(TDVAPDLG) Chương 28: Phạm pháp là quỷ, liên quan gì đến tôi ....


Edit: Co3P.


Hình như, quả thật như vậy, biện pháp này an toàn nhất lại bảo mật, vừa không cần lo lắng tai nạn xấu hổ của mình bị truyền ra, lại không cần lo người phái đi điều tra tin tức bị phát hiện, càng không cần lo lắng bản thân mình sẽ bị bán đứng, quả thật là một công đôi ba việc.

“Được thôi, nghe em. Tôi chuyển trước cho em hai vạn, em đi mua vài món ngon cho mấy tiểu đệ quỷ của em.”

Lâm Mạt Mạt mừng khấp khởi kiểm tra tài khoản, còn nói: “Bây giờ đám người kia đến một căn phòng nhỏ, rất tối, thanh âm rất lớn, có người ca hát khiêu vũ. Tôi đoán là bọn họ muốn dựa vào tiếng ồn này để âm mưu chuyện gì đó, muốn xem không?”

Cảnh Thâm Dương gật đầu, ngồi xuống bên cạnh cô.

Lâm Mạt Mạt ngồi xếp bằng trên sô pha, mở ipad thư ký Dương mua cho cô, sau đó ở bốn góc đặt một lá bùa đã gấp gọn, lập tức, hình ảnh trên màn hình liền biến thành phòng KTV.

Cảnh Thâm Dương khiếp sợ không thôi: “Sao làm được? Em gắn camera mini lên người họ?”

Bây giờ Lâm Mạt Mạt đã rất ít hỏi mười vạn câu hỏi vì sao, có danh từ nào không hiểu cô sẽ ghi lại trước hoặc trực tiếp lên mạng tra, nhìn thấy hình chụp cụ thể và miêu tả tỉ mỉ, cô liền biết thứ này là gì.

Sau khi xem xong Lâm Mạt Mạt lập tức bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra còn có thứ tốt như vậy!”

Cảnh Thâm Dương vội vàng nhắc nhở: “Gắn những thứ này lên người người khác là hành vi phạm pháp.”

“Tôi kêu quỷ đi gắn mà, phạm pháp chính là quỷ, liên quan gì tới tôi?”

Cảnh Thâm Dương: “…..” đắc tội không nổi đắc tội không nổi.

Trong phòng ánh đèn hỗn loạn, âm thanh như sấm, ngoại trừ mấy người lúc đầu, còn gia nhập vài người xa lạ cả trai lẫn gái, thoạt nhìn tuổi lớn hơn một chút, không giống như học sinh.

Cảnh Thâm Dương nhìn kỹ hai lần, vẫn cảm thấy không có ấn tượng gì, chỉ chỉ mấy người này, nói: “Chụp màn hình lại. Mấy người này tôi không quen, có khả năng là nhân viên làm việc ở chổ ăn chơi, cũng có khả năng là bằng hữu bọn họ thông qua cách khác quen biết.”

Lâm Mạt Mạt gật gật đầu, đùa nghịch vị trí lá bùa một tí, chỉnh để gương mặt chính diện của mấy người hiện lên màn hình, sau đó nhanh chóng chụp lại.

Cảnh Thâm Dương lại đổi mới nhận thức một lần nữa, camera sao có thể sử dụng tốt như vậy? Muốn góc độ nào thì góc độ nào, nếu có kỹ năng thần kỳ như vậy, trên đời này không thể nào có bí mật nữa.

Sau khi xong việc, Lâm Mạt Mạt lần nữa chỉnh góc nhìn lại bình thường, trên màn hình phẳng xuất hiện hai gương mặt quen thuộc, là Trần Hạo và người bạn có quan hệ tốt với hắn Phương Liên Anh.

“Khoan di chuyển, hai người này có khả năng là chủ mưu.” Cảnh Thâm Dương vội vàng nắm bàn tay của cô.

Lâm Mạt Mạt “à” một tiếng, cố định góc nhìn.

Cảnh Thâm Dương liếc mắt một cái nhìn qua, vừa vặn nhìn thấy bàn tay nhỏ nứt da chưa lành, trong lòng đột nhiên cứng lại, vội vàng quay đầu đi, cứng ngắc nhìn hình ảnh kia.

Lâm Mạt Mạt không để ý ánh mắt hắn, cũng đang nghiêm túc nhìn chằm chằm hai người này.

Vẻ mặt Phương Liên Anh thấp thỏm, lặng lẽ đến gần Trần Hạo, kề sát tai hắn nói: “Anh Hạo, anh nói xem Cảnh gia có thể tra đến trên người chúng ta không?”

Trần Hạo không kiên nhẫn, lập tức quát bảo hắn ngưng lại: “Nói bậy cái gì đó? Liên quan gì đến chúng ta? Không sai, rượu là tôi mang đến nhưng còn chưa mở nêm phong, mọi người đều thấy. Hơn nữa bưng rượu chính là nhân viên phục vụ, rót rượu là Quản Đình Đình, sau khi mở ra có chổ nào qua tay tôi? Hay là cậu đụng vào?”

Phương Liên Anh vội vàng lắc đầu: “Tôi không có.”

Trần Hạo rất nhanh đã khôi phục lại bộ dáng ôn nhu hiền lành, cười vỗ vỗ bả vai Phương Liên Anh: “Đừng lo lắng, vốn dĩ chuyện này chỉ có cậu biết tôi biết, người thứ ba không có khả năng biết, chỉ cần cậu không nói tôi không nói, cho dù Cảnh gia có năng lực bằng trời cũng không thể vô duyên cớ mà chụp mũ chúng ta.”

Phương Liên Anh gật đầu, biểu tình lại không mấy nhẹ nhàng.

Sau đó có hai cô gái trẻ tuổi ngồi xuống bên cạnh hai người, cánh tay choàng qua: “Hai vị thiếu gia không chơi cùng sao? Ngồi một chổ thì chán lắm?”

Trần Hạo lên tiếng đứng lên, đi qua đấu rượu.

Phương Liên Anh cũng vội vàng lên tinh thần, cười hì hì bắt đầu nói chuyện cùng người bên cạnh, không để người khác nhìn ra khác thường.

Xem đến đây Lâm Mạt Mạt liền dời một lá bùa, hình ảnh cứng ngắc trong nháy mắt chỉ còn một mảnh hắc ám.

“Sao mất rồi?” Cảnh Thâm Dương nhìn thời gian, mới có mười phút mà thôi “Nếu bọn họ mà muốn chơi bời thì ít nhất cũng phải đến 12h.”

Lâm Mạt Mạt trả lời: “Linh lực tôi không đủ để duy trì lâu như vậy. Tính toán thời gian mấy tiểu quỷ cũng đã chạy tới nơi rồi, sau đó nếu có phát sinh chuyện gì bọn họ sẽ báo lại với tôi, không cần thiết phải canh ở đây. Hơn nữa chuyện anh muốn biết cũng đã được xác nhận, không phải sao?”

Cảnh Thâm Dương muốn nói cái gì đó, há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn không nói ra. Thôi, cũng không phải quá gấp, từ từ đi. Hơn nữa chuyện này không thể hoàn toàn trông cậy vào Lâm Mạt Mạt, bản thân hắn cũng phải chủ động xuất kích.

Liên tiếp hai ngày, Trần Hạo đều rất thành thật không làm chuyện gì khác người nữa, thậm chí đến thời gian đi ra ngoài chơi cũng giảm bớt, phảng phất giống như đang nghiêm túc chuẩn bị cho kỳ thi vậy. Cảnh Thâm Dương không tin biểu hiện bên ngoài của hắn một chút nào.

Từ sau khi biết Quản Đình Đình có bạn trai, Cảnh Thâm Dương liền đi tìm công ty điều tra.

Mặc dù đối với các tiểu đệ quỷ của Lâm Mạt Mạt xin miễn cho kẻ bất tài nhưng tiền của hắn cũng không phải gió lớn thổi tới, lúc ký hợp đồng cố ý tăng thêm một điều kiện, nếu không tra được tin tức liên quan đến bạn trai của Quản Đình Đình trong vòng mười ngày thì phải hoàn lại 90%, đối phương cũng sảng khoái đồng ý.

Cảnh Thâm Dương tạm thời thở phào một hơi, kiên nhẫn chờ đợi.

Ở trong trường thái độ của hắn đối với Quản Đình Đình cũng không thay đổi, không mặn không nhạt, không nóng không lạnh. Lúc vui còn nói với cô ta hai câu, không vui thì coi như cô ta không tồn tại.

Tính tình Cảnh Thâm Dương luôn như vậy, cũng không ai cảm thấy có chổ nào không đúng. Nhưng bạn học ở học viện tin tức Liễu Minh Mẫn có quan hệ tốt với Quản Đình Đình thì bất bình: “Người này sao vậy? Tốt xấu gì cậu cũng là người bị hại, đến một câu an ủi cũng không có, thật là có tiền liền tùy hứng. Con trai như vậy mà lại có nhiều con gái thích, các cô ấy coi trọng đều là địa vị và tiền tài của Cảnh gia chứ gì?”

Quản Đình Đình cười cười, ngữ khí rất bình thản: “Cảnh thiếu cũng là người bị hại. Lại nói hắn vốn dĩ đã chướng mắt tớ, lời này cậu ngàn vạn lần đừng nói trước mặt bọn Trần Hạo, bằng không không chừng họ còn cười nhạo chúng ta.”

Liễu Minh Mẫn thở dài: “Tớ chỉ lén nói với cậu thôi.”

Quản Đình Đình gật gật đầu: “Tớ biết cậu tốt với tớ nhưng chuyện này tớ cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo. Cũng may đối với tớ cũng không có ảnh hưởng gì, Cảnh thiếu không có bạn gái, cũng không có người thích, đây mới là tin tức tốt.”

Liễu Minh Mẫn chống cằm trầm tư một lúc, thốt ra nghi hoặc từ nội tâm: “Thật kỳ lạ! Cảnh thiếu không thích phụ nữ sao?”

Quản Đình Đình thất thần: “Khả năng là thích chơi bời hơn? Có vài chàng trai đối với chuyện tình cảm rất trì độn.”

Liễu Minh Mẫn nghĩ cũng phải. Hơn nữa từ nhỏ Cảnh Thâm Dương đã bị đủ loại kiểu dáng nữ sinh vờn quanh, đã quen nhìn mỹ nữ từ lâu, không cách nào hứng thú cũng rất có khả năng.

Quản Đình Đình thở phào nhẹ nhõm. Sao có thể không bị ảnh hưởng? nhưng bất luận như thế nào cô cũng chỉ có thể giả vờ như không bị ảnh hưởng.

Đừng nói cô, đến bọn Trần Hạo trước giờ đều không phải là người cùng một thế giới với Cảnh Thâm Dương. Bọn họ vĩnh viễn chỉ có thể nhìn hắn, bất luận trong lòng có không vui bao nhiêu, ở trước mặt hắn cũng chỉ có thể miễn cưỡng cười vui. Cho nên Quản Đình Đình cũng rất hiểu cảm thụ của bọn Trần Hạo.

Cảm giác có ánh mắt ở phía sau, Cảnh Thâm Dương cảnh giác quay đầu, nhìn xung quanh một vòng, không phát hiện cái gì dị thường, nhịn không được ấn ấn giữa mày.

Lúc đầu, hắn cảm thấy xấu hổ lại ghê tởm, lên lớp xong liền về nhà, một chút cũng không muốn theo chân bọn họ dây dưa. Đặc biệt là khi nhìn thấy gương mặt ẩn ẩn hàm chứa trào phúng của Trần Hạo hắn càng thêm tức giận, thầm nghĩ sớm muộn gì cũng đập tên cẩu vật này một trận.

Nhưng khi trải qua chuyện hai ngày trước, ngược lại Cảnh Thâm Dương phá lệ yên tĩnh, lúc gặp bọn họ cũng có thể bảo trì lãnh đạm, càng không muốn lãng phí thời gian trên người bọn họ, nhanh chóng tìm chứng cứ càng quan trọng hơn.

Sau khi tan học, Cảnh Thâm Dương liền gấp không chờ nổi đi ra, Trần Hạo hai bước theo sát nhưng vẫn không thể đuổi kịp đành từ bỏ nhưng vẫn âm dương quái khí nói: “Xem ra Cảnh nhị thiếu rất yêu thích con gái nuôi bé bỏng của nhà bọn họ, từ sau khi đón về nhà, nhị thiếu rất ít khi đi chơi cùng chúng ta.”

Phương Liên Anh đi theo phía sau hắn, giật giật khóe môi, muốn nói gì đó rồi lại thôi. Có lẽ hắn nhát gan, cũng có lẽ là hắn đa tâm. Từ sau khi phát sinh chuyện của Quản Đình Đình và Cảnh Thâm Dương, cả đám người bọn họ giống như bị thứ gì đó câu thúc, đến nói cũng không dám lớn tiếng, hai hôm nay vất vả lắm mới chậm rãi khôi phục lại, hắn không nên phá hủy tâm trạng tốt của mọi người.

Lúc Cảnh Thâm Dương vào cửa, Lâm Mạt Mạt cũng vừa trở về, nhìn thấy bản mặt mẹ kế của hắn, không biểu tình nhìn chằm chằm 30 giây, sau đó cúi đầu tiếp tục làm bài tập.

Tâm trạng Cảnh Thâm Dương không tốt nên rất táo bạo, cởi áo khoát đứng trước mặt cô, cau mày quắc mắt: “Có ý gì?”

Thư ký Dương vội vàng đi tới đổi chủ đề: “Thâm Dương, cơm tối muốn ăn gì? Hôm nay về sớm, dì mới bắt đầu nấu, chọn món nào trong trường không hay ăn đi?”

Cảnh Thâm Dương thoáng bình tĩnh một chút, hỏi: “Mọi người ăn gì?”

“Buổi sáng Mạt Mạt nói muốn ăn thịt vịt, dì đã ướp cả ngày, đang nấu đấy.”

Cảnh Thâm Dương cười nhạo một tiếng: “Ngoại trừ thịt thì không còn gì khác để ăn?”

Lâm Mạt Mạt liền không vui: “Xe anh bị người ta rạch cũng không phải tôi sai? Âm dương quái khí ức hiếp người nhà có ích lợi gì?”

Thư ký Dương vội vàng gọi cô: “Mạt Mạt!”

Sắc mặt Cảnh Thâm Dương lần nữa trở nên khó coi.

Lâm Mạt Mạt mới không sợ hắn, dứt khoát buông bút trong tay, cũng không làm bài tập chuyên tâm giảng đạo lý với Cảnh Thâm Dương: “Anh bị xui xẻo không phải ngày một ngày hai, nhiều năm như vậy mà còn luẩn quẩn trong lòng, đáng đời bị người ta hãm hại còn không phát hiện. Xe bị rạch thì bồi thường tiền không phải là được rồi sao? Anh nhiều xe như vậy bị mất một chiếc cũng không nhất định kịp phát hiện, mà còn để ý một vết trầy?”

Cảnh Thâm Dương càng nghe càng tức, cười lạnh nói: “Vậy ý em là tôi xứng đáng bị xui xẻo?”

“Vậy thì không phải. Nhưng mà chuyện gì cũng có nguyên nhân, trong chốc lát cũng không giải quyết được cái gì, tâm trạng anh không thoải mái thì có thể làm sao? Mọi người tâm tình không tốt cùng anh thì có thể cải thiện được tình huống trước mắt sao?”

Cảnh Thâm Dương: “Cho nên tôi vì sao tôi phải để ý tâm trạng người khác tốt hay không chứ?”

Lâm Mạt Mạt nhẹ gật đầu: “Cũng phải, cũng không thể trông cậy vào anh trong một chốc lát có thể học được cách quan tâm người khác, trọng điểm của tôi là ___ anh lại bị người ta hãm hại, anh không phát hiện sao?”

Cảnh Thâm Dương sửng sốt: “Cái gì?”

“Hôm nay có phải anh đã bỏ cái gì?”

“Đúng vậy, vài bộ quần áo, còn có vỏ chăn, gra giường.” quần áo là bộ mặc hôm xảy ra chuyện, khăn trải giường và chăn là sử dụng qua một đêm sau khi xảy ra chuyện, hắn chưa kịp xử lý. Hai hôm nay mới rảnh, cắt thành mảnh vụn, ném vào thùng rác trong ký túc xá trường học.

Lâm Mạt Mạt lại hỏi: “Không giặt?”

“Đều đã cắt thành vải vụn, còn giặt làm gì? Lãng phí thời gian hả?”

Lâm Mạt Mạt lập tức bừng tỉnh đại ngộ: “Tóc. Tôi còn tưởng rằng có fan hâm mộ nào si mê anh, nóng lòng thu thập bất kỳ vật gì của anh, đến rác thải cũng không bỏ qua chứ.”

Cảnh Thâm Dương thình lình rùng mình một cái, lập tức hiểu rõ ý cô: “Em nói là quần áo và gra giường tôi bỏ bị người ta nhặt? Mà mục đích bọn họ nhặt về là vì lấy tóc của tôi trên đó?”

Mặc dù hắn học kinh tế, sinh học thì bình thường nhưng cũng không trở ngại đại não hắn hoạt động. Vừa nghĩ đến tóc, liền nghĩ đến gien, tiếp theo nữa liền biết bọn họ muốn làm gì ……

“Trước tiên làm giả một phần giám định cha con .....”

Lâm Mạt Mạt nhìn hắn giống như nhìn một tên đần.

Thư ký Dương cũng cảm thấy thiếu gia nhà hắn quá mức ngây thơ nhưng đối với kim chủ hắn luôn luôn kiên nhẫn và khoan dung, chủ động nói: “Tôi cảm thấy chủ tịch không đến mức sẽ chấp nhận báo cáo giám định của đối phương, Cảnh gia có bệnh viện riêng.”

Cảnh Thâm Dương lập tức nổi bão lên: “Vậy anh nói xem, cô ta mang đi làm gì?”

Thư ký Dương: “......”

Nếu tôi biết tôi đã không đi làm thư ký, đổi nghề đi đoán mệnh bắt quỷ rồi được không?

Nhưng mà hắn không biết, hắn chỉ có thể tiếp tục làm thư ký. Cho nên căn cứ vào thái độ trách nhiệm đối với kim chủ, thư ký Dương nhìn về phía Lâm Mạt Mạt, hỏi: “Bây giờ đi cướp về còn kịp không?”

“Anh nói xem?” Lâm Mạt Mạt sâu kín nhìn hắn “Đó là chuyện của sáng nay, bây giờ anh đi thăm dò theo dõi, sau đó lại đi điều tra thân phận người nhặt ve chai, ngay sau đó lại điều tra xem túi rác bị hắn đưa đến đâu ...”

Thư ký Dương lập tức hiểu: “Được rồi, tôi đã hiểu.”

Đúng vậy, chờ hắn điều tra ra hết thảy nhanh nhất cũng phải hai ngày. Đến lúc đó đừng nói đến tóc, chỉ sợ đồ trong túi rác cũng đã bị vật dụng kỳ tận lâu rồi. Mà trong quá trình điều tra, không thể không đánh rắn động cỏ, người phía sau màn kia chỉ sợ ẩn càng sâu.

Cảnh Thâm Dương đứng đó, chân mày nhíu chặt, cơm cũng không ăn liền đi vào phòng ngủ.

Lâm Mạt Mạt thở dài: “Tố chất tâm lý này cũng quá kém, rõ ràng là anh em, gien cũng kém không nhiều, sao biểu hiện ra ngoài lại khác biệt lớn vậy chứ?”

Thư ký Dương: “......”

Câu này tôi không biết trả lời.

Lâm Mạt Mạt lại hỏi: “Nhân viên phục vụ bị đuổi việc kia, xử lý xong chưa?”

Thư ký Dương gật đầu: “Tuyệt đối không có vấn đề, mẹ hắn đang chuẩn bị phẫu thuật, trợ lý Giang cũng an bài cho hắn vị trí công việc mới.”

Lâm Mạt Mạt yên tâm.


Hết chương 28.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét