Edit: Co3P.
Sau khi ăn cơm Lâm Mạt Mạt lại làm thêm hai bộ đề thi, lúc này mới đứng dậy hoạt động một chút, sau đó triệu hồi một tiểu đệ về.
Chỉ một lát sau Lưu Chân Nghĩa đã đến: “Mạt Mạt, chuyện gì?”
Lâm Mạt Mạt nói qua mọi chuyện cho hắn một lần.
Lưu Chân Nghĩa hiểu rõ ý cô: “Chỉ thăm dò thử xem những thứ này rơi vào tay ai phải không?”
Lâm Mạt Mạt gật đầu: “Trong lòng tôi đã có dự đoán, khả năng không phải chuyện tầm thường, chuyện bọn họ muốn làm cũng không đơn giản, ngươi cẩn thận chút, bản thân cũng phải thông minh chút, phát giác nguy hiểm phải lập tức rời đi.”
Lưu Chân Nghĩa đồng ý: “Bùa cô cho tôi còn chưa sử dụng đâu. Hơn nữa tôi đây am hiểu nhất là chạy trốn, trong thành phố này không có chổ nào tôi không quen thuộc.”
Lâm Mạt Mạt “ừ” một tiếng: “Có tin gì lập tức nói với tôi.”
Hôm sau lúc Lâm Mạt Mạt đang ăn sáng, thư ký Dương nói với cô: “Sáng sớm Thâm Dương đã đến trường, nói với tôi là đi tìm Quản Đình Đình, giải quyết chuyện này trước.”
Tay Lâm Mạt Mạt ngừng lại, hơi chút hoang mang. Kỳ thật Cảnh Thâm Dương không tín nhiệm mình Lâm Mạt Mạt hoàn toàn có thể hiểu nhưng cách giải quyết vừa tự tin vừa lỗ mãng này quả thật khiến người ta thở không ra hơi.
Trầm mặc suốt bữa sáng, cho đến khi lên xe chuẩn bị đến trường Lâm Mạt Mạt mới nói với thư ký Dương: “Vậy để hắn đi giải quyết đi. Người trẻ tuổi dù sao cũng phải chịu chút khổ mới có thể lớn lên được.”
Ngữ khí kia giống như là trưởng bối nói với đứa trẻ nghịch ngợm, thật sự không còn cách nào, chỉ có thể tùy hắn lăn lộn.
Thư ký Dương: “.....”
Thân phận cha con hai người có phải bị ngược rồi không?
Buổi chiều tan học về nhà, Lâm Mạt Mạt vừa vào cửa liền thấy Cảnh Thâm Dương đang ngồi trên sô pha, giống như đang cố ý đợi cô.
Quả nhiên vừa thấy Lâm Mạt Mạt, Cảnh Thâm Dương nhìn về phía cô giơ một tờ giấy lên ngữ khí vô cùng kiêu ngạo: “Giải quyết.”
Lâm Mạt Mạt đi qua lấy tờ giấy kia lại nhìn, bên trên viết ‘kết quả xét nghiệm mang thai là âm tính’. Bên dưới dán ba tấm ảnh chụp xét nghiệm, còn có chữ ký của Quản Đình Đình và ngày tháng.
Lâm Mạt Mạt: “......”
Không biết sau khi Cảnh An Thành nhìn thấy thì có hoài nghi người em trai này không phải em ruột hay không. Chỉ số thông minh như này, cũng quá tuyệt.
“Biểu tình của em như vậy là sao?” Cảnh Thâm Dương cảm thấy bản thân bị vũ nhục “Bây giờ đã qua mười ngày kể từ khi chuyện xảy ra, cô ta nếu không mang thai thì sau này mang thai có liên quan gì đến tôi chứ?”
Lâm Mạt Mạt: “...... thôi.”
Không muốn giải thích với xử nam ngây thơ loại vấn đề tỷ lệ này, xem ra sinh vật học quả thật chẳng ra gì, thường thức cũng khiếm khuyết.
Không rèn được không rèn được.
Lúc thư ký Dương vào cửa thấy bầu không khí đặc biệt quỷ dị, cũng nhịn không được hơi thoáng sửng sốt: “Làm sao vậy?”
Lâm Mạt Mạt đưa tờ giấy kia cho thư ký Dương, ý tứ sâu xa nói: “Dạy dỗ lại chút, đã lớn như vậy rồi ..... Nói ra thật mất mặt nha, chẳng trách bị để mắt tới.”
Thư ký Dương: “Xin lỗi, là thiếu sót của tôi.”
Cảnh Thâm Dương lại lần nữa tức giận dị thường: “Có ý gì? Em nói rõ ràng cho tôi!”
Lâm Mạt Mạt mặc kệ hắn ôm sách vở về phòng. Vừa mới làm xong bài tập toán thì Lưu Chân Nghĩa đến.
“Mạt Mạt, tra được.”
“Đưa tôi xem.” Lâm Mạt Mạt cũng không kinh ngạc, lúc nhìn thấy Quản Đình Đình lần đầu tiên thì cô đã có phán đoán, có phương hướng thì tra tiếp không khó.
Lưu Chân Nghĩa lấy một túi tiền đưa qua: “Ít nhiều cũng nhờ bùa của cô, thiếu chút nữa bị phát hiện. Người đàn ông kia có khả năng không phải người bình thường nhưng cũng không giống như đạo sĩ gì đó.”
“Bất quá chỉ là một sản phẩm thất bại, không cần lo lắng, hắn không có năng lực lớn như vậy.”
Lưu Chân Nghĩa lập tức tỉnh táo tinh thần: “Sản phẩm thất bại gì? Bọn họ đang làm gì?”
“Còn chưa chắc chắn lắm, đơn giản chính là vì quyền lực hoặc tài phú.” Lâm Mạt Mạt nói “Ngươi tiếp tục theo dõi, xem có tìm thấy con cá lớn đứng sau không.”
Lưu Chân Nghĩa lập tức đồng ý: “Được rồi.”
Mãi cho đến cơm chiều thư ký Dương vẫn chưa thể nói cho Cảnh Thâm Dương phục được, cứ như vậy căn bản không giải quyết được bất cứ vấn đề gì, cho nên bầu không khí trên bàn cơm không đúng lắm.
Lâm Mạt Mạt làm như không biết gì, vẫn ăn vui vẻ như trước, còn chủ động nói với dì là món nào ngon, ngày mai còn muốn ăn nữa.
Dì cười tủm tỉm đồng ý: “Được, sáng mai dì nấu cho cháu, mang theo đến trường ăn.”
Cảnh Thâm Dương cảm thấy bản thân mình bị cô lập, ăn qua loa mấy cái rồi nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Thư ký Dương bất đắc dĩ thở dài.
Lâm Mạt Mạt cũng không thèm để ý chút nào, vẫn ăn hai chén cơm lớn, sau đó lại xuống bờ hồ dưới tiểu khu chạy hai vòng, tám giờ rưỡi mới trở về, chuẩn bị tắm rửa một cái rồi tiếp tục làm bài tập.
Trước khi đi ngủ Lâm Ái Thanh lại lôi ác quỷ từ trong túi bùa ra, tiếp tục thanh lọc oán khí từ trên người hắn, tinh luyện linh khí. Phấn đấu nữa tiếng, nhìn món đồ chơi nhỏ bằng hạt đậu nành trên đầu ngón tay, Lâm Mạt Mạt lại một lần nữa cảm thấy một cách sâu sắc gánh nặng đường xa.
Hai đầu tiểu quỷ cũng bị giày vò không chịu được, sắc mặt xanh xao.
“Đại sư, có thể khiến tôi sảng khoái nhanh gọn lẹ chút không?” hôm nay chọc một cái, ngày mai chọc hai cái, thì phải đến khi nào?
Lâm Mạt Mạt trả lời: “Nếu không sợ đau, tôi có thể chia ra hoàn thành trong hai ngày, chỉ sợ đến lúc đó các ngươi cũng đã hồn phi phách tán.”
Tiểu quỷ rùng mình một cái: “Không gấp không gấp, chúng ta vẫn nên từ từ thôi.”
Ác quỷ Thanh triều kia cũng vội vàng gật đầu, lại hỏi: “Khi nào chúng tôi có thể đi ra ngoài?”
Gần đây theo bên cạnh Lâm Mạt Mạt, thấy cô sai phái mấy tiểu quỷ đi làm việc, khác hắn không hiểu nhưng thân là quỷ tu có chút ít tu vi, lại có thể cảm giác được chút ít, khí tức mấy tiểu quỷ giúp Lâm Ái Thanh làm việc cực kỳ sạch sẽ. Nếu nói không có bút tích của Lâm Mạt Mạt hắn tuyệt không tin.
Sau khi chết mấy tiểu quỷ không kịp thời đi đầu thai, ít nhiều bị lây nhiễm nhân quả, địa phương như Giang Thành này có một quỷ tu rất lợi hại đang ở, không có khả năng mặc kệ những tiểu quỷ này sạch sẽ chờ người ở địa phủ đến đón. Bọn họ vốn dĩ đều không ôm hy vọng, lại không nghĩ rằng ngoài ý muốn xuất hiện một người như Lâm Mạt Mạt.
Chỉ nhìn những tiểu quỷ sạch sẽ này, hắn đã hâm mộ muốn chết.
Lâm Mạt Mạt trả lời: “Muốn đi ra ngoài? Nếu không sợ bị ăn luôn, bây giờ các ngươi có thể đi ra ngoài.”
Hai con quỷ đồng thời rùng mình một cái: “Không gấp không gấp.”
“Nhiều nhất là nữa tháng nữa là có thể tinh lọc hoàn tất.”
Hai con quỷ đồng thời gật đầu: “Từ từ làm từ từ làm, dù sao chúng ta có rất nhiều thời gian, chỉ là sợ tiểu đệ dưới tay cô không đủ dùng, chúng tôi cũng muốn giúp đỡ.”
Lâm Mạt Mạt cười một cái, cũng không vạch trần tâm tư của bọn họ. Tinh lọc oán khí xong rồi lại lấy ra một tờ giấy, là Trương Tuyết San đưa cô, lúc ấy chỉ mới nhìn thoáng qua.
Giữa trưa hôm nay, Lâm Mạt Mạt vẫn như thường lệ ôm hộp cơm đến rừng cây nhỏ sau trường học ăn cơm trưa, nơi này an tĩnh, người không nhiều lắm, hoàn cảnh cũng tốt, cũng thuận tiện cho cô cùng mấy tiểu quỷ trong trường giao lưu. Quả nhiên Trương Tuyết San đã đang chờ cô, gấp gáp nói: “Quản Đình Đình và một người đàn ông trung niên gặp mặt, bọn họ cãi nhau, hình như là vì chuyện đứa nhỏ, tôi đến chậm một chút không nghe được trước đó bọn họ nói gì nhưng mà Quản Đình Đình hẳn là đã mang thai.”
Lâm Mạt Mạt cũng không kinh ngạc chút nào, không lệch chút nào với lúc trước cô nhìn thấy, xem ra đứa nhỏ này của Quản Đình Đình cũng là yếu tố quan trọng nhất.
Trương Tuyết San ngồi xổm bên người cô, nhìn hộp đồ ăn phong phú của cô, không khỏi hâm mộ: “Vẫn là làm người thật tốt, ăn cũng phong phú như vậy, tôi đã không còn nhớ rõ mất mùi vị của thịt kho tàu như thế nào rồi.”
“Chờ cô trả xong nợ, tôi sẽ làm cho cô một lá bùa thế thân, cô sẽ có thể ăn được những thứ này.”
Tinh thần Trương Tuyết San lập tức chấn động: “Thật sự?! Cần bao nhiêu tiền? Bằng không cô an bài nhiệm vụ cho tôi nhiều chút, tôi tích góp tiền.”
Ngày đầu tiên Lâm Mạt Mạt đến Trương Tuyết San đã biết, không những phải thành thật làm quỷ, còn phải làm việc tự kiếm tiền lương cho mình bằng không có khả năng quanh năm suốt tháng đến ngọn nến cũng không ăn nổi, càng đừng nói đến hương khói.
Lâm Mạt Mạt “ừ” một tiếng, lại nói: “Thông tin của người đàn ông kia cô có lấy được không?”
“Có.” Trương Tuyết San lấy ra một tờ giấy nhăn nheo đưa cho Lâm Mạt Mạt “Đều viết ở trên đó.”
Lâm Mạt Mạt cất vào trong túi, sau khi ăn cơm trưa xong thì trở về đi học, vẫn chưa kịp nhìn kỹ.
Vốn muốn nói với Cảnh Thâm Dương, kết quả hắn lại đi một nét bút lệch, làm chuyện không nên làm trước. Nhưng mà cũng không có ảnh hưởng gì, chỉ sợ mình đưa những tin tức này ra sẽ thương tổn lòng tự trọng cử hắn.
Lúc Lâm Mạt Mạt ra ngoài lấy sữa bò thì thấy Cảnh Thâm Dương ngồi trên sô pha, nhìn thấy cô lập tức hừ một cái, xoay người đi vào phòng ngủ, ‘ầm’ một tiếng đóng cửa lại.
Lâm Mạt Mạt: “.....”
Vừa lúc thư ký Dương mới đi tập thể dục về, vừa tắm xong đi ra. Hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía phòng ngủ của Từ Hướng Dương.
“Đi dỗ dành?” thư ký Dương hơi lo lắng thấp giọng nói với cô.
Lâm Mạt Mạt trầm mặc một lát, gật đầu đồng ý: “Được thôi.”
Ăn ở nhà người ta, người ta còn cho tiền tiêu vặt, bắt quỷ còn hỗ trợ mặc cả, vị ba ba này làm cũng không tệ, dỗ dành thì dỗ dành. Cha con ấy mà, thời gian ở chung còn dài, dù sao cũng phải có một bên bao dung nhiều chút.
Lâm Mạt Mạt gõ gõ cửa: “Tôi đi vào nhé.”
Bên trong không có bất cứ âm thanh gì, dường như Cảnh Thâm Dương không định để ý tới cô. Lâm Mạt Mạt cũng không nhụt chí, kiên trì tiếp tục gõ mười lăm giây, cuối cùng cửa cũng mở.
Cảnh Thâm Dương đứng ở cửa, nhìn cô từ trên cao xuống, mày nhăn lại: “Làm gì? Cũng không xem thử mấy giờ rồi. Mau đi ngủ!”
Lâm Mạt Mạt “À” một tiếng, thấy dáng vẻ đã không còn việc gì thì cũng không nói thêm nữa, đưa cho hắn một túi tiền: “Mang theo, có thể hiệu quả sẽ không phải rất tốt nhưng cũng sẽ không khiến mọi chuyện đều xui xẻo.”
Cảnh Thâm Dương bĩu môi: “Dù sao thì cũng là, lúc đầu một ngày xui xẻo năm lần, mang vào thì xui xẻo ba lần đúng không?”
“Không khác lắm.” Lâm Mạt Mạt lại an ủi: “Sớm muộn gì cũng sẽ tìm ra cách giải quyết, anh cũng đừng quá sốt ruột.”
Cảnh Thâm Dương trầm mặc không nói, hắn đã nghe quá nhiều lời như vậy, cũng không ôm bất cứ hy vọng gì.
Lâm Mạt Mạt nhìn nhìn hắn: “Bên phía Quản Đình Đình nếu anh cảm thấy tạm thời không có chuyện gì thì cũng không cần suy nghĩ nữa, vui vẻ một chút, kiểu gì cũng giải quyết được.”
Cảnh Thâm Dương không lên tiếng, vừa rồi không phải hắn chỉ biết tức giận. Quả thật hắn nghĩ quá đơn giản, cho rằng lấy được giấy cam kết của Quản Đình Đình là vạn sự đại cát nhưng trên thực tế tờ giấy cam kết này căn bản không có bất cứ tác dụng thiết thực gì cả. Cho dù hai ngày sau cô ta tìm tới nói bản thân mang thai, Cảnh Thâm Dương cũng không cách nào nói đứa trẻ kia không có quan hệ gì với mình, có thể chứng minh chỉ có báo cáo xét nghiệm ADN.
Lâm Mạt Mạt trở về phòng nghiêm túc tính toán, xác định mọi chuyện không thoát ly ngoài tầm khống chế thì cũng không chú ý nhiều thêm nữa. Một người như Quản Đình Đình vẫn chưa đáng giá để cô lãng phí thời gian.
Chạng vạng hôm nay lúc Cảnh Thâm Dương trở về, vẻ mặt mang theo dũng khí sẽ dập nồi dìm thuyền. Lâm Mạt Mạt nhìn hắn một cái không để ý tới đi thẳng về phòng.
Cảnh Thâm Dương lập tức đi theo cô vào phòng ngủ: “Mạt Mạt, giúp đỡ ba ba được không?”
Lâm Mạt Mạt “À” một tiếng “Giúp anh đi đầu thai lần nữa?”
Cảnh Thâm Dương trừng cô: “Không phải nói cha con tình thâm sao?”
“Cút đi.” Lâm Mạt Mạt không khách khí cự tuyệt hắn “Không có việc gì thì đi nhanh đi, đừng ngồi ở đây, chổ tôi nhỏ, nhiều người chật chội bực bội.”
“Nào còn có ai nữa đâu?” Cảnh Thâm Dương khịt mũi coi thường.
Vừa dứt lời sách bài tập trên bàn nhỏ trước giường không gió mà bay, một tờ giấy hoàn chỉnh bị lật sang trang.
Lông tơ cả người Cảnh Thâm Dương đều dựng lên, như lâm đại địch: “Mạt, Mạt Mạt, sách bài tập.....”
Lâm Mạt Mạt quay đầu lại rất không kiên nhẫn cau mày: “Sao vậy? Tôi còn làm bài tập nữa, cần phải có giấy nháp tính toán, đừng đụng vào sách bài tập của tôi.”
“Nó động nó động.” Cảnh Thâm Dương ngao ngao gào lên.
Lâm Mạt Mạt nhìn hắn: “Nhìn anh kích động, không biết còn tưởng rằng cái thai của anh cử động đấy.”
Cảnh Thâm Dương: “..... #$&¥%$€ ....”
Lâm Mạt Mạt lại nói: “Cho nên đã kêu anh trở về phòng mình rồi, không có chuyện gì đến phòng tôi làm gì? Một chút việc nhỏ mà đã bị dọa thành như vậy, có thể có tiền đồ chút không?”
Cảnh Thâm Dương nuốt nuốt nước miếng, sắp hỏng mất: “Trong phòng em rốt cuộc là có cái gì? Không phải em nói bình thường bọn họ sẽ không vào nhà người khác sao?”
“Cái gì cũng không có, anh nghĩ nhiều rồi.” Mặt Lâm Mạt Mạt vô biểu tình.
Hiển nhiên Cảnh Thâm Dương không tin, mày nhăn chặt lại, cũng không dám hỏi thêm nữa, vội vàng thay đổi đề tài: “Mấy ngày nay Quản Đình Đình hơi khác thường, xin nghỉ vài ngày không đi học.”
Sáng hôm nay lúc công ty thám tử gửi kết quả năm ngày điều tra cho hắn, điều tra viên rất kỳ quái nói với hắn: “Tin tức của quý khách có phải sai rồi không? Theo kinh nghiệm thì cô gái có quy luật sinh hoạt như này căn bản không có khả năng có bạn trai.”
Đối phương nói quá chắc chắn, trong một cái chớp mắt Cảnh Thâm Dương cũng nhịn không được hoài nghi. Hơn nữa trong khoảng thời gian này quả thật Cảnh Thâm Dương cũng vụng trộm quan sát sinh hoạt hàng ngày của Quản Đình Đình, phát hiện cô ta không có gì bất thường, đúng giờ vào học, chưa từng đi trễ về sớm lần nào, hoạt động xã đoàn cũng tích cực tham gia, cơm sáng cơm trưa đều ăn cùng Liễu Minh Mẫn, buổi tối thỉnh thoảng sẽ cùng bọn Trần Hạo liên hoan, bằng không thì là ở phòng tự học ôn tập công khóa, hoàn toàn không có dấu vết của cái gọi là ‘bạn trai’ tồn tại. Nhưng mà sau chuyện đêm đó, Cảnh Thâm Dương càng không dám khinh thường, Lâm Mạt Mạt nói có thì nhất định là có, nên trả lời: “Làm theo hợp đồng đi. Nếu trong vòng mười ngày các người không tìm được người này, vậy hoàn tiền.”
Điều tra viên đương nhiên không chịu: “Tiên sinh, ngài nói như vậy thì không hay lắm, chúng tôi chưa bao giờ bỏ qua bất cứ một chi tiết nào. Nếu đối phương thân phận đặc biệt khó có thể điều tra rõ thì chúng tôi cũng tự nhận không bản lĩnh, nhất định sẽ sảng khoái hoàn tiền, sẽ không để ngài tiếp tục lãng phí thời gian, cũng sẽ không để ngài tiêu tiền uổng phí.”
“Nhưng đến bây giờ một dấu vết cũng không có, tôi còn muốn nói, có phải ngài bị bệnh đa nghi không. Dưới tình huống này chúng tôi không thể hoàn tiền.”
Cảnh Thâm Dương cười nhạo một tiếng, cũng lười đẩy đưa với hắn: “Muốn không hoàn tiền, vậy thỉnh mọi người tiếp tục nổ lực hơn, đưa ra chứng cứ mới được, chỉ nói với tôi cũng vô dụng.”
Lúc cúp điện thoại đến trường đi học, Cảnh Thâm Dương lại nhận được tin tức Quản Đình Đình xin nghỉ, trong lòng có hơi sốt ruột, hơn nữa không chỉ Quản Đình Đình xin nghỉ mà Trần Hạo và Phương Liên Anh cũng xin nghỉ.
Lâm Mạt Mạt: “À, anh yên tâm, hồ bằng cẩu hữu của anh, hai người có thể là chủ mưu kia, bị xe đụng, phải nằm viện một thời gian. Còn Quản Đình Đình, ngày mai sẽ đến tìm Cảnh An Thành nói là có mang con anh.”
Tim Cảnh Thâm Dương đập loạn xạ một hồi: “ ...... tôi yên tâm cái gì?”
“Chết sớm đầu thai sớm nha.” Vẻ mặt Lâm Mạt Mạt thản nhiên “Chỉ cần cô ta chủ động ăn vạ, vậy thì có thể giải quyết, anh cũng không cần lo sợ trong lòng nữa, lo mình sẽ bị bắt đổ vỏ.”
Hết chương 29.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét