Edit: Co3P.
“Thư ký
Dương không cần.” Lâm Mạt Mạt trả lời như đinh chém sắt “Anh cũng không
phải cha của thư ký Dương, sao một hai phải truy vấn bí mật của người ta? Loại
hành vi này giống như là gia trưởng muốn xem lén nhật ký của con trai vậy, làm
người khác chán ghét.”
Cảnh Thâm
Dương: “......”
Cảm ơn cô,
tôi không có sở thích làm cha của mọi người khắp nơi.
Hít sâu một
hơi, Cảnh Thâm Dương đành đổi cách thuyết phục: “Có phải anh tôi cũng biết
rõ tình hình?”
“Tôi khuyên
anh đừng đi hỏi.”
“Tại sao?”
Lâm Mạt Mạt tỏ
vẻ đương nhiên: “Bởi vì anh ấy sẽ không nói với anh đâu.”
Cảnh Thâm
Dương: “.....”
Áo bông cái
gì chứ, đều là lừa gạt! Lần nào cũng rút ống thở của hắn.
Lúc đi được nữa
đường Cảnh Thâm Dương đột nhiên nhận được một cú điện thoại, sau đó nói với Lâm
Mạt Mạt là có chút việc để cô đi xe thư ký Dương về trước.
Lâm Mạt Mạt cũng
không nói gì, quay đầu đổi xe, nói lại với thư ký Dương.
Tối hôm đó
lúc Cảnh Thâm Dương về thì đã khuya, Lâm Mạt Mạt cũng đã đi ngủ nên chưa kịp
đưa lễ vật chuẩn bị sẵn cho hắn. Nhưng trái lại đã rất nghiêm túc giúp hắn tính
một quẻ, phát hiện không có bước ngoặc mới nên cũng không quan tâm.
Ngược lại là
Trương Lăng Sơn bỗng nhiên lại gọi điện thoại cho cô: “Bạn nhỏ Lâm, chuyện của
Trương Đống, chúng ta gặp nhau nói chuyện chút nha?”
Lâm Mạt Mạt
cũng không cự tuyệt: “Vậy ngày mai ông tới đi, tôi ở chổ Cảnh Thâm Dương, 5h
chiều tan học, 5h15 là về tới nhà.” Đúng lúc cô cũng có chuyện cần nhờ người
của huyền môn hỗ trợ giải quyết.
------- quỷ
nước quấn thân Tống Vân Lâm kia sau khi đi điều tra trở về, hắn đã tìm được
hung khí giết chết mình nhưng còn thiếu một người báo án thích hợp.
Lâm Mạt Mạt
đang suy nghĩ xem có nên nhờ thư ký Dương hỗ trợ không đây.
Trương Lăng
Sơn canh giờ đến, vừa vặn gặp được Lâm Mạt Mạt ở cửa tiểu khu, không kịp đợi đã
đi đến. Bên cạnh ông có một thiếu niên đi theo, nhìn khoảng mười sáu mười bảy
tuổi, vóc dáng không cao lắm, lại rất gầy gò, trắng tinh, ngũ quan xinh đẹp, vừa
nhìn đã biết là một thiếu niên yên tĩnh văn nhã.
Lâm Mạt Mạt
nhìn hắn nhiều thêm hai lần, thiếu niên cười cười hữu hảo với cô.
Quả thật là một
đứa trẻ tốt tính, giống như ủy viên ban học tập của bọn họ. Lâm Mạt Mạt kết luận
trong lòng, nhẹ gật đầu với hắn, vẫn dáng vẻ lãnh đạm như cũ.
Thư ký Dương hỏi:
“Anh bạn trẻ này là đồ đệ của Trương lão sao?”
Trương Lăng
Sơn nở nụ cười, trong ngữ khí hơi chút tự hào: “Minh Cẩn là đứa trẻ thiên
phú nhất trong những đứa trẻ đồng lứa, cũng nổ lực khắc khổ. Mấy lão già chúng tôi
thay phiên nhau dẫn dắt hắn, tiếp thêm kiến thức.”
Lâm Mạt Mạt từ
trong cặp sách lấy ra một túi tiền, đưa qua: “Tặng cho cậu.”
Mắt Trương
Lăng Sơn hàm chứa cuồng nhiệt, lập tức thúc giục hắn: “Mau nhận đi.”
Minh Cẩn ngượng
ngùng nhận lấy, cười cảm tạ, sau đó mở ra nhìn thoáng qua, là mấy tấm bùa chú,
còn có một chuỗi hạt châu nhỏ.
Lâm Mạt Mạt nói:
“Lúc gặp nguy hiểm lấy ta dùng, đủ bảo mệnh.”
Minh Cẩn chớp
đôi mắt xinh đẹp, trong nháy mắt cũng mờ mịt. Giọng điệu này giống như lúc mới
vào môn phái các trưởng lão cho lễ gặp mặt?
Nhìn cô bé
trước mặt thấp hơn hắn nữa cái đầu, kỳ thật Minh Cẩn không quá dể tiếp thu. Mặc
dù hai hôm trước hắn nghe nói một ít chuyện liên quan đến Lâm Mạt Mạt, biết dường
như cô gặp được kỳ ngộ, bản lĩnh cực kỳ lợi hại. Tưởng rằng là bé gái tuổi bằng
mình không ngờ lại nhỏ như vậy.
Trương Lăng
Sơn cười vô cùng giả tạo: “Cảm ơn bạn nhỏ Lâm, tôi đi vội vàng không chuẩn bị
lễ vật gì, cái này xem như một chút tấm lòng của tôi.” Nói rồi đưa ra một tấm
thẻ ngân hàng.
Lâm Mạt Mạt
là cô nhi, lại là học sinh cấp ba, từ chổ Cảnh An Thành biết được những bản
lĩnh thu phục yêu quái này của cô cũng là chuyện xảy ra gần đây, đối với cô mà
nói thì tiền tài mới là thứ có lợi ích thực tế nhất. Vừa hay trong tay ông thứ
không đáng giá nhất chính là .......
Thư ký Dương
hơi sửng sốt, liền cự tuyệt: “Trương lão, ông khách khí quá, chỉ là trao đổi
lễ vật qua lại giữa mấy đứa trẻ thôi....”
Đang nói chuyện
thì Cảnh Thâm Dương trở lại, đột nhiên chuyển hướng đem xe ngăn phía trước Trương
Lăng Sơn, sau đó xuống xe đi tới. Nhìn thấy túi tiền trong tay Minh Cẩn, Cảnh
Thâm Dương lập tức nhíu mày, như lâm đại địch: “Ông tới làm gì?”
Trương Lăng
Sơn là người của Hiệp Hội Đạo Giáo, Cảnh Thâm Dương biết, cơ bản những ông chủ
làm ăn lớn ở Giang Thành đều tin cái này, cho nên số lần Trương Lăng Sơn xuất
hiện ở Cảnh gia không hề ít, tất nhiên Cảnh Thâm Dương có ấn tượng. Hắn có ý kiến
không phải Trương Lăng Sơn mà là người bên cạnh ông, Minh Cẩn.
Trương Lăng
Sơn cười chào hỏi hắn: “Nhị thiếu cũng về rồi?”
Cảnh Thâm
Dương xách Lâm Mạt Mạt qua một bên, thấp giọng nói với cô: “Yêu đương với đạo
sĩ sẽ không có kết quả, không có xem ‘Nhiếp Tiểu Thiến’ sao?”
Mặt mũi Lâm Mạt
Mạt tràn đầy nghi hoặc: “Anh đang nói gì vậy?”
Thư ký Dương
ho khan một tiếng vội vàng mời Trương Lăng Sơn và Minh Cẩn: “Vào nhà trước
đi, có gì chúng ta từ từ nói.”
Cảnh Thâm
Dương tiếp tục đe dọa: “Đừng tưởng rằng xã hội hiện đại là có thể tự do yêu
đương. Không có mắt là sẽ bị tra nam hố! Học tập cho giỏi, nghe chưa?”
Lâm Mạt Mạt
nghe không hiểu, biểu tình như nhìn kẻ đần, không để ý tới hắn nữa, trực tiếp
đi vào phòng.
Gương mặt
Minh Cẩn ửng đỏ, hắn là thiếu niên ngại ngùng, tính tình cũng ôn nhu, nghe mấy
lời của Cảnh Thâm Dương liền biết đối phương hiểu lầm cái gì, muốn giải thích
nhưng lại nói không nên lời.
Trương Lăng
Sơn tùy tiện cũng sẽ không chú ý tới những tâm tư nhi nữ này, huống chi ông chỉ
một lòng nghĩ đến chuyện của Trương Đống, vội vàng quay đầu hỏi Lâm Mạt Mạt: “Chuyện
Phược Linh là sao? Trương Đống chỉ mới chết cách đây hai mươi ngày, sao có thể
trở thành Phược Linh được? Nhà bọn họ cũng không có gì đặc biệt .....”
Trương Lăng
Sơn lải nhải liên miên, đem kết quả mình đi tra xét được nói lại từng cái cho
Lâm Mạt Mạt “Khi còn sống Trương Đống làm rất nhiều chuyện xấu nhưng chỉ là
những chuyện đơn giản như bắt gà trộm chó, bình thường sau khi chết sẽ không ai
tính toán nữa, càng không có khả năng bị liên lụy nhân quả.....”
Lâm Mạt Mạt
nghe nữa ngày, hóa ra là đi không một chuyến nên đánh gãy lời ông: “Vậy bây
giờ trong giới huyền học các ông thì điều kiện để hồn thể trở thành Phược Linh
có mấy cái?”
Trương Lăng
Sơn lập tức sửng sốt: “Cái này còn cần phải có điều kiện đặc biệt?”
Lâm Mạt Mạt
nhíu mày, lần này cũng quá là rối loạn.
Cảnh Thâm
Dương nhìn chằm chằm Minh Cẩn, lấy tư thái mẹ vợ tuyển con rể, đánh giá hắn từ
trên xuống dưới rồi nhịn không được bắt bẻ: “Dáng người quá thấp, còn chưa tới
1m7.”
Thư ký Dương:
“ ..... người ta còn vị thành niên, còn phát triển.”
“Da quá trắng,
như con gái.”
“Phơi nắng
nhiều thì sẽ thành màu lúa mạch.”
“Nhìn là biết
chỉ là một bánh bao mềm, nếu thật sự xảy ra chuyện, bộ dạng này sao có thể
trông cậy vào được?”
“...... Minh
Cẩn là đệ tử ưu tú nhất thế hệ này, sau này cũng sẽ trở thành thiên sư ưu tú nhất.”
“Giả danh lừa
bịp!”
Cuối cùng
Trương Lăng Sơn cũng không thể nhịn được nữa: “Nhị thiếu, xưa nay huyền môn
chúng tôi không gạt người.”
Thư ký Dương
cũng nhìn hắn cảnh cáo một cái.
Lâm Mạt Mạt
không hiểu đến cùng là hắn ghét bỏ cái gì, cảm thấy rất kỳ quái: “Anh bắt bẻ
Minh Cẩn làm gì? Người ta cũng không phải con trai anh.”
Ngược lại
Minh Cẩn rất tốt tính nở nụ cười, bên môi còn có hai lúm đồng tiền phối hợp với
sự ngượng ngùng của hắn, nhìn thiên chân khả ái khiến ai cũng không thể cự tuyệt:
“Không sao, lời nhị thiếu nói đều là lời thật, tôi quả thực cần thay đổi.”
Lâm Mạt Mạt cảm
thán: “Nếu có thể có con trai như vậy, nhất định sẽ không có mâu thuẫn gia
đình.”
Cảnh Thâm
Dương: “.... em nằm mơ đi!” hắn tuyệt đối sẽ không dẫn sói vào nhà.
Lâm Mạt Mạt:
“??? Liên quan gì đến tôi?” Không phải thật sự bị ngốc đi!
Nhưng mà cô
cũng lười để ý nhiều, điều hòa tâm tình một chút, quay đầu lại nói chuyện chính
với Trương Lăng Sơn: “Những chuyện Trương Đống đã trải qua, ông xác định là
đã điều tra rõ ràng?”
Trương Lăng
Sơn gật đầu: “Hắn chỉ là người bình thường, là một tên lưu manh, không học vấn
không nghề nghiệp, chưa làm chuyện gì tốt nhưng cũng không dính đến mạng người.”
“Ông khẳng định?”
Trương Lăng
Sơn sửng sờ: “Hắn từng giết người?”
Lâm Mạt Mạt hơi
khó thở, vuốt vuốt ngực: “Thì ra huyền môn khó khăn không chỉ ở thuật pháp,
mà còn chỉ số thông minh nữa.”
Cảnh Thâm
Dương không khách khí cười ra tiếng.
Thư ký Dương
cũng cảm thấy Lâm Mạt Mạt cho nhắc nhở đã đủ nhiều, nhịn không được ho khan một
tiếng nhưng tốt xấu gì vẫn khắc chế bản thân, nhẹ nhàng nói: “Trương lão
không ngại thì suy nghĩ thêm thử?”
Trương Lăng
Sơn gãi đầu một cái, mở điện thoại, xem lại nhân sinh của Trương Đống một lần nữa.
Sau mười phút, cuối cùng cũng tìm được một chút manh mối: “Sáu năm trước,
lúc Trương Đống mười bốn tuổi mẹ hắn bỏ nhà trốn đi, chưa từng quay lại ___ chẳng
lẽ chết rồi?”
Cảnh Thâm
Dương lại âm dương quái khí nói: “Không phải huyền môn biết chiêu hồn sao?
Ông gọi tới hỏi thử chẳng phải sẽ biết?”
Lâm Mạt Mạt
ghét bỏ: “Coi như huyền môn khó khăn thì cũng không đến nỗi đến sinh tử của
một người cũng không biết chứ? Cái này không thể trách linh khí, đơn thuần là vấn
đề chỉ số thông minh của cá nhân nhỉ?”
Cảnh Thâm
Dương lành lạnh nói: “Cho nên nha, Mạt Mạt, em phải cẩn thận, ở chung với loại
người này lâu cẩn thận chỉ số thông minh sẽ bị đồng hóa.”
(co3P: potay 2 ‘cha
con’ nhà này.)
Thư ký Dương
hận không thể nhét giẻ lau vào miệng hắn, chặn lại cái miệng chỉ biết gây sự của
hắn. Cũng may người tới là Trương Lăng Sơn tính tình hiền hòa, nếu là sư đệ ông
chỉ sợ bây giờ hai người đã đánh nhau rồi.
Lâm Mạt Mạt
trả lại hắn một câu: “Người dính bẫy nữ sắc của nữ sinh, có tư cách gì nói
người khác?”
Cảnh Thâm
Dương lập tức tịt ngòi.
Thư ký Dương
thiếu chút nữa nhịn không được vỗ tay cho cô.
Trương Lăng
Sơn cũng cấp tốc nhìn lại: “Chẳng trách vẻ mặt nhị thiếu suy tướng, phải chú
ý thật tốt nha, xem ra đoạn thời gian sắp tới sẽ liên tục không may rồi.”
Cảnh Thâm
Dương: “¥%#@&*%¥(thô tục)”
Lâm Mạt Mạt tiếp tục quay lại đề tài, nhìn về
phía Trương Lăng Sơn: “Mẹ Trương Đống là một người bệnh tâm thần, bà bỏ nhà
ra đi thì có thể đi đâu?”
Trương Lăng Sơn quả thật không biết chuyện
này, nghe nói vậy thì rõ ràng hơi sửng sốt một chút: “Lúc tôi đi hỏi thăm, không
nghe người trong thôn nói nha.”
Lâm Mạt Mạt hít sâu một hơi, có một loại xúc động
muốn đánh bể đầu chó ông.
Cuối cùng Cảnh Thâm Dương lại có cơ hội phát
huy, cười nhạo một tiếng: “Ở đây là Giang Thành, là đô thị lớn loại một,
pháp luật kiện toàn, bộ phận chấp pháp tốc độ và còn có năng lực. Nếu để người
bên ngoài biết trong thôn có người kết hôn cùng người bị tâm thần, hơn nữa sinh con thì sẽ ra sao?”
Trương Lăng Sơn lập tức hiểu rõ vấn đề ở đâu.
Minh Cẩn há hốc miệng, không thể tin nổi: “Trương
Đống, giết mẹ?”
“Chuyện cụ thể xảy ra như thế nào các người tự
đi điều tra. Đương nhiên người sống không có khả năng nói nhưng nhiều du hồn
như vậy, chắc sẽ có một tên dạo chơi quanh đó một thời gian chứ?” Lâm Mạt Mạt nói: “Cuối tuần nếu có thời
gian, tôi cũng sẽ đi xem thử.”
Trương Lăng Sơn vẫn không hiểu: “Cứ coi như
chuyện này là thật thì tội nghiệt này cũng nên đến địa phủ thanh toán, có liên
quan gì với chuyện hắn thành Phược Linh đâu?”
Lâm Mạt Mạt trầm mặc trong chốc lát, không tiếng
động thở dài một hơi. Ngay lúc cô đang tự hỏi phải làm sao vừa uyển chuyển lại
rõ ràng giải thích mọi chuyện, Cảnh Thâm Dương lại mở miệng.
“Cho nên mới kêu các người đi điều tra nghe
ngóng đấy. Phải đợi dâng cơm lên tận miệng mới chịu ăn hả?”
Trương Lăng Sơn không có được đáp án mình mong
muốn, đành phải nói: “Tôi cùng các sư huynh đệ thương lượng lại một chút,
phái thêm vài người tới.”
Cảnh Thâm Dương nghe không nổi nữa: “Thừa
nhận việc hắn giết mẹ và việc hắn trở thành Phược Linh có quan hệ rất khó sao?
Lão già đáng chết ông rốt cuộc đang cố kỵ cái gì? Tuổi lớn rồi lá gan cũng teo lại
hả?”
Đầu lông mày thư ký Dương nhếch lên hai lần nữa.
Lâm Mạt Mạt cũng nói: “Tôi cũng muốn biết các
người đang sợ cái gì, một hai phải loại bỏ khả năng này?”
Trương Lăng Sơn yên lặng không nói. Lâm Mạt Mạt
cũng không truy vấn, chỉ nói: “Nếu huyền môn có bí mật gì mới, vậy thì ông cứ
giữ lại trong lòng đi. Tôi không có hứng thú với bí mật của người khác nhưng mà
trốn tránh không giải quyết được vấn đề, chuyện Phược Linh hy vọng ông nhanh chóng
đi điều tra rõ ràng.”
Minh tư khổ tưởng hơn nữa ngày, Trương Lăng
Sơn thật vất vả mới quyết định đem chuyện này nói với Lâm Mạt Mạt để cô hỗ trợ cùng
giải quyết, nghe nói như thế lập tức lại suy sụp.....
Minh Cẩn chớp đôi mắt to, đột nhiên mở miệng nói:
“Tôi từng nghe sư phụ nói quỷ tu có biện pháp có thể đem oán khí của Phược
Linh chuyển hóa cho bản thân sử dụng. Nhưng xã hội bây giờ Phược Linh đã rất ít,
hẵn là quỷ tu cũng không còn tồn tại trên thế gian. Nhưng nếu có người tận lực đem
hồn thể bình thường hóa thành Phược Linh vậy có thể đại biểu là có một quỷ tu hết
sức lợi hại phía sau màn?”
Lâm Mạt Mạt bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra huyền
môn các người sợ quỷ tu cường đại hiện thế!”
Sắc mặt Trương Lăng Sơn nghiêm nghị, nói: “Đây
là một phương diện, còn một phương diện khác là nếu quả thật Phược Linh do con
người tạo ra thì khả năng xuất hiện quỷ tu không chỉ có một hai. Bây giờ linh khí
khô kiệt, lực lượng của chúng ta quả thật không đủ.”
Vốn dĩ ông không tin nhưng đêm đó bên trong tiểu
khu của tòa nhà, ông đi theo bên cạnh Lâm Mạt Mạt nhìn thấy chữ ‘chú’ và ‘trói’
trên mặt đất ông cũng không dám tiếp tục lừa mình dối người nữa.
Mấy năm nay quả thật số lượng Phược Linh nhiều
lên không ít. Một năm trước trong huyền môn cũng có người phát hiện hiện tượng
này, vì thế mà mọi người tập hợp lại thảo luận không ít lần, cũng nhiều lần mở hội
nghị video nhưng từ đầu đến cuối đều không có kết quả.
Tối hôm đó gặp Lâm Mạt Mạt, Trương Lăng Sơn bị
tụ linh trận làm cho đầu óc choáng váng, lúc đó cũng không nghĩ đến phương diện
này nhưng cho đến khi điều tra chuyện của Trương Đống, lại liên tưởng đến những
chuyện này, bỗng sáng tỏ.
Nhưng Trương Lăng Sơn vẫn ôm một tia hy vọng, khả
năng chân tướng còn có cách giải thích khác cho nên ông cực lực tránh đi ý nghĩ
này, muốn từ miệng Lâm Mạt Mạt nghe được lý do khác.
Nhưng mà ____
Cảnh Thâm Dương tuy không tin tà nhưng cũng nghe
rõ ý tứ trong đó, lập tức minh bạch, lão cáo già này quả nhiên là muốn Lâm Mạt
Mạt thay ông cõng nồi(*), lập tức cười
lạnh một tiếng, mắng: “Giới huyền học đều là những thứ không tốt lành như ông
vậy sao? Một bó tuổi, một chân đã bước xuống mồ rồi cho nên không cần mặt mũi nữa
phải không?”
(*)Cõng nồi: ý chỉ
chịu tội thay
Thư ký Dương hết nhịn nổi: “Thâm Dương, cậu
xuống bếp giúp dì nấu cơm đi.”
“Không đi, tôi cũng không biết nấu cơm.” Cảnh Thâm Dương không chút do dự cự tuyệt, sau
đó tiếp tục cạnh khóe Trương Lăng Sơn: “Có phải ông cảm thấy đứa trẻ nhà chúng
tôi dễ bắt nạt?”
Trương Lăng Sơn: “........ không dám, không
dám.”
Thấy tất cả mọi người đều không nói, Cảnh Thâm
Dương vỗ tay quyết định: “Mạt Mạt phải đi học không có thời gian đến thành tây,
chuyện này các ông tự xử lý đi, giải quyết không được thì nói tiếp.”
Thư ký Dương cũng không lên tiếng, hắn cũng nghĩ
như vậy. Bất luận Lâm Mạt Mạt bản lĩnh bao cao, từ đầu đến cuối cũng chỉ là một
học sinh cấp ba, học tập là chính, hắn cũng không tán đồng Lâm Mạt Mạt mỗi ngày
đều đi bắt quỷ.
Trương Lăng Sơn cũng không thật sự thất vọng lắm,
lúc nhìn thấy Cảnh Thâm Dương là ông biết kết quả hôm nay là gì rồi nên gật đầu,
biết nghe lời phải: “Tôi biết, quả thật Lâm tiểu hữu tuổi cũng quá nhỏ không
nên đem thời gian và tinh lực đều đặt ở đây. Tôi chỉ đến hỏi một chút để trong lòng
có cân nhắc thôi.”
Cảnh Thâm Dương nhếch miệng, khịt mũi coi thường.
Trước khi ra cửa Lâm Mạt Mạt cũng không quên nói
chuyện của quỷ nước với ông, lại đưa một bùa chú: “Ông đi tìm hắn, chứng cứ liên
quan hắn sẽ dẫn ông đi tìm, cụ thể các ông muốn tự mình đi tìm hay là để cảnh
sát tìm thì tùy các ông xem như nào thuận tiện.”
Trương Lăng Sơn đồng ý: “Không vấn đề, chỉ
là việc nhỏ.”
______________________
Sáng hôm sau, trước khi Cảnh Thâm Dương đi ra ngoài
Lâm Mạt Mạt đưa cho hắn một cái túi tiền: “Mang theo.”
“Lễ vật?” Cảnh Thâm Dương nhận lấy, cẩn thận nhìn vài lần, lại cảm thấy quá
mức keo kiệt: “Em không thể mua loại vải nào tốt một chút, tỷ như tơ tằm gì đó,
thêu cho tôi một cái sao? Loại vải thô này mang lên người thật hạ giá, hiểu không?”
Lâm Mạt Mạt “Ah” một tiếng: “Chỉ mang
có một ngày thôi, sao anh đòi hỏi nhiều vậy?”
“Mang một ngày? Tại sao?”
“Để anh chuyển vận, bằng không hôm nay anh sẽ xui
xẻo.”
Cảnh Thâm Dương lại hỏi: “Mang theo là sẽ có
vận may sao?”
Lâm Mạt Mạt gật gật đầu: “Sẽ, ít nhất lần
này không phải bị mắng mà là được khen ngợi.”
Cảnh Thâm Dương cười nhạo một tiếng: “Em coi
tôi là học sinh tiểu học hả? Thích được giáo viên khen ngợi.” Nói thì nói vậy
nhưng cơ thể lại thành thành thật thật tiếp nhận, đưa túi tiền lên cổ mình, nhét
vào bên trong áo thun.
Hơn bảy giờ tối thư ký Dương đột nhiên nhận được
một cuộc điện thoại, là cục công an gọi tới, nói không được hai câu liền vội
vàng thay quần áo chuẩn bị ra ngoài.
Lâm Mạt Mạt từ trong phòng ngủ nhô đầu ra: “Đi
đón Cảnh Thâm Dương?”
“Uh, xảy ra chút chuyện.” Thư ký Dương trả lời “Em không cần lo lắng,
nhanh làm bài tập đi, làm xong thì ngủ sớm một chút.”
Lâm Mạt Mạt đã thay xong quần áo chạy ra: “Tôi
đi chung với anh. Đừng sầu mi khổ kiếm như vậy, không phải chuyện xấu.”
Thư ký Dương nở nụ cười: “Cục công an gọi
điện đến, dù sao cũng sẽ không phải là muốn khen ngợi hắn rồi, mười phần là đánh
nhau với người ta.”
“Không biết chừng đâu.” Lâm Mạt Mạt cũng không nói nhiều, nhanh chóng
cùng hắn lên xe.
Hết chương 24.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét