Edit: Co3P.
Lâm Mạt Mạt hỏi
hắn: “Ngươi muốn đi đâu?”
Quỷ nước hơi
sửng sốt, lắp bắp nói: “Chắc, chắc là địa phủ?”
Lâm Mạt Mạt lại
hỏi: “Ai gọi ngươi đi? Địa phủ có ai đến tìm ngươi à?”
Quỷ nước
nghiêm túc hồi tưởng lại trong chốc lát, báo lại cho cô hết thảy tình huống lúc
đó: “Đêm qua ta biết được, trong mơ mơ màng màng nghe thấy có người nói với
ta, hai ngày sau đi đến một nơi tập hợp với hắn, mang ta đến địa phủ. Là một
thân ảnh mơ hồ cầm lưỡi hái, chắc là Vô Thường đại nhân hả?”
Quỷ nước gải
gải đầu rong biển: “Chúng ta chưa ai từng gặp sứ giả địa phủ, không biết bọn
họ trông như thế nào.”
Lâm Mạt Mạt
suy tư gì đó, lại hỏi: “Tập hợp ở đâu? Thời gian cụ thể?”
“Không biết.”
quỷ
nước lắc đầu “Chỉ nói là đến lúc sẽ có người tới đón.”
Lâm Mạt Mạt
cũng hiểu rõ đại khái, đang định nói gì đó thì Cảnh Thâm Dương đi đến.
“Em nói
chuyện với ai vậy?”
Vừa dứt lời Cảnh
Thâm Dương liền thấy quỷ nước bay ở bức màn, lập tức ngây người, rồi rất nhanh
phục hồi tinh thần lại, mặt mũi trắng bệch: “Đây đây đây, đây là trò trò gì
vậy?”
Quỷ nước thân
thiện cười với hắn, lại bất thình lình rùng mình một cái. Kỳ lạ, hắn là một con
quỷ nước sao lại sợ lạnh chứ?
“Ngài ngài
ngài, chào ngài. Ta ta ta, ta nói xong sẽ đi liền.”
Cảnh Thâm
Dương thấy hắn còn sợ hơn mình, thở phào một hơi, nơm nớp lo sợ đến phía sau
Lâm Mạt Mạt, làm bộ không thèm để ý túm chặt cánh tay tinh tế của cô: “Đây
là ác quỷ em bắt?”
“Không phải,
đây là một người quen cũ.” Lâm Mạt Mạt giới thiệu hai bên với nhau, rồi chỉ vào Cảnh Thâm
Dương nói với quỷ nước: “Chính hắn nhặt được hung khí nên mới thuận lợi phá
án.”
Quỷ nước vội
vàng cảm tạ Cảnh Thâm Dương: “Cảm ơn, cảm ơn ngài.”
Cảnh Thâm
Dương thình lình rùng mình: “Không cần không cần, ngươi đi nhanh chính là cảm
tạ ta rồi.”
Lâm Mạt Mạt nhanh
chóng lấy lá bùa vẽ xong gấp lại, vỗ vào trên người hắn: “Đây là bùa phù hộ
ngươi may mắn. Không cần cố ý đến tìm ta nữa, hai ngày tới ngươi muốn đi đâu
thì đi hết một lần đi.”
Quỷ nước vội
vàng cảm tạ, cũng không chần chừ, lập tức ẩn thân, biến mất từ cửa sổ.
Cảnh Thâm
Dương thở phào nhẹ nhõm, buông Lâm Mạt Mạt ra, ngồi xuống sô pha, còn nói thêm:
“Em có thể đừng cho thứ đồ chơi này vào được không? Nữa đêm rồi sẽ hù chết
người đó biết không?”
Lâm Mạt Mạt
ôn tồn giải thích: “Không được tôi cho phép, bọn họ không vào được.”
Cảnh Thâm
Dương rất hoài nghi: “Em có thể khống chế hành động của quỷ quái?”
“Anh nghĩ nhiều
rồi, Giang Thành có bao nhiêu du hồn anh biết không? Nói không chừng còn nhiều
hơn dân cư ở Giang Thành nữa đấy, tôi lấy đâu ra bản lĩnh lớn vậy? Thay vì như
vậy thì ngăn cản hoàn toàn bọn họ ở bên ngoài không phải được rồi sao?”
Nghe cô nói
như vậy Cảnh Thâm Dương ít nhiều cũng thở phào, quả nhiên hắn vẫn chưa thích ứng
với giới huyền huyễn này.
Thấy hắn mặt ủ
mày chau Lâm Mạt Mạt lại hỏi: “Anh đang phiền chuyện ‘tin vui làm cha’ hả?
Cảnh Thâm
Dương ấn ấn đầu mày, biểu tình càng ảm đạm, nhịn không được thở dài một hơi, ngay
sau đó xốc lại tinh thần túm cô đứng dậy: “Đi, tôi mang em ra ngoài ăn
ngon.”
“Dì đang nấu.”
“Không sao,
tôi đã nói với dì rồi, làm nhiều cũng không sao, để vào hộp giữ ấm, mai em mang
đến trường ăn.”
Lâm Mạt Mạt
không cự tuyệt, vừa đi theo vừa hỏi: “Ăn uống không quan trọng, trước tiên
anh nói xem mẹ của con trên danh nghĩa của anh mấy hôm nay làm gì.”
Cảnh Thâm
Dương bị nghẹn, lời này rất khó nghe: “Trên danh nghĩa cái gì? Đừng nói bậy,
tôi với cô ta không có quan hệ gì hết. Mặc kệ thực tế hay là danh nghĩa đều
không có bất cứ quan hệ gì.”
Lâm Mạt Mạt rất
dễ nói chuyện: “Được rồi, vốn dĩ hai người cũng không nên có quan hệ. ____
Trước hết nói tôi nghe xem trong thời gian này lại có biến đổi gì.”
Cảnh Thâm
Dương trầm mặc một lát mới mở miệng nói tiếp chuyện mấy hôm nay.
Vốn là sau
khi chuyện ngoài ý muốn phát sinh mọi người đều ăn ý giữ kín như bưng, thời
gian này ai cũng không nhắc đến. Cảnh Thâm Dương từ chổ Lâm Mạt Mạt biết được
những phiền toái sắp tới nên vẫn luôn không thả lỏng, cảnh giác quan sát động
tĩnh mấy người kia.
Đến hôm nay
lúc học thể dục buổi sáng, hắn lại tranh chấp với đại ca, tâm trạng không tốt nên
ở trong kho hàng ngây người một lát _____ đây là bí mật nhỏ của hắn, tâm trạng
không tốt thì muốn tìm một góc an tĩnh ngồi một mình, sau đó thì nghe được đám người
kia ở bên ngoài đùa giỡn.
“Rốt cuộc
bọn họ đã ngủ với nhau hay chưa?”
“Có gì khác
biệt? Chỉ cần chúng ta đều nói là đã ngủ, thì đó chính là đã.”
“Anh Hạo, vậy
vô tình quá. Tốt xấu gì anh cũng nhận được không ít ích lợi từ Cảnh thiếu, lúc
này mà bỏ đá xuống giếng không phải quá bạc tình sao?”
“Vậy có nghĩa
là lợi ích hắn bỏ ra còn chưa đủ nhiều?
“Nhưng mà với
một chuyện cỏn con như vậy chắc sẽ không gây ảnh hưởng gì đến Cảnh gia đâu nhỉ?”
“Ai biết được.”
“Nhà họ Cảnh
lớn, gia nghiệp đại cho dù có một đứa con riêng thì có làm sao, anh nói đúng
không, anh Hạo?”
“Chỉ tội nghiệp
Cảnh thiếu luôn giữ mình trong sạch, cũng không biết để cho ai xem. Hình tượng
bỗng nhiên sụp đổ chỉ sợ không dễ chịu?”
“Ha ha ha ha,
cũng phải.”
Bên ngoài rất
nhanh truyền đến những tiếng cười rời rạc, không thiếu ác ý cũng không thiếu
trào phúng, còn kèm theo vài tiếng phụ họa không quá hòa hợp với tập thể, cực kỳ
châm chọc.
Lúc đó thiếu
chút nữa Cảnh Thâm Dương đã không nhịn được lao ra ngoài đánh đám súc sinh này
bể đầu chảy máu rồi. Ngay lúc tay hắn vừa chạm vào chốt cửa, thình lình cảm
giác thấy sự lạnh lẽo của kim loại khiến trong nháy mắt hắn bình tĩnh lại.
Kỳ thật cũng
không phải rất bất ngờ mà, không phải sao?
Cảnh Thâm
Dương thở dài một hơi, ngồi trở lại, cách một cánh cửa, lấy điện thoại ra điều
chỉnh chế độ im lặng, vừa chơi game vừa nghe đám vô sỉ bên ngoài mồm năm miệng
mười thảo luận chuyện hôm đó, cảm giác như đã dùng hết kiên nhẫn cả cuộc đời
mình ......
Cho đến khi
bên ngoài không còn nghe thấy bất cứ âm thanh gì nữa, lúc này Cảnh Thâm Dương mới
tắt trò chơi, vẫn ngồi đó không nhúc nhích.
Hắn đoán cũng
biết là thứ đồ Lâm Mạt Mạt cho hắn bắt đầu phát huy tác dụng rồi, khiến hắn duy
trì bình tĩnh, rồi lại ‘may mắn’ biết được bộ mặt thật của những người này.
Tuy không bất
ngờ nhưng cũng vẫn hơi buồn.
Trước giờ hắn
chưa làm chuyện gì có lỗi với ai mà.
Thật lâu sau
Cảnh Thâm Dương mới phục hồi tinh thần lại, tiếp tục đi học thể dục. Cả ngày
này hắn đều thất thần, lúc nhìn thấy mấy tên khốn kia, rất nhiều lần sắp kiềm
chế không được phẫn nộ trong lòng, đánh bọn chúng vỡ đầu chảy máu rồi. Cũng may
hôm nay khóa học nhiều, hắn vẫn luôn thành thành thật thật ngồi ngốc trong
phòng, vừa tan học đã lập tức vội vã về nhà, lúc này mới không làm ra hành động
điên cuồng rút dây động rừng.
Lâm Mạt Mạt
đã hiểu: “Ăn ngon là giả? Anh muốn tôi xem giúp xem bọn họ muốn làm gì với
anh chứ gì?”
Cảnh Thâm
Dương cũng không phủ nhận “Uh” một tiếng, lại nói: “Không phải em nói
là chỉ nhìn thấy người mới biết cụ thể họ làm gì sao. Tôi nghe nói hôm nay bọn
họ tụ tập cho nên tôi muốn mang em qua gặp thử.” Quay đầu nhìn Lâm Mạt Mạt
một cái, nói tiếp: “Nhưng cũng có rất nhiều món ngon, em muốn ăn cái gì đều
có thể gọi.”
Lâm Mạt Mạt hứng
trí bừng bừng: “Thật sao? Anh yên tâm đi, yêu ma quỷ quái gì cũng sẽ không
trốn thoát khỏi lòng bàn tay của tôi.”
Cảnh Thâm
Dương nhịn không được phì cười, khói mù tích tụ trong lòng cả ngày cũng tiêu
tan không ít, sờ sờ tóc cô: “Nếu giải quyết xong chuyện này, mỗi ngày đều sẽ
dẫn em đi ăn tiệc lớn.”
Lâm Mạt Mạt
nhíu mày: “Anh cũng quá keo kiệt rồi.”
“Vậy em muốn
gì? Tăng gấp đôi tiền tiêu vặt?”
Lâm Mạt Mạt
miễn cưỡng lên tiếng: “Qua loa đại khái.”
Cảnh Thâm
Dương liền không quá vui: “Giữa chúng ta cần phải dối trá như vậy sao? Muốn
gì cứ nói thẳng, dù sao ‘ba ba’ có nhất định cho ngươi.”
Lâm Mạt Mạt
liền nói thẳng: “Tôi bắt quỷ giúp bạn học, quỷ bình thường chịu nói đạo lý,
6000 một con. Khách hàng bên ngoài thì chưa nhận lần nào nhưng nhất định sẽ
không thấp như vậy. Nếu là ác quỷ, loại sẽ lấy mạng người ấy, khởi điểm 500 vạn
____ đây là giá anh định ra, lợi hại hơn
nữa thì tôi chưa gặp phải.”
Cảnh Thâm
Dương: “....... bọn họ không phải quỷ.”
“Có đôi khi
người còn đáng sợ hơn quỷ nhiều.”
“Vậy cũng
đúng.”
Cảnh Thâm Dương lên xe, cân nhắc nói: “Tôi dựa theo giá ác quỷ tính cho em.”
Lâm Mạt Mạt lập
tức vui vẻ ra mặt: “Được, cứ quyết định như vậy.”
Cảnh Thâm
Dương lại không vui lắm, lẩm bẩm: “Thấy tiền sáng mắt.”
Lâm Mạt Mạt mới
không để ý tới hắn, nghĩ đến số tiền sắp có được, còn có hôm trước kiếm được
580 vạn thì nhịn không được lướt web, tìm ít hàng hóa nào tốt tiện nghi đào về.
“Mạt Mạt
à, nhà ta vẫn có chút tiền, em có thể đừng đi mua những hàng vỉa hè đó được
không?” Cảnh Thâm Dương liếc mắt nhìn di động của cô, lại nhíu mày: “Em
muốn mua gì? tôi giới thiệu cho em vài nơi. Nếu em lười đến tận nơi thì có thể
nhờ thư ký Dương mua giúp em. Hoặc là vào official website mua cũng được.”
Lâm Mạt Mạt
cũng không ngẩng đầu lên: “Bùa, có official website hả?”
Cảnh Thâm
Dương: “......”
Hắn không nên
nói chuyện.
Lâm Mạt Mạt lại
hỏi: “Bọn họ tụ tập chắc là không có mời anh hả? Chúng ta tới như vậy được
không?”
Cảnh Thâm
Dương cười nhạo một tiếng: “Có mời. Chẳng qua là lúc đó tôi chưa trả lời chắc
chắn, chỉ nói ‘để coi đã’, dù sao đi hay không thì đều là tự do của tôi, bọn họ
nói không tính. Hơn nữa khách sạn này, bắt đầu từ hôm qua đã là của nhà chúng
ta.”
Lâm Mạt Mạt ‘xì’
một tiếng: “Nếu bọn họ không dằn lòng nổi mà lỡ miệng thì không chừng liên hoan đêm nay có thể miễn
phí rồi.”
Cảnh Thâm
Dương: “...... em biết đọc tâm hả?”
Sao mà trong
lòng hắn nghĩ gì dường như cô đều biết hết vậy?
“Anh làm
khó tôi rồi, bây giờ bất quá tôi chỉ được coi là thần côn thôi, bấm đốt ngón
tay còn được chứ đọc tâm thì quá khó.” Lâm Mạt Mạt nghiêng đầu suy nghĩ
trong chốc lát, lại hỏi: “Có thể không ăn cơm chung không? Tôi sợ gặp bọn họ
tôi sẽ ăn không no. Anh yên tâm tôi ăn nhanh lắm, chờ tôi ăn no anh dẫn tôi đến
nhìn một cái là được.”
Cảnh Thâm
Dương liếc cô một cái: “Tôi đổi phòng cho bọn hắn.”
“Tới rồi.” đường không
xa cũng chỉ mất mười lăm phút. Cảnh Thâm Dương vừa nói chuyện điện thoại xong
hai người đã đến nơi.
Nơi ăn cơm lần
này là một khách sạn, tầng lầu rất cao, đại khái khoảng ba mươi tầng. Chắc hẳn
là khách sạn năm sao, nhìn từ ngoài là bộ dáng kim bích huy hoàng, trang hoàng
từ bề mặt đến độ cao đều thật khí phái.
Cảnh Thâm
Dương đậu xe xong, dẫn Lâm Mạt Mạt vào trong lễ tân lập tức đến đón, hiển nhiên
là rất quen thuộc với hắn: “Nhị thiếu, mời bên này.”
“Người đến đủ
chưa?” Cảnh
Thâm Dương hỏi.
Phụ vụ trả lời:
“Đều tới rồi, theo phân phó của thiếu gia, đã đổi đến phòng phụ 107.”
Cảnh Thâm
Dương gật gật đầu: “Đưa thẻ phòng cho tôi, cậu đi gọi món đi, mỗi món tủ đều
cho một phần. Đưa đến phòng chính 107.”
Nhân viên phục
vụ hơi sửng sốt: “Nhị thiếu còn khách khác sao?”
“Không, trẻ
con trong nhà ăn nhiều. Cậu cứ mang đồ ăn lên là được.”
Nhân viên phục
vụ vẫn rất sửng sốt, nhìn chằm chằm Lâm Mạt Mạt vài lần, vẻ mặt không thể tin
được nhưng cũng không hỏi thêm nữa, khách sáo cười cười, sau đó liền đi.
Hai người quẹt
thẻ vào phòng, Cảnh Thâm Dương tiện tay ném áo khoát lên sô pha, sau đó liền nằm
ì ra đó lấy điện thoại bắt đầu chơi game, còn không quên quan tâm Lâm Mạt Mạt:
“Bài tập em làm xong chưa? Nếu chưa thì làm một lát đi, món ăn ít nhất nữa
giờ nữa mới lên.”
Lâm Mạt Mạt
đang quan sát trang trí trong phòng, nhịn không được đi qua moi moi thứ màu
vàng trên tường: “Đây là bố?”
“Đúng vậy, tường
bố. Để có vẻ đẹp chỉnh thể cho nên dán mặt tường cùng tông màu.” Cảnh Thâm
Dương không chút để ý trả lời “Em quan tâm mấy cái này làm gì? Nhanh làm bài
tập đi, một lát còn có chuyện khác nữa.”
Lâm Mạt Mạt
nói: “Làm việc trước đi, tôi phải làm nguyên bộ đề thi, cần một tiếng, trong
khi làm không được quấy rầy tôi.”
Cảnh Thâm
Dương lập tức từ trên sô pha đứng dậy, khom lưng từ trong ngăn kéo phía dưới
bàn trà trước mặt lấy ra khối vuông nhỏ.
Lâm Mạt Mạt
tò mò nhìn qua: “Đây là gì?”
Đây là một miếng
hình vuông màu đen rất nhỏ, còn không lớn bằng bàn tay cô, hơi mỏng, ở trong
tay Cảnh Thâm Dương càng nhỏ nhắn tinh tế, bên trên có mấy cái nút, trừ cái này
ra thì không còn gì nữa.
“Điều khiển
từ xa.” Cảnh Thâm Dương thực hiện cho cô xem.
Ấn một nút
bên trái, mặt tường phía trước chậm rãi di chuyển sang hai bên, lộ ra một cửa sổ
sát đất, tình hình phòng bên kia hiển hiện rõ ràng.
Cảnh Thâm
Dương lại ấn cái nút bên trái phía dưới, tivi chắn ở trước cửa sổ sát đất cũng
thông thả di động sang bên cạnh.
“Như vậy
có thể nhìn thấy rõ chưa?”
Lâm Mạt Mạt
chớp chớp mắt nhưng rất nhanh đã hiểu ra: “Người anh muốn tôi nhìn, là ở
phòng kế bên?”
Kỹ thuật này
thật cao minh nha. Lâm Mạt Mạt chật chật lưỡi, hỏi: “Một phòng như vầy, đắt
lắm hả?”
Cảnh Thâm
Dương cười nhạo một tiếng: “Toàn bộ khách sạn đều là của nhà chúng ta, một
phòng này thì tính là gì chứ?”
Lâm Mạt Mạt
suy tư gì đó, lại hỏi: “Như vậy có thể lộ thông tin khách hàng không, không
tốt cho việc kinh doanh của khách sạn?”
Cảnh Thâm
Dương lười biếng trả lời: “Em bớt nhọc lòng mấy cái này đi. Tôi rõ hơn em. Vốn
dĩ phòng này không cung cấp cho bên ngoài, chỉ nội bộ dùng thôi. Nếu không xảy
ra chuyện này tôi cần phải dùng đến nó sao?”
Vừa nói Cảnh
Thâm Dương vừa ngồi vào bên cạnh cô, chỉ mấy người cả trai lẫn gái phòng cách
vách, nói: “Đây là những người tụ tập vào buổi tối xảy ra chuyện hôm đó, em
nhìn từng người xem đầu sỏ là ai.”
Lâm Mạt Mạt
ngồi trên sopha nghiêm túc đánh giá những người ở gian cách vách một lượt, tổng
cộng bảy người bốn nam ba nữ, đều là tuấn nam mỹ nữ, nhìn quần áo trang sức
cũng có thể biết, đều là con nhà giàu.
“Cô gái ngồi
ở góc bên phải sô pha, mặc áo lông màu hồng nhạt tóc dài màu nâu kia là người
ngủ cùng giường với anh hả? Cô ấy có bạn trai.”
Cảnh Thâm
Dương cũng không ngoài ý muốn, sau khi biết mình phải đổ vỏ hắn đã đoán được, nên
hỏi: “Bạn trai cô ấy, là ai?”
Lâm Mạt Mạt lắc
đầu: “Không ở.”
“Không ở
trong những người này?” Cảnh Thâm Dương rất kinh ngạc.
Lâm Mạt Mạt gật
gật đầu: “Bạn trai cô ấy lớn tuổi hơn cô ấy rất nhiều, vóc dáng cao ráo
tương tự thư ký Dương, lớn lên cũng không tồi, có gia đình, vợ không nghề nghiệp,
rất xinh đẹp, con trai mới vừa học tiểu học. Tôi thấy bạn trai cô ấy đeo đồng hồ,
là cái được quảng cáo trên màn hình lớn ở giao lộ thứ hai hướng tây bắc trên đường
chúng ta tới ấy.”
Cảnh Thâm
Dương lập tức nhìn thời gian sau đó gọi điện thoại: “Anh Dương, kiểm tra
giúp tôi khoảng 6h hôm nay Tân Niên Địa trong Đông Thành, đèn led quảng cáo loại
đồng hồ nào.”
Lâm Mạt Mạt
chờ sau khi hắn kết thúc cuộc gọi, mới nói thêm: “Các mối quan hệ của cô ấy
chắc là anh rành hơn tôi, không cần tôi giúp anh đi tìm bạn trai của cô ấy chứ?”
Cảnh Thâm
Dương “Uh” một tiếng, lại hỏi: “Chuyện này còn có liên quan tới ai nữa?”
“Đều có.”
“..... không
phải chứ?” Cảnh Thâm Dương không thể tin được.
Lâm Mạt Mạt
liếc hắn một cái: “Cái này phải hỏi chính bản thân anh chứ? Là người hay chó
cũng không phân biệt được, gặp được bảo
bối như vậy, không bẫy anh bẫy ai?”
Cảnh Thâm
Dương: “......” nghĩ đến chuyện sốt ruột hôm nay, hắn đã rõ ràng.
“Nhưng
cũng phải có lý do chứ?”
Lâm Mạt Mạt “Ah”
một tiếng: “Ngốc nghếch lắm tiền, không bẫy anh bẫy ai?”
Cảnh Thâm
Dương cảm thấy nếu hỏi tiếp, hai người họ sẽ có một người vào bệnh viện nên oán
hận cắn răng, lấy bài thi và viết trong cặp sách của cô ra: “Làm bài thi của
em đi.”
Lâm Mạt Mạt
không động: “Tôi muốn ăn cơm trước.”
Vừa dứt lời
nhân viên phục vụ liền gõ cửa: “Nhị thiếu, lên món.”
Cảnh Thâm
Dương đi qua mở cửa, ánh mắt Lâm Mạt Mạt không tự chủ mà di chuyển theo hắn.
Thơm quá, chỉ
ngửi mùi hương cũng khiến cho người ta muốn ăn thật đã.
“Ăn nhanh
đi.” Nhìn ánh mắt tỏa sáng của cô, Cảnh Thâm Dương cảm thấy hơi tội lỗi xíu
xiu, giống như mình ngược đãi trẻ vị thành niên vậy.
Lâm Mạt Mạt
đương nhiên sẽ không khách khí với hắn, cầm lấy đũa bắt đầu ăn.
Cảnh Thâm
Dương không muốn ăn uống gì, hắn không phải không nghĩ đến trong đám hồ bằng cẩu
hữu của hắn hơn nữa là trước mặt một đằng sau lưng một nẻo nhưng vốn nghĩ trong
đó ít nhiều gì cũng có vài phần chân thành thật ý. Tốt xấu gì bọn họ cũng quen
biết không chỉ một hai năm, giữa họ cũng không có mâu thuẫn gì mà còn dây dưa lợi
ích nhiều hơn.
Cho dù vì
quan hệ hợp tác giữa gia tộc cùng công ty, bọn họ đối với cái đùi này của hắn
cũng phải nhiệt tình một chút chứ? Nhưng mà đến giờ phút này, Cảnh Thâm Dương mới
không thể không thừa nhận, do hắn nghĩ nhiều.
Lâm Mạt Mạt
ăn rất nhanh, chỉ sau một lúc đã ăn sạch ba đĩa trước mặt, giương mắt lên nhìn,
cái đĩa nhỏ trước mặt Cảnh Thâm Dương, vẫn là mấy đĩa thức ăn kia cơ hồ đều chưa
động tới nên an ủi: “Bộ dạng này của anh sẽ khiến tôi hiểu lầm là anh thích
cô gái kia, tôi đã phá vỡ mộng tưởng làm cha của anh.”
Cảnh Thâm
Dương: “...... tôi đăng ký cho em một khóa học nhé, khóa ‘nghệ thuật giao tiếp,
em thấy sao?”
Lâm Mạt Mạt “Ah”
một tiếng: “Anh mới càng cần đi học.”
Cảnh Thâm
Dương đúng lý hợp tình: “Ba ba có tiền, cho dù ba nói shit thơm, bọn họ cũng
phải gật đầu nói ba nói đúng.”
Lâm Mạt Mạt:
“À, đây là lý do anh đổ vỏ?”
Cảnh Thâm
Dương: “.......”
Nhìn một bàn
lớn đầy thức ăn, Lâm Mạt Mạt nói: “Anh không ăn tôi sẽ ăn hết?”
“Ăn đi ăn
đi.”
Cảnh Thâm Dương dứt khoát đến ăn cũng lười giả vờ, lấy di động ra nhắn tin với
thư ký Dương. Đã điều tra được đồng hồ nam nhân kia đeo nhưng đồng hồ này giá bán
cũng không cao, chỉ mười mấy vạn, cả khối người mua nổi, huống chi là tuổi từ
35 đến 40.
Quan hệ giao
thiệp cá nhân của Quản Đình Đình thư ký Dương cũng tra, trong chốc lát sẽ không
có kết quả.
Cảnh Thâm
Dương có vẻ rất nôn nóng, làm sao cũng không tĩnh tâm được, dứt khoát mở giao
diện trò chơi.
Còn Lâm Mạt Mạt
ăn rất vui vẻ, sau khi quét qua một bàn đồ ăn dành cho bốn người xong, lúc này
mới dùng khăn ướt lau miệng, hỏi: “Đi về chưa? Hay là chờ bọn họ ăn xong rồi
mới đi?”
“Chờ một
lát.” Cảnh
Thâm Dương ba phải sao cũng được.
Lâm Mạt Mạt “À”
một tiếng: “Tôi làm một bộ bài thi trước, không được nói chuyện với tôi.”
Nghe cô nói
như vậy Cảnh Thâm Dương ngồi không yên, lại hỏi nữa: “Em cảm thấy bạn trai của
Quản Đình Đình sẽ đến đón cô ấy không?”
“Sẽ không.” Lâm Mạt Mạt
trực tiếp trả lời “Nếu anh muốn bắt ba ba trong rọ, hôm nay không đợi được.”
Cảnh Thâm
Dương có vẻ rất nôn nóng, bộ dạng đứng ngồi không yên, mày cũng nhíu lại.
Lâm Mạt Mạt lại
an ủi hắn nữa: “Tôi nói đại ca sẽ không đánh anh thì thật sự sẽ không, anh
yên tâm đi.”
Cảnh Thâm
Dương: “.....im miệng, cần em nói cái này sao?”
Lâm Mạt Mạt:
“Vậy anh lo cái gì? Lo bạn anh bắt anh đãi tiệc kết hôn và tiệc đầy tháng hả?”
Cảnh Thâm
Dương hít một hơi: “Lâm Mạt Mạt, em thật sự không định học một khóa kỹ năng
giao tiếp sao? Cũng chỉ có tôi tốt tính có thể chịu đựng em hết lần này đến lần
khác, nếu là người khác em đã bị đánh vỡ đầu chảy máu rồi biết không?”
Lâm Mạt Mạt không
chừa mặt mũi, xem hắn như đồ ngốc liếc một cái, biểu tình lạnh nhạt: “Àh.”
Cảnh Thâm
Dương một quyền đánh vào bông, như pháo lép mất tiếng.
Lâm Mạt Mạt lại
nói: “Nếu anh yên tâm thì giao việc này cho tôi giải quyết đi. Giải quyết
xong tôi báo anh.”
“Em muốn giải
quyết như thế nào? Khi nào giải quyết?” Cảnh Thâm Dương gấp gáp truy vấn.
“Chờ đến
lúc anh của anh gọi điện cho thư ký Dương.”
Cảnh Thâm
Dương: “......”
Hít một hơi,
Cảnh Thâm Dương kiềm chế tính tình, ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Tôi phản đối,
tôi tìm em không phải để giải quyết trước sao? Chờ đến lúc cô ấy tìm đến nhà,
người trong nhà đều biết hết, tôi đây .....”
“Anh cho rằng
anh có bí mật hả?” Lâm Mạt Mạt một châm thấy máu.
Cảnh Thâm
Dương: “ ..... mịe, có thể để người .....”
“Tôi quyết định.”
Lâm Mạt Mạt cầm bài thi trong tay nhìn về phía
hắn “Đi không? Không đi tôi sẽ làm bài ở đây, bài tập Cao Trung quá nhiều nếu
không sẽ làm không kịp.”
Hết chương 26.
1 nhận xét:
truyện này bao giờ ra chương mới ạ ?
Đăng nhận xét