc vận vào, tránh được sự cố giao thông, cũng có khả năng sẽ bị vây kín, nữa tiếng cũng không vào được.”

Cảnh Thâm Dương: “.......”

Rốt cuộc hắn xui xẻo đến mức nào vậy chứ?

Đang nói thì đến chỗ quẹo vào, quẹo từ bên này chính là vào cửa bắc, mà cửa đông thì cần rẽ phải ở giao lộ phía dưới. Bãi đỗ xe cửa bắc rất trống trải, sau khi Cảnh Thâm Dương dừng xe lại thì đi vào cùng với Lâm Mạt Mạt.

Cảnh An Thành đang nôn nóng chờ đợi, nhìn thấy người thì gấp gáp đứng lên đón, nói lại đơn giản với Lâm Mạt Mạt tình huống: “..... Quản Đình Đình yêu cầu vào Cảnh gia ở, trợ lý Giang đã cự tuyệt, sau đó cô ta lấy lui làm tiến yêu cầu Cảnh gia cho cô ta một bộ bất động sản, cần phải là bất động sản trên danh nghĩa Cảnh gia rồi sang tên. Lão Trương nói khả năng cô ta có mục đích riêng nếu cự tuyệt nữa sợ sẽ rút dây động rừng, tôi kêu trợ lý Giang trả lời cô ta là để tôi suy xét chút. Hiện tại bọn họ còn đang bàn điều kiện khác.”

Lúc Cảnh An Thành thuật lại yêu cầu đầu tiên của Quản Đình Đình, Cảnh Thâm Dương nhịn không được cười nhạo một tiếng, nhịn rồi lại nhịn, chờ sau khi anh mình nói xong rồi mới nói: “Anh, đã nói đứa bé kia không quan hệ với em, anh nói cô ta có bản lĩnh đi làm xét nghiệm ADN đi! Nếu có thể giám định ra là của Cảnh gia, muốn mạng em cũng cho cô ta.”

Cảnh An Thành liếc hắn một cái, mày nhíu lại: “Câm miệng!”

Lâm Mạt Mạt cũng nói: “Anh cho rằng chỉ anh thông minh hả? Lần gặp mặt đầu tiên lúc trước tôi đã nói anh vẫn là xử nam, anh của anh có thể không biết đứa nhỏ này không quan hệ với anh sao? Quản Đình Đình cũng không phải là đồ ngốc, Cảnh gia gia nghiệp lớn cũng không phải dựa vào ăn vạ mà thành, hôm nay đến đây chẳng lẽ cô ta không nghĩ đến mấy vấn đề này? Cho rằng cái gì cũng không cần làm cũng có thể khiến Cảnh gia chấp nhận đứa nhỏ này?”

Đương nhiên Cảnh Thâm Dương cũng nghĩ đến mấy vấn đề này nhưng trước sau hắn vẫn cho rằng chỉ cần làm xét nghiệm ADN chứng minh đây không phải là vỏ ốc của hắn, hết thảy đều dễ dàng giải quyết. Nhưng hiện tại nghe Lâm Mạt Mạt nói xong Cảnh Thâm Dương không khỏi đổ mồ hôi lạnh: “Ý em là nếu đi xét nghiệm ADN, kết quả chính là tôi?”

Cảnh An Thành cũng đang suy xét vấn đề này. Từ ánh nhìn đầu tiên qua video theo dõi anh đã cảm thấy người phụ nữ Quản Đình Đình này quá tự tin, giống như hết thảy đều trong tầm khống chế, hơn nữa từ đầu đến cuối đều không đề cập đến vấn đề tự mình giám định, hoàn toàn là thái độ ‘cha của đứa nhỏ này tuyệt đối là Cảnh Thâm Dương’ nên đến bàn điều kiện với anh. Thậm chí có nhiều lần Cảnh An Thành từ biểu tình của cô ta nhìn ra được, đối phương cố ý ám chỉ với trợ lý Giang nếu nghi ngờ đứa nhỏ không phải của Cảnh Thâm Dương có thể chờ ba tháng sau đi xét nghiệm ADN nhưng ba tháng này cô ta muốn có được đãi ngộ mình nên có.

Cố tình những đãi ngộ này đều không phải là tiền mặt, không tồn tại khả năng muốn gôm một mớ rồi bỏ chạy. Cảnh An Thành không thể không hoài nghi, đối phương quả thật có thủ đoạn, hơn nữa còn chuẩn bị đầy đủ, gậy ông đập lưng ông.

“Tôi cần một phòng có thể nhìn thấy bản thân Quản Đình Đình, có thể cách cửa kính nhưng không thể qua màn hình hoặc video.” Lâm Mạt Mạt nghe xong trong lòng đã hiểu đại khái, đưa cặp sách cho hắn, rồi nói: “Hoặc là để tôi vào liếc nhìn cô ta một cái.”

Cảnh An Thành đang suy nghĩ xem nên an bài thế nào, Cảnh Thâm Dương đã quyết định trước: “Tôi dẫn em vào.”

Lâm Mạt Mạt lập tức hiểu ý hắn: “Được, đi thôi.”

Hít sâu một hơi, điều chỉnh lại biểu tình, một tay cầm bao tay của Lâm Mạt Mạt, một tay nắm tay Lâm Mạt Mạt bước đến phòng khách, giơ chân đá văng cửa.


Hết chương 30.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét