[TDVAPDLG] Chương 25: Cái đức hạnh này, bị đánh là bình thường.

 

Edit: Co3P. 

Lúc đến sảnh hòa giải, còn chưa đi vào đã nghe được tiếng của Cảnh Thâm Dương: “Nhanh đi, không có việc gì nữa thì tôi về trước, ngày mai tôi còn đi học.”

“Xin chờ một lát, có chút chuyện cần xác minh.”

Thanh âm Cảnh Thâm Dương liền trở nên nóng nảy: “Cần nói tôi đã nói rồi, cũng không liên quan gì đến tôi.”

Thư ký Dương lập tức đi vào, quen cửa quen nẻo tìm người phụ trách.

Lâm Mạt Mạt đứng ở cửa phòng hòa giải, nhìn Cảnh Thâm Dương vài lần lập tức hiểu rõ chuyện gì xảy ra.

Lúc này Cảnh Thâm Dương cũng nhìn thấy cô, đứng lên phất phất tay với cô.

Lâm Mạt Mạt đi tới thấp giọng hỏi: “Anh không có gọi cho Trương Lăng Sơn?”

“Tại sao phải gọi cho ông ấy?”

“Hôm qua tôi đã nói rồi, chuyện này phải để ông ấy xử lý.”

Cảnh Thâm Dương thoáng nhớ lại lập tức cảm thấy tóc gáy toàn thân đều dựng đứng: “Ý em nói con dao nhỏ kia là hung khí giết người?”

Lâm Mạt Mạt gật gật đầu: “Để tôi gọi cho ông ấy, chuyện này tôi giải quyết thì rất phiền phức, dù sao thì tôi với những người bên này không quen biết gì, đưa du hồn tới bọn họ chưa chắc đã tin.”

Cảnh Thâm Dương: “Đây chính là chuyển vận mà em nói?”

Lâm Mạt Mạt nhìn hắn, mặt không biểu tình: “Nếu không có bùa của tôi anh đã bị xem như kẻ tình nghi bắt lại rồi. Chuyện tay anh xui xẻo lấy phải hung khí là không thay đổi được, tôi đành phải thay đổi khí tràng trên người anh, khiến mọi người đều cảm thấy anh là người tốt, đàng hoàng chính nghĩa, tuyệt đối không phải tội phạm giết người, còn chưa đủ sao?”

Cảnh Thâm Dương: “........” vậy chắc phải cảm ơn quá, chẳng lẽ thường ngày nhìn hắn rất tàn ác xấu xa hả?

Trong nháy mắt Cảnh nhị thiếu rất là hoài nghi, sờ sờ khuôn mặt anh tuấn của mình, rốt cuộc là Lâm Mạt Mạt đui hay những nữ sinh hàng ngày đuổi theo sau mông hắn mù?

Lâm Mạt Mạt lười để ý tới hắn, lấy di động ra gọi điện thoại cho Trương Lăng Sơn, để ông mang quỷ nước kia đến xử lý chuyện này. Lập tức Cảnh Thâm Dương ấn tay cô xuống: “Không cần, em nói chuyện em biết cho tôi, tôi đi nói với bọn họ.”

Lâm Mạt Mạt nữa tin nữa ngờ nhưng cũng không đả kích lòng tự tin của hắn, nói qua một lần tình huống của quỷ nước bao gồm những thứ như vị trí của hung khí và hiện trường đầu tiên nơi hắn bị sát hại.

Mới vừa nói xong một cô bé cầm sổ ghi chép lại đi vào, kêu Lâm Mạt Mạt ra ngoài trước sau đó đóng cửa, ngữ khí rất ôn nhu: “Cảnh Thâm Dương, mời anh lập lại tình hình lúc đó, làm sao anh lấy được con dao này?”

Cảnh Thâm Dương rất không kiên nhẫn: “Tôi đã lập lại ba lần rồi. Thích nghe giọng của anh trai như vậy thì không bằng lấy bút ghi âm ghi lại mang về từ từ mà nghe?”

Lâm Mạt Mạt: “......”

Cái đức hạnh này, bị đánh là bình thường.

Cô bé này hẵn là vừa mới tốt nghiệp hoặc là vẫn chưa tốt nghiệp, nghe được lời này trong nhất thời không biết nên phản bác như thế nào, mặt đỏ một nữa, nhấp môi nhìn hắn hai cái rồi rũ mắt xuống.

Lâm Mạt Mạt gõ gõ cửa kính, dùng khẩu hình ý bảo: “mau nói.”

Lão đại Cảnh Thâm Dương không vui nhưng vẫn nhẫn nại nói lại lần nữa.

Chạng vạng, mấy người bạn hẹn hắn đi chơi, sau khi đến nơi lại phát hiện hôm nay khách đến rất nhiều không còn phòng, sau khi tiếp tân kiểm tra đối chiếu phát hiện có người khách thuê phòng dài hạn vừa hay hôm nay đến kỳ nên gạch bỏ cho bọn họ dùng.

Cảnh Thâm Dương ghét bỏ phục vụ gọt trái cây khó coi một hai phải tự mình gọt nhưng vì ở đây đã xảy ra sự cố vài lần nên nhân viên phục vụ không chịu cung cấp bất cứ dụng cụ sắt bén gì để cắt gọt. Cảnh Thâm Dương tay thối tùy tiện tìm kiếm trong phòng, kết quả đúng là để hắn tìm được nhưng trong nháy mắt cầm dao lên Cảnh Thâm Dương liền cảm thấy không thích hợp, hắn phảng phất như thấy con dao cấm vào ngực một người, ngay sau đó rút ra, máu tí tách rơi xuống, đỏ tươi chói mắt, hoảng sợ trực tiếp vứt xuống, phục hồi tinh thần lại không chút nghĩ ngợi mà vội vàng báo cảnh sát.

Sau khi cảnh sát đến rất nhanh đã đo lường phát hiện có phản ứng luminol trên con dao, còn là một lượng lớn, dựa theo dấu vết thấy được quả thật là phù hợp với việc đâm chết người. Sau đó Cảnh Thâm Dương cùng mấy người bạn của hắn đều bị mang đến đây lấy lời khai.

Hiệu suất của đội cảnh sát rất cao, lúc Cảnh Thâm Dương thuật lại xong mọi chuyện xảy ra lần thứ ba thì pháp y cũng có kết quả báo cáo: “Máu trên con dao kia là của ba tháng trước, bên trên chỉ có dấu vân tay của Cảnh Thâm Dương.”

Cô gái nghĩ sao nói vậy: “Đó có nghĩa là hiềm nghi của Cảnh Thâm Dương vẫn chưa hết?”

Lâm Mạt Mạt đang muốn giải thích thì Cảnh Thâm Dương lại đắc ý dạt dào mà mở miệng trước: “Muốn phá án? Năn nỉ tôi đi, tôi biết người chết là ai......”

Thư ký Dương từ trong đi ra, nghe được ngữ khí đê tiện của nhị thiếu nhà bọn họ, cằm còn khẽ nâng lên tràn ngập khiêu khích thì nhịn không được hít thở không thông.

Thật là, nếu không phải cậu họ Cảnh thì đã bị đánh bẹp thành miếng rong biển từ lâu rồi cậu biết không?

Lâm Mạt Mạt cũng phát hiện vị ba ba ngang hông này của cô rất thiếu đòn, không phải loại bình thường, nhịn không được thở dài trong lòng.

Có thể sống đến lớn như vậy cũng không dễ dàng nha.

Cô bé lấy lời khai phía trước bị chọc tức gương mặt phình phình, giống như cá nóc con đáng yêu: “Hiệp trợ phá án là nghĩa vụ của mỗi công dân!”

Cảnh Thâm Dương: “Thật là ngây thơ đáng yêu!”

Cô bé còn muốn nói gì đó đã bị người ta túm chặt, một người đàn ông cao lớn cường tráng đi tới, vỗ vỗ bả vai cô để an ủi.

Cô bé kinh hỷ hô lên: “Đội trưởng.”

Người đàn ông có thanh âm nhẹ nhàng, như châu ngọc rơi xuống đất, ôn nhuận khiêm tốn, không tương xứng với thân hình cường tráng: “Tôi thành tâm thỉnh giáo nhị thiếu, người chết là vị nào?”

Cảnh Thâm Dương nhìn hắn với bộ dạng tiểu nhân đắc chí: “Nếu Chu đại đội trưởng đã tự mình cầu tôi, tôi đây nhất định biết gì nói hết. ----- Người chết tên là Trương Nhất Hàng, là thợ lặn cứu hộ dưới biển.”

Cô bé lập tức “A” một tiếng: “Vậy cái thi thể .....”

Còn chưa nói xong lập tức bịt miệng nhỏ mình lại, sợ không cẩn thận nói ra cơ mật vụ án.

Cảnh Thâm Dương lại nói: “Chắc vậy? Các người từ từ tra, tôi về trước.”

Cô bé lại nói: “Anh còn chưa thể đi .....”

Đội trưởng Chu lại ấn bả vai cô xuống, cười cảm tạ: “Cảm ơn nhị thiếu hỗ trợ. Ngày vụ án sáng tỏ sẽ đến cửa cảm tạ. Trong quá trình đó khả năng sẽ còn làm phiền rất nhiều, hy vọng nhị thiếu không ngại phiền.”

Cảnh Thâm Dương không để ý tới hắn, đứng lên chạy lấy người.

Lâm Mạt Mạt đi ở sau cùng nghe được nữ cảnh sát trẻ tuổi oán giận: “Lời hắn nói thật sự có thể tin sao? Cho dù là thật, nếu không có tham dự, sao hắn có thể biết được?”

Đại đội trưởng Chu trả lời: “Cảnh Thâm Dương sẽ không nói dối, đi điều tra trước xem trên hung khí còn có vân tay nào không, chất liệu, xưởng sản xuất, con đường mua bán cùng với nguyên nhân tử vong..... đi tra từng cái một.”

Lời sau đó Lâm Mạt Mạt không nghe được nhưng cô nghĩ bên Trương Lăng Sơn chắc là sẽ nhanh chóng liên hệ với bộ phận chấp pháp bên trên, bản thân mình cũng không cần tiếp tục nhọc lòng.

Chạng vạng hôm nay Cảnh Thâm Dương về, tâm tình rõ ràng không tốt. Vừa vào cửa đã ném chìa khóa xe lên bàn trà, phát ra âm thanh cọ sát chói tai, sau đó rơi xuống thảm.

Cảnh Thâm Dương cũng chau mày, đặt mông ngồi lên sô pha, cả người lệ khí.

Lâm Mạt Mạt làm xong bài tập từ trong phòng đi ra, mang theo lễ vật đã được lựa chọn kỹ, đưa cho Cảnh Thâm Dương: “Cho anh.”

Cảnh Thâm Dương nâng mắt lên, là một mặt dây nhỏ, mặt trang sức rẻ tiền. Nếu nhớ không lầm, hắn đã thấy trên sạp ở chợ đêm gần trường học, mười đồng một cái. Lập tức bất mãn: “Chỉ cái này?”

Lâm Mạt Mạt liếc mắt một cái đã nhìn thấu suy nghĩ của hắn, cũng không cảm thấy đơn sơ chút nào, đúng lý hợp tình nói: “Trang sức tuy rằng mua trên mạng, rất rẻ nhưng đồ bên trong là đích thân tôi làm đấy.”

Cảnh Thâm Dương: “.......” quả nhiên, đúng là không biết xấu hổ, còn dám nói chín đồng chín bao ship.

Nhưng mà hắn vẫn mở mặt dây ra nhìn một cái, bên trong thả một con hạt giấy, vừa mở ra hạt giấy tự động dang cánh xoay tròn bên trong giống như là vật thật, rất sinh động.

Cảnh Thâm Dương mở ra đóng lại rất nhiều lần, phát hiện con hạt giấy này vẫn hoàn hảo không tổn hại gì thì cảm thấy rất hứng thú: “Sao em làm được vậy? Chỉ tôi chỉ tôi đi.”

“Chờ tôi rảnh đi.” Lâm Mạt Mạt trả lời cho có lệ.

Cảnh Thâm Dương tiếp tục truy vấn: “Rất phức tạp hả?”

“Gấp hạt giấy không phức tạp, thuật pháp kia, anh phải luyện tập thật lâu mới được.”

Cảnh Thâm Dương nghi hoặc: “Thuật pháp? Thuật pháp gì? Giống như hôm đó em làm cho chúng tôi thấy quỷ hả?”

“Nói anh cũng không hiểu.” Lâm Mạt Mạt cự tuyệt tiếp tục đàm luận chuyện này, nhìn biểu tình của hắn là cô biết Cảnh Thâm Dương vẫn còn tin tưởng khoa học hoặc là đang ở ranh giới phong kiến mê tín lập lại dò xét thôi. Hắn tin tưởng cô có thể khiến người khác thấy quỷ, cũng tin tưởng trên thế giới có tồn tại sinh vật phi nhân loại nhưng hắn không tin có năng lực siêu tự nhiên.

Rất kỳ quái, cũng rất mâu thuẫn, rõ ràng bản thân hắn chính là tên trứng thúi xui xẻo trên mức bình thường.

Thấy bộ dạng hắn vẫn rất nôn nóng, Lâm Mạt Mạt còn nói thêm: “Đừng trưng bộ mặt khổ qua, lập tức sẽ có tin tốt.”

Cảnh Thâm Dương hơi sửng sốt: “Tin tốt gì?”

Vừa dứt lời di động liền vang lên. Cảnh Thâm Dương nhìn thấy, là đại ca, theo bản năng nhíu mày, Lâm Mạt Mạt tay mắt lanh lẹ nhận điện thoại giúp hắn.

Thâm Dương, đội hình cảnh đưa tới một bộ cờ thưởng _____” tuy Cảnh An Thành là người quen làm đại sự nhưng giờ phút này trán cũng nhảy thình thịch, rất nhiều nghi vấn trong lòng không biết hỏi từ đâu.

Lâm Mạt Mạt lập tức giải thích giúp: “Anh ấy tay thối nhặt một con dao, vừa vặn là hung khí.”

Cảnh An Thành không tin lắm: “Chỉ vậy thôi?”

Cho dù đấy là sự thật, anh cũng sẽ không chút nghi ngờ nếu kết quả cuối cùng là Cảnh Thâm Dương bị nhốt vào phòng thẩm vấn, anh đến nộp tiền bảo lãnh. Cho nên kết quả này thật sự ngoài sức tưởng tượng.

Cảnh Thâm Dương cũng biết đại ca nghĩ gì, âm dương quái khí nói: “Em xui xẻo như vậy không đem mọi chuyện làm phức tạp lên là đã không tồi rồi, còn trông cậy vào chuyện qua tay em mà có thể thuận lợi?”

Lâm Mạt Mạt không cho chút mặt mũi nào: “Đó không phải là do thái độ của anh sao?”

Cảnh Thâm Dương bị nghẹn, tức khắc không còn lời nào để nói.

Cảnh An Thành miễn cưỡng biện giải  cho em trai: “Luôn gặp phải những chuyện lung tung rối loạn, tâm tình không tốt cũng là bình thường.” Ngay sau đó thay đổi đề tài “Anh treo cờ thưởng ở đại sảnh cửa đông của tập đoàn, mọi người rảnh có thể đến xem.”

Cảnh Thâm Dương lập tức cự tuyệt: “Anh gỡ xuống cho em. Nhanh lên!”

Hắn còn biết xấu hổ hay không?

Cảnh An Thành cười một cái: “Anh cảm thấy khá đẹp.”

Lâm Mạt Mạt cũng gật đầu: “Vừa vào cổng trường của chúng ta cũng có một cái.”

Cảnh Thâm Dương hồi tưởng lại, mặt tường đối diện cửa bắc, trên tường treo cờ thưởng thành phố văn minh vào năm trước, một bộ rất lớn, cơ bản chiến toàn bộ mặt tường, lập tức rùng mình một cái.

Không được, hắn phải nhanh đến tập đoàn, lôi cờ thưởng kia xuống.

Vừa nghĩ Cảnh Thâm Dương lập tức đứng lên, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Anh, anh nhanh lấy xuống cho em, bằng không đích thân em qua xé bỏ.”

Cảnh An Thành không để ý tới hắn, trực tiếp kết thúc cuộc gọi.

Cảnh Thâm Dương hít thở không thông, quay đầu nhìn về phía Lâm Mạt Mạt, ngữ khí kỳ lạ: “Đây là được khen ngợi mà em nói?”

Lâm Mạt Mạt giương mắt nhìn hắn: “Chẳng lẽ anh còn muốn thư ký thành ủy đích thân đến khen thưởng anh?”

Cảnh Thâm Dương: “.......”

Lâm Mạt Mạt lại nói: “Tôi khuyên anh không nên làm chuyện vô ích, chờ anh tới đó tập đoàn đã tan tầm, bảo vệ sẽ không cho anh vào, dựa vào mặt mũi cũng không được.”

Cảnh Thâm Dương bực mình vô cùng, quay đầu hung tợn trừng cô: “Có phải em kêu đại ca treo cờ thưởng lên không? Cố ý làm tôi mất mặt phải không?”

Lâm Mạt Mạt: “Sao anh lại không biết lòng tốt của người khác vậy chứ? Đây là cơ hội tốt để vãn hồi lại danh tiếng cho anh đó, biết không?”

Cảnh Thâm Dương cứng đầu cứng cổ: “Lấy lại danh gì? Chẳng lẽ tôi là phạm nhân tội ác đầy mình hả?”

Lâm Mạt Mạt đáng thương liếc hắn một cái nhưng cũng không nói gì nữa.

Thư ký Dương cũng nghe nói chuyện này, buồn cười nhưng nhìn gương mặt thối của Cảnh Thâm Dương thì cũng rất thức thời không tiếp tục nói tiếp nữa mà chuyển sang chuyện khác: “Mạt Mạt, mấy đồ kia của em tôi đã tìm người am hiểu hỏi rồi, kỹ thuật cũng được, vấn đề ở chổ nguyên liệu sử dụng quá kém cho nên giá cả không cao lắm.”

Lâm Mạt Mạt cũng không ngoài ý muốn, nói: “Bao nhiêu?”

“Làm tròn lên đại khái khoảng 7-8 ngàn.”

“Còn đáng giá hơn so với tôi nghĩ, vốn tôi cho là có thể chỉ được khoảng hai ba ngàn thôi.” Lâm Mạt Mạt trả lời: “Phiền anh bán đi giúp tôi. Lần sau sẽ có nguyên liệu tốt, có thể bán nhiều hơn chút.”

Cô từ trên mạng mua một mớ nguyên liệu về, mấy du hồn trong nhà còn đang chọn lựa đấy, chọn xong cô lại phải nhập một lượng hàng lớn về, sau này có thể bán giá cao.

Thư ký Dương “Ah” một tiếng, trong một chốc chưa hồi phục tinh thần lại: “Từ từ, còn nữa?”

“Còn nha, ở dưới giường tôi còn một rương cũng không tốt lắm. Nguyên liệu tốt một chút phải đợi nữa tháng sau.”

“Cung cấp hàng trường kỳ hả?”

“Chắc chắn không thể trường kỳ được rồi, đến thời điểm tôi phải tiễn bọn họ đi nhưng đến cuối năm thì không vấn đề.”

Thư ký Dương thình lình rùng mình một cái, tưởng tượng đến mấy thứ này đều là do du hồn làm ra thì vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi nhưng vẫn kiên cường nhịn xuống: “Tôi sẽ nói với khách hàng một tiếng xem hắn cần nhiều ít. Nếu còn thừa, tôi lại tìm người khác.”

Lâm Mạt Mạt sảng khoái đồng ý: “Được, nếu có yêu cầu gì đó thì càng tốt. Nghe nói như vậy giá sẽ càng cao, những du hồn của chúng ta đều đa tài đa nghệ.”

Cảnh Thâm Dương ghét bỏ bĩu môi, ngồi cách xa một chút, rồi lại cảm thấy rất kỳ quái: “Em thiếu tiền? Hay muốn mua đồ gì? Rất quý?”

“Ừ, không chỉ rất quý mà có thể cần phải đi đến một nơi hơi xa, tự mình tìm. Tôi phải tích góp đủ tiền mới có thể đi.”

Thư ký Dương kiến nghị: “Hay là nói với chủ tịch một tiếng? Ngài ấy quan hệ rộng không chừng có thể giúp đỡ.”

Lâm Mạt Mạt chớp chớp mắt: “Anh nói Cảnh An Thành? Anh ấy bận quá, loại việc nhỏ này cứ để tôi tự làm đi. Hơn nữa không phải mình đích thân tìm được, cũng không ý nghĩa.”

Thư ký Dương không hiểu lắm nhưng vẫn tốt bụng kiến nghị: “Cho dù là vậy nhưng tiền đối với chủ tịch mà nói thì vẫn là việc nhỏ. Nếu em không nói ngược lại sẽ khiến bọn họ cảm thấy quá khách khí.”

Cảnh Thâm Dương cũng nói: “Tôi có quá khắt khe với em không? Muốn mua cái gì tôi mua cho em, không đủ tiền tôi đi tìm đại ca lấy.”

Lâm Mạt Mạt nghiêm túc suy nghĩ một lúc: “Được rồi, chờ tôi biết thứ kia ở đâu, tôi sẽ nói với mọi người.”

Vừa lúc cô cũng muốn đưa cho Cảnh gia một phần đại lễ, coi như trao đổi.

Hôm sau lúc đi học, Cảnh Thâm Dương vào lớp liền cảm thấy mình bị chú ý, phòng học to như vậy trong nháy mắt đã yên tĩnh lại.

Tâm tình Cảnh Thâm Dương lại rất kỳ dị, ổn định lại bình tĩnh, một chút cũng không để ý tới những người ‘hữu sự Chung Vô Diệm, vô sự Hạ Nghênh Xuân’(*) này mà tìm vị trí lười biếng ngồi xuống, mở sách giáo khoa ra thành thành thật thật chuẩn bị học.

(*) Ý của câu thành ngữ này chỉ việc người khác có việc cần mới tìm tới mình, không có việc cần thì vứt bỏ mình một nơi, không quan tâm.

Sau đó thì nghe được phía sau khe khẽ thì thầm.

Nghe nói chưa? Đội hình cảnh trao cờ thưởng cho Cảnh nhị thiếu.”

“Hình như là có chuyện đó, tình hình cụ thể là sao?”

“Nhị thiếu đi chơi nhặt được hung khí, trợ giúp đội hình cảnh phá một vụ án không đầu mối.”

“Wow, lợi hại vậy!”

“Thật ra tôi cũng tò mò, Cảnh nhị thiếu dễ nói chuyện vậy sao?”

“Đúng nha. Nhặt được hung khí Cảnh Thâm Dương nhất định sẽ bị mang đi thẩm vấn, hỏi đông hỏi tây chứ?”

“Đúng vậy, Cảnh Thâm Dương không có đánh người tại chổ là đã rất kiềm chế rồi.”

“Không nghĩ tới hắn có thể chủ động phối hợp với cảnh sát, Cảnh nhị thiếu cũng không phải là người tốt tính gì.”

...........

Không biết tại sao lại thế này, Cảnh Thâm Dương cảm thấy hôm nay thính giác của mình tốt một cách kỳ lạ, những lời này truyền vào tai hắn không sót một chữ, giữa mày nhảy thình thịch, ấn cũng không ngừng.

Đương nhiên hắn biết nhân duyên của mình không tốt nhưng kém đến như này là ngoài sở liệu. Ngẫm lại ngày thường hắn cũng rất hào phóng, ăn nhậu chơi bời chỉ cần có hắn thì chưa bao giờ để người khác xuất tiền túi, lại thỉnh thoảng mua ít đồ ăn vặt khao mọi người.

Thì ra đều là tự mình đa tình.

Nhưng Cảnh Thâm Dương cũng không cảm thấy khổ sở nhiều lắm, tâm tình bình tĩnh dị thường.

Buổi tối lúc về đến nhà, bất mãn tích tụ cả một ngày của Cảnh Thâm Dương đã không nén được, sắc mặt âm u, như dự đoán trước bão táp sắp xảy ra.

Mạt Mạt đâu?”

Thư ký Dương đang phụ dì giúp việc làm cơm chiều, thấy hắn về đầu tiên là chào hỏi sau đó trả lời: “Đang ở trong phòng làm bài tập.”

Cảnh Thâm Dương lại nói: “Nấu ít thôi, tôi dẫn Mạt Mạt ra ngoài ăn, có chút việc.” Sau đó đẩy cửa đi vào.

Quỷ nước đang từ biệt Lâm Mạt Mạt: “Cảm ơn đại sư, mọi chuyện đã giải quyết, hung thủ cũng đã bị đưa ra trước công lý, tôi có thể an tâm đi rồi.”





Hết chương 25.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét