TDVAPDLG Chương 27: Nhà bọn tôi không nuôi quỷ nhàn



 Edit: Co3P.


Cảnh Thâm Dương thở dài: “Em viết đi, chờ mấy người Quản Đình Đình đi rồi chúng ta hãy đi.”

Lâm Mạt Mạt cũng không khuyên nữa, “ừ” một tiếng rồi ngồi xuống bên cạnh nghiêm túc làm bài thi.

Chờ mãi đến hơn 9h Quản Đình Đình mới đứng dậy, đeo túi xách chuẩn bị rời đi, mấy người trẻ tuổi bên cạnh không cho cô đi, dằng co, nháy mắt bầu không khí trở nên cứng ngắc.

Cảnh Thâm Dương hơi chú ý, thấy Lâm Mạt Mạt đã làm bài thi xong, đang ôn tập sách giáo khoa liền túm cô một cái hỏi: “Bọn họ đang làm gì? Tôi thấy dáng vẻ Quản Đình Đình hình như không quá vui.”

“Bất đồng ý kiến, cãi nhau.”

“Ý tôi hỏi là bọn họ nói cái gì? Vì sao cãi nhau?” Sau khi làm ‘ba ba’ Cảnh Thâm Dương cảm thấy tính tình của mình tốt hơn không ít, hoàn toàn có thể đảm nhiệm một phụ thân ôn nhu hòa ái rồi.

“Bọn họ mượn chuyện này trào phúng Quản Đình Đình, nói Quản Đình Đình chỉ là một con chim sẻ cũng vọng tưởng bay lên cành cao làm phượng hoàng. _____ nói chứ, quan hệ giữa mấy con em nhà giàu các anh đều thích nói trắng ra như vậy hả? Đến việc che giấu một chút thất thố của bản thân, biểu đạt vẻ ngoài hòa bình cũng lười làm luôn rồi?”

Thật hiển nhiên trong nhóm người này, Quản Đình Đình thuộc tầng lớp áp chót. Cô xuất thân trong một gia đình thương nhân bình thường, mặc dù không phải đại phú đại quý nhưng cũng là ăn mặc không lo. Nhưng sau khi lên đại học, quen biết đám người phú nhị đại này và đã bị phồn hoa bên ngoài mê hoặc, từ đó thì cùng múa với sói.

Nhưng cô bất quá chỉ là một con thỏ, lại mơ tưởng được sói đối đãi bình đẳng, có thể sao?

Trong lúc nhất thời Cảnh Thâm Dương cũng không biết nói gì cho phải, nhẫn nhịn nữa ngày mới nói một câu: “Ở trước mặt tôi, bọn họ rất thu liễm.”

Lâm Mạt Mạt cong cong khóe môi, không cho ý kiến: “uh”

Cảnh Thâm Dương: “...... biểu tình của em như vậy là sao? Đối với ‘ba ba’ phải tôn trọng, biết không?”

Lâm Mạt Mạt cúi đầu tiếp tục đọc sách, mặc kệ hắn.

Cuối cùng Quản Đình Đình vẫn đi, mấy người trẻ tuổi trong phòng bao phụ thuộc kia cũng nhanh chóng đường ai nấy đi.

Cảnh Thâm Dương cũng đứng lên: “Thu dọn đồ đạt, về nhà.”

“Bây giờ mà ra ngoài sẽ gặp bọn họ ở cửa thang máy, anh sẽ không cảm thấy xấu hổ sao?”

Vẻ mặt Cảnh Thâm Dương lý thẳng hùng hồn: “Vì sao tôi phải xấu hổ? Cũng không phải tôi làm sai.”

Lâm Mạt Mạt gật đầu: “Có tiến bộ.”

Cảnh Thâm Dương hơi sửng sốt, mạnh miệng nói: “Nói cứ như tôi sợ bọn họ vậy .....”

Trước kia đại ca cũng không phải chưa từng nói, kêu hắn phải thận trọng kết giao bạn bè nhưng mà mỗi lần Cảnh Thâm Dương đều không kiên nhẫn, anh hắn vừa mở miệng thì đã xoay người rời đi, dần dần, cũng không ai nói nữa.

Nhưng anh sợ không có bạn bè, anh sợ cô đơn một mình.

Lâm Mạt Mạt thở dài trong lòng, cũng không tiếp tục đả kích hắn nữa. Cảnh Thâm Dương trưởng thành đã định sẵn hắn không thể có nhiều bằng hữu để thổ lộ tâm sự, địa vị không bình đẳng, không ai cam tâm làm chân chó. Hơn nữa mấy năm nay vận hắn đen đủi dẫn đến tính cách càng trở nên cực đoan, nào có ai nguyện ý kiên nhẫn với hắn?

Cúi đầu thu dọn xong túi xách, Lâm Mạt Mạt chủ động đi ra ngoài: “Vậy trở về đi.”

Đến cửa thang máy xuống tầng hầm gara, hai người quả nhiên chạm mặt với nhóm người kia, tất cả mọi người đứng ở đó chờ thang máy, còn đùa giỡn với nhau, dáng vẻ đó hoàn toàn là bộ dáng của phú nhị đại ăn chơi trác táng, đã không có gia giáo lại còn khiến người ta cảm thấy bực bội.

Cảnh Thâm Dương nhíu mày một cái nhẹ đến mức khó thể nhìn thấy, sao trước đó hắn không phát hiện, đây là một đám bại hoại khiến người ta ghét chứ?

Mấy người kia cũng đã thấy hắn, cũng nhìn thấy trong tay hắn dắt theo một cô bé, người trẻ tuổi đứng gần thang máy nhất mở miệng trước: “Nhị thiếu đổi khẩu vị? Cô bé này rất xinh đẹp nha.”

Hô hấp Cảnh Thâm Dương trì trệ, nhịn không được muốn tiến lên đạp hắn.

Lâm Mạt Mạt nhéo nhéo lòng bàn tay hắn, ngược lại mở miệng trước: “Thứ bò ra từ trong bùn đất, còn vọng tưởng lên trời?”

Thanh âm cô bé thanh lãnh, có chút thanh thúy và ngây thơ của thiếu nữ, vốn là lời cảnh cáo nhưng vào trong tai mấy người này lại trở thành chế nhạo.

“Haha, cô bé thật sự có ý tứ.”

“Đây là đang mắng người hả? Sao tôi nghe rất êm tai vậy?”

“Đừng nói chứ, tôi xém chút đã cứng lên.”

Cảnh Thâm Dương nhịn không được, lệ khí tuông trào, giơ chân đạp tới, Lâm Mạt Mạt cũng không kịp cản.

“Cảnh Thâm Dương, làm gì vậy?!”

“Không phải chỉ nói đùa một chút thôi sao? Có cần phải vậy hay không?”

“Đúng vậy, chúng tôi cũng không nói gì ....”

“Tính toán chi li, vui đùa không nổi thì cứ nói thẳng đi.”

.................

Rõ ràng không có một từ khó nghe, rõ ràng nghe vào tai cũng chỉ là những lời trêu chọc bình thường, đừng nói là bạn thân, đến bạn học chung lớp bình thường thì những lời này bất quá chỉ là lời phổ thông thôi. Cảnh Thâm Dương cũng luôn nghĩ như vậy cho nên cảm thấy đại ca toàn chuyện bé xé to, chỉ biết hoài nghi năng lực và hành động của hắn, làm trong lòng hắn tràn đầy cảm giác không cam.

Nhưng cho tới giờ khắc này Cảnh Thâm Dương mới hiểu, quả thật là mắt hắn bị mù, nhìn bọ hung trong hố phân thành hồ điệp chưa hóa kén.

Trước khi Cảnh Thâm Dương lại động thủ đánh người lần nữa, Lâm Mạt Mạt vội vàng ôm lấy eo hắn: “Để tôi tự làm.”

Cảnh Thâm Dương vùng vẫy hai lần không thoát được, nhìn cánh tay nhỏ nhắn bị nứt da còn chưa khỏi hẳn đang ở trên người kia, phẫn nộ trong lòng biến mất như gặp kỳ tích, thở dài nói: “Bữa cơm này quả nhiên không phí.”

Thấy hắn đã tỉnh táo lại, Lâm Mạt Mạt cũng buông lỏng tay, đúng lúc cửa thang máy cũng mở ra, cả đám người liền đi vào.

Cảnh Thâm Dương ngăn Lâm Mạt Mạt ở phía sau, nhìn cũng chẳng muốn nhìn những người này.

Con ngươi Lâm Mạt Mạt chợt lóe, nghiêm túc đánh giá những người này một lần, nháy mắt trong lòng đã có chủ ý.

Mãi cho đến khi tới tầng hầm nhà xe, mọi người không ai nói gì, không khí giữa bọn họ là sóng ngầm mãnh liệt.

Cảnh Thâm Dương túm Lâm Mạt Mạt đi nhanh đến cạnh xe mình, sau khi lên xe mới hỏi: “Vừa rồi em làm gì?”

“Người không phạm ta ta không phạm người, là bọn họ gây sự trước, coi như chỉ là miệng lưỡi lợi hại nhưng có đôi khi đả thương người cũng rất sâu, tôi cũng không phải mẹ bọn họ, vì sao phải tha thứ cho họ?”

Cảnh Thâm Dương nhịn không được bật cười, vuốt vuốt tóc cô: “Bé con hỏa khí cũng rất lớn nha.”

Lâm Mạt Mạt tránh khỏi tay hắn: “Đừng chạm vào kiểu tóc của tôi.”

“Cũng tối rồi, về ngủ cũng phải tháo ra.” Cảnh Thâm Dương bĩu môi lại tiếp tục hỏi “Cho nên em đã làm gì? Nói tôi nghe thử.”

“Chỉ một chút thuật pháp nho nhỏ mà thôi.” Lâm Mạt Mạt đường hoàng ngồi lên vị trí kế bên tài xế, thúc giục hắn lái xe nhanh lên, tiếp tục giải thích: “Người tu đạo coi trọng nhân quả, tôi chẳng qua là để bọn họ thiện hữu thiện báo ác giả ác báo những chuyện mà họ đã làm thôi.”

Tay cầm lái của Cảnh Thâm Dương hơi dừng lại một chút, đột nhiên cảm thấy có chuyện không hay, nuốt một ngụm nước bọt: “Trước đó bọn họ đã làm chuyện xấu gì?”

Lâm Mạt Mạt kỳ quái nhìn hắn một cái: “Chuyện của bọn họ đã làm có liên quan gì đến tôi? Chủ nợ không tìm đến cửa, tôi xen vào việc người khác làm gì?”

Cảnh Thâm Dương lập tức phản ứng kịp thời: “Vậy chuyện này, ngoại trừ người bị hại là tôi, còn có ai?”

“Nhân viên phục vụ rượu đêm đó.” Lâm Mạt Mạt trả lời, ngữ khí lạnh lùng: “Tôi đề nghị anh nên xử lý chuyện này một chút. Mặc dù do đám người cặn bã này thiết kế lợi dụng hắn, để hắn gánh tội thay nhưng sau khi chuyện này xảy ra, đuổi việc hắn làm hắn thất nghiệp khiến cuộc sống đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương, lại là khách sạn.”

Mà khách sạn, là của nhà họ Cảnh.

Cảnh Thâm Dương nuốt một ngụm nước miếng, trong đầu một mảnh mơ hồ nhưng cũng hiểu rõ ý cô: “Tôi nên làm thế nào? Cho một khoản tiền hả? hay là tìm cho hắn một công việc khác?”

“Nói với Cảnh An Thành, những chuyện này anh ta có kinh nghiệm hơn. Tôi chỉ biết là các anh nhất định phải tranh thủ trước khi bệnh tình của mẹ hắn chuyển biến xấu, bắt lấy cơ hội. Bằng không sau khi mẹ hắn mất hắn sẽ tiến hành giao dịch với ác quỷ, bảy hồ bằng cẩu hữu kia của anh sẽ chết ba người, yếu nhất. Mà những chuyện này, anh hoàn toàn không có khả thoát khỏi, không thể nào không dính bất cứ nhân quả nào.”

Trong nháy mắt Cảnh Thâm Dương đã hiểu ý cô.

_____ ba người yếu nhất, có nghĩa là gia thế kém nhất, quyền lên tiếng ít nhất, trong việc này nhiều lắm họ chỉ đảm nhiệm nhân vật đứng xem, cho dù bọn họ chết chuyện cũng sẽ không được giải quyết. Tương phản, một khi chuyện này có người hữu tâm thao tác trong đó, đem chuyện này liên hệ tới Cảnh An Thành, thậm chí cả Cảnh gia, vậy ……

Nghĩ đến đây cả người Cảnh Thâm Dương đột nhiên xuất mồ hôi lạnh, đến cùng là ai khổ tâm chuẩn bị kỹ càng như thế, suy tính ra một loạt sự kiện như này?

Những chuyện trước kia hắn có thể nói là do vận khí hắn không tốt, vừa hay đụng phải nhưng chuyện này bất luận như thế nào hắn cũng không thể dùng cái cớ như vậy che giấu nữa.

Cảnh Thâm Dương hít sâu một hơi, xoay đầu lại hỏi Lâm Mạt Mạt: “Em nói xem, chuyện vận khí tôi không may, thật hay giả?”

Lâm Mạt Mạt rất kinh ngạc: “Chỉ thiếu điều uống nước lạnh cũng bị nhét kẻ răng, trong lòng anh không tự biết à?”

Cảnh Thâm Dương: “…..” Trước khi về đến nhà, Cảnh Thâm Dương quyết định bảo trì trầm mặc. Người bên ngoài đánh cũng đã đánh, dù sao tiền thuốc hắn trả nổi nhưng không thể đánh ‘khuê nữ’ nhà mình. Coi như là tu thân dưỡng tính. Cảnh Thâm Dương hít sâu một hơi quyết định trước tiên tự hỏi một chút xem chuyện này nên nói với đại ca như thế nào. Hay là dứt khoát để thư ký Dương đi nói, miễn cho hai người lại gây gỗ.

Trước khi vào phòng ngủ, Lâm Mạt Mạt lại nói: “Đợi chút nữa mời anh xem diễn, không được ra ngoài.”

Cảnh Thâm Dương sửng sốt: “Bọn họ đều không về nhà sao?”

“Vốn dĩ định về, sau khi gặp chúng ta thì thay đổi chủ ý.”

Cảnh Thâm Dương gật đầu đồng ý: “Tôi đi gọi điện thoại, một lát sẽ qua.”

Lâm Mạt Mạt về phòng chuẩn bị trước. Cô để lại ký hiệu trên người mấy người này, để có thể thuận tiện tùy thời quan sát động tĩnh của bọn họ nhưng cái trò này quá tiêu hao linh khí, cho dù cô là linh thể bẩm sinh, ở hoàn cảnh hiện nay chỉ dựa vào bản thân cô tự tích tụ linh khí thì cái thân thể nhỏ bé này cũng duy trì không được bao lâu.

Cho nên Lâm Mạt Mạt định triệu tập mấy tiểu đệ quỷ mình thu nạp đến, kêu bọn họ đi nhìn chằm chằm.

Chỉ chốc lát sau, nam quỷ Lưu Chân Nghĩa am hiểu tìm kiếm tin tức lúc trước đã đến trước tiên, vừa vào cửa liền cảm thán: “Đại tỷ, quả nhiên là cô đã bị phú hào nhận nuôi nha, nhìn trang hoàng của cái phòng này, chắc phải mấy chục vạn nhỉ?”

Lâm Mạt Mạt giương mắt nhìn phòng ngủ có rèm che màu phấn hồng, bốn bức tường màu phấn hồng, tủ quần áo màu phấn hồng, bộ bàn ghế đọc sách màu phấn hồng, ….. Tóm lại phấn hồng đầy mắt, khiến cô xém chút bị mù màu: “Đắt như vậy sao?”

“Bản hạn chế của Disney, bình thường cũng không mua được.”

Lâm Mạt Mạt tắc lưỡi, cảm thấy quá lãng phí: “Tiết kiệm được số tiền này để làm cái gì đó thì hay ….”

“Cô quả thật không biết hưởng thụ niềm vui cuộc sống.”

Cảm thán xong Lâm Mạt Mạt quay lại vấn đề chính, từ trong ngăn kéo bàn học lấy ra một lá bùa, đưa cho hắn: “Đi nhìn chằm chằm mấy người này, bọn họ làm gì, gặp ai đều báo cáo lại hết cho tôi.”

Trong nháy mắt Lưu Chân Nghĩ sờ lên lá bùa kia thì tự động đọc được tin tức của những người đó, lập tức cảm thấy hơi khó khăn: “Bảy người, một mình tôi nhìn chằm chằm không hết nha, cũng không phải là sinh đôi kết hợp.”

“Cũng không nói chỉ mình ngươi đi làm chuyện này, đợi lát nữa còn có đồng bọn, các ngươi lại đi tìm thêm mấy cái có quan hệ tốt, cùng giúp ngươi nhìn chằm chằm không được sao?”

“Hả? Không phải nhiệm vụ cơ mật? tôi quen biết nhiều quỷ lắm.”

Lâm Mạt Mạt gật gật đầu: “Vậy là tốt rồi, đồng bọn hợp tác của ngươi đến, các ngươi thương lượng một chút xem triển khai hành động như thế nào thì được.”

Vừa dứt lời, cửa sổ đã bị một cơn gió thổi mở ra, ngay sau đó khí âm hàn ập đến.

Nháy mắt Lưu Chân Nghĩa cảm nhận được uy hiếp, cái này không quá giống đồng bọn bình thường nha. Ít nhất cái đồng bọn mà Lâm Mạt Mạt nói này sẽ không ôn nhu.

Tiến vào chính là nữ quỷ dùng roi Trương Tuyết San, đã từng là cô giáo Nhất Trung, chấp niệm trước khi chết là bài tập tốt nghiệp còn chưa chấm xong cho nên sau khi chết vẫn ở trong trường học, rồi thành phược linh. Sau khi gặp Lâm Mạt Mạt mới giải thoát khỏi chổ kia, có thể lắc lư khắp nơi.

Nhưng mà số năm cô chết đã không ít, người nhà trước kia cũng không có ở đây, bản thân cô cũng không có nơi muốn đến, phần lớn thời gian vẫn ở tại trường học.

“Tìm tôi có chuyện gì?”

Lâm Mạt Mạt lại đưa một lá bùa khác tới.

Sau khi Trương Tuyết San tiếp nhận tin tức, lệ khí trên người càng nặng: “Một lũ rùa thất học vô thuật! Yên tâm đi, chuyện này tôi sẽ làm tốt, nếu cần thiết tôi sẽ đích thân giáo dục bọn họ, phải làm người cho tốt.”

Lâm Mạt Mạt cũng không phản bác, lại đưa cho cô mấy thứ: “Vậy phiền mọi người.”

Sau khi tiễn hai quỷ đi, Lâm Mạt Mạt mới đóng cửa sổ lại, dự định đi tìm Cảnh Thâm Dương đến, cùng nhìn xem chuyện xảy ra đêm nay, vừa mở cửa ra thì thấy hắn đang đứng tại cửa ra vào của mình.

“Sao không đi vào?”

Cảnh Thâm Dương cảm thấy toàn thân lạnh buốt, nhịn không được ôm lấy cánh tay: “Vừa rồi, em nói chuyện với ai?”

Lâm Mạt Mạt không che giấu chút nào: “Tìm hai du hồn đến, giúp tôi nhìn chằm chằm mấy hồ bằng cẩu hữu kia của anh, dùng thuật pháp hoài quá phí sức, sẽ chậm trễ việc học của tôi. Hơn nữa nhà chúng ta không nuôi quỷ rảnh rỗi, đều phải làm việc kiếm tiền mới được.”

Cảnh Thâm Dương: “……..”

Không nói cái khác nhưng bản sắc tư bản thì nhập vai rất nhanh, tôi thấy em càng thích hợp làm con gái cho đại ca tôi hơn đấy. Nhưng mà như vậy hình như cũng không tệ.

Cảnh Thâm Dương vi diệu trầm mặc trong chớp mắt, rồi nói: “Cho nên, ý em là, tiền công của bọn họ tôi bỏ ra?”

Lâm Mạt Mạt chớp đôi mắt to: “Không thì sao? Anh có thể tìm được ở đâu hàng ngon giá rẻ hơn sao?”

Cảnh Thâm Dương thiếu chút nữa tắc nghẽn cơ tim: “Hàng ngon giá rẻ là bao nhiêu?”

“Bùa chú cộng thêm cống phẩm, mỗi con quỷ mỗi năm cũng là 5000 đi.”

Đó quả thật là hàng ngon giá rẻ …… Ngay cả như vậy, Cảnh Thâm Dương cũng không thể tiếp thu được nhân viên cấp dưới của mình đều là sinh vật phi nhân loại, hít sâu một hơi, cò kè mặc cả lần nữa với Lâm Mạt Mạt: “Tiền không là vấn đề, ‘ba ba’ có tiền, ta tìm công ty thám tử được không?”

Lâm Mạt Mạt nhìn hắn: “Anh đây là cảm thấy dù sao mình cũng không có bí mật gì, quyết định vò mẻ không sợ sứt, để cho toàn thành phố cùng biết, anh sắp làm cha sao?”

Cảnh Thâm Dương lần nữa hít thở không thông: “…..”


Hết chương 27.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét