Edit: Co3P.
Tống Vân Sanh
lại ác thanh ác khí nói: “Trong vòng ba ngày phải rời khỏi nhà nhị ca ca.”
Lâm Mạt Mạt mặc
kệ cô mở cửa muốn trở về lớp.
Tống Vân Sanh
cười lạnh: “Chẳng lẽ mày không biết trước khi tâm sự phải khóa cửa sao?”
Lâm Mạt Mạt
kéo kéo hai lần không mở được thì cho rằng khóa cửa bị hỏng nên hơi dùng sức một
chút, kết quả cánh tay suy yếu cùng chốt khóa đã bị kéo ra.
Tống Vân
Sanh: “......”
“Chất lượng
hơi kém nha.” Lâm Mạt Mạt để khóa cửa lên bồn rửa tay “Tôi sẽ nói với cô Trần,
cũng sẽ đưa tiền bồi thường.”
Trở lại lớp
chuông vào học vừa vang lên, Lâm Mạt Mạt vội vàng bước nhanh, không kém một
giây ngồi vào ghế, chờ giáo viên giảng bài lên lớp.
Tống Vân Lâm
vẫn luôn đứng ngồi không yên, trong lúc nghỉ giải lao muốn nói gì đó với Lâm Mạt
Mạt nhưng không có cơ hội. Ngoại trừ đi nhà vệ sinh thì là cùng bạn học trao đổi
bài ở trong lớp, hắn có đi qua cũng không tìm được cơ hội mở miệng.
Nhưng mãi cho
đến khi tan học giáo viên cũng không gọi hắn đến phòng giáo vụ, Lâm Mạt Mạt cũng
vẫn luôn ở trong phòng học, chị họ cũng không đến tìm nữa, Tống Vân Lâm không
khỏi thở dài nhẹ nhõm.
Sau khi thư
ký Dương đem tài liệu người giám hộ của Lâm Mạt Mạt đến phòng giáo vụ thì Cảnh
Thâm Dương cũng đến.
Thư ký Dương
nói với hắn đại khái tình hình một chút: “Tôi biết cậu vẫn luôn không tin những
thứ này cho nên cố ý gọi cậu đến mở mang tầm mắt.”
Cảnh Thâm
Dương cười nhạo một tiếng không phủ nhận.
Lời vừa dứt
thì có giáo viên đến gọi bọn họ, nói Lâm Mạt Mạt lừa tiền bạn học, bây giờ phụ
huynh của bạn học kia đến trường nói đạo lý: “Đúng lúc hôm nay Dương tiên
sinh ở đây, tôi nghĩ hay là cứ để bọn nhỏ học, người lớn chúng ta giải quyết là
được rồi, ngài thấy sao?”
Cô Trần cảm
thấy Lâm Mạt Mạt không có khả năng sẽ làm loại chuyện này, đến tiền bánh bao
thiếu mình mà cô bé vẫn nhớ kỹ, chưa hề chiếm món lợi nhỏ của người khác. Tính
tình ngay thẳng như vậy có đôi khi làm cô cảm thấy đau đầu, sao có thể vô duyên
vô cớ lừa gạt bạn học số tiền lớn như vậy?
Thư ký Dương
gật nhẹ đầu: “Mạt Mạt đã nói với tôi chuyện này, nhờ cô Trần dẫn tôi đường
đi.”
Vừa vào cửa một
đôi vợ chồng trung niên đã đợi ở đó, nhìn cách ăn mặc của hai người thì điều kiện
gia cảnh chắc là không tệ lắm, trong lòng thư ký Dương nhất thời an định lại,
xem ra lấy sáu ngàn tệ này về không phải rất khó.
Trước khi hai
vợ chồng lao nhao mở miệng thì thư ký Dương đã đem video Lâm Mạt Mạt đưa mở ra,
đưa cho ba của đứa trẻ: “Hai vị không ngại giải quyết chuyện đã xảy ra trước
đã.”
Người phụ nữ
trung niên lập tức hùng hùng hổ hổ, âm dương quái khí: “Còn nói không phải
đe dọa, đến video cũng quay luôn rồi...”
Ba của học
sinh kia cũng mắng theo: “Đúng vậy,
ai biết video này có phải được chỉnh sửa sau hậu kỳ không chứ!”
Thư ký Dương
vừa lôi kéo Cảnh Thâm Dương muốn xông lên đánh vừa cười ôn hòa: “Các người
xem trước nếu có dị nghị có thể báo cảnh sát, đến cục cảnh sát làm giám định kỹ
thuật, chúng tôi tuyệt không hai lời.”
Cô Trần hơi
ngoài ý muốn, cũng đi đến xem nội dung video.
Hình ảnh rất
rõ ràng, vừa nhìn cô Trần đã nhận ra: “Đây là nhà vệ sinh nữ?! Lý Cường đến
nhà vệ sinh nữ làm gì?”
____ Lý Cường
chính là nam sinh bị nữ quỷ đe dọa, tìm Lâm Mạt Mạt hỗ trợ.
Sắc mặt cha mẹ
Lý Cường cũng rất khó coi, lập tức quát bảo cô Trần im lặng: “Chắc chỉ là đi
ngang qua thôi, Cường Cường nhà chúng tôi chỉ đứng ở đằng kia, không làm gì cả,
trong nhà vệ sinh cũng không có ai. Làm giáo viên không phải cô nên ổn trọng một
chút sao?”
Vừa dứt lời đã
có nữ sinh từ nhà vệ sinh đi ra, nhìn thấy nam sinh thì bị dọa hét ầm lên.
Thư ký Dương
và Cảnh Thâm Dương đã xem video này rồi, đương nhiên biết vì sao Lý Cường bị nữ
quỷ đe dọa, đây không phải là loại đam mê có thể thản nhiên công khai.
Con trai mười
sáu mười bảy tuổi hiếu kỳ đối với người khác giới là có thể hiểu nhưng đến nhà
vệ sinh nữ nhìn trộm là không được rồi.
Trong văn
phòng thoáng chốc yên tĩnh.
Qua năm phút
thư ký Dương mới lên tiếng: “Xem xong rồi? Có thể nói đến vấn đề phí tổn
chưa?”
“Ai mà biết
video này có phải do các người cắt ghép hay không?” mẹ Lý Cường
kiên quyết không thừa nhận, lại lo lắng chột dạ sợ chuyện này bị truyền đi, tiền
đồ con trai mình bị hủy: “Nữ quỷ này đóng cũng rất rất thật .....” nói đến
đây vợ chồng hai người lập tức lấy lại sức lực: “Chúng tôi không chỉ muốn
mang đến cục cảnh sát làm giám định kỹ thuật, còn muốn tố cáo các người phong
kiến mê tín lừa gạt tiền tài.”
Ngữ khí Cảnh
Thâm Dương lành lạnh, chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn, ra vẻ ‘Ta là đại gia’ ngồi
đó nói: “Giám định đi, bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại....”
Vợ chồng hai
người lập tức quay lại, nhắm ngay Cảnh Thâm Dương: “Ai biết được các người
có thông đồng trước hay không?”
Thấy hắn đã
muốn nổi bão, thư ký Dương lập tức ấn hắn xuống, ôn tồn nói với hai vợ chồng
kia: “Nếu không thì cứ theo ý hai vị, chúng ta trực tiếp đi đến cục cảnh sát
làm giám định? Bây giờ ngài có thể gọi 110 báo cảnh sát.”
Cô Trần cũng
bối rối theo, nhưng mà cô cũng không tin nhà vệ sinh nữ có quỷ, cô quan tâm hơn
là sự ảnh hưởng đến hai đứa nhỏ, nên nhìn thư ký Dương: “Tiền kia, hay là thôi
đi .....”
Thái độ thư
ký Dương vẫn luôn ôn hòa, không nhiều lời nữa lấy lá bùa Lâm Mạt Mạt cho hắn ra,
theo cách Lâm Mạt Mạt nói dán vào tay cầm của ghế bên cạnh, trong nháy mắt lá
bùa liền biến mất.
Thư ký Dương
còn chưa kịp sợ hãi thán phục sự kỳ diệu trong đó thì bỗng nhiên nhiệt độ trong
phòng hạ xuống mấy độ, sau đó liền nghe được một thanh âm khàn khàn âm trầm,
khí thế hung ác mười phần: “Thằng nhóc kia vẫn chưa đưa tiền sao? Ta nói rồi
mà, chui nhà vệ sinh nữ thì có thể là thứ tốt lành gì chứ? Cũng chỉ có Lâm Mạt
Mạt tuổi còn nhỏ tâm địa thiện lương, nói là niệm tình hắn vi phạm lần đầu kêu
ta buông tha hắn ....”
Lúc nữ quỷ xuất
hiện video còn đang phát một đoạn cuối cùng, nữ quỷ tức giận sắc mặt xám trắng,
ngũ quan vặn vẹo, một thân áo đỏ, tóc đen đến eo, nắm trong tay một cây roi dài
không biết làm bằng chất liệu gì, đang từng roi từng roi đánh lên người Lý Cường
nhưng lại xuyên qua thân thể hắn.
Cha mẹ Lý Cường
giật nẩy cả mình, lập tức run bần bật.
Người khác có
lẽ không rõ, bọn họ lại biết mấy hôm trước con trai nói trên người đau đớn
không thôi, hai người dẫn hắn đến bệnh viện mới phát hiện trên người hắn có mấy
vết tích màu đỏ hằn sâu giống như bị thứ gì đó đụng phải, còn từng cho rằng hắn
bị bạo lực học đường thiếu chút là đến trường gây phiền toái.
Thế nhưng con
trai một mực khẳng định không có ai khi dễ hắn.
Vợ chồng hai
người cũng lén tìm giáo viên có quan hệ hơi tốt một chút hỗ trợ xem thử có phải
con trai ở trường bị người khi dễ, đối phương cũng tỏ vẻ trong trường học không
có khả năng xảy ra chuyện như vậy.
Cuối cùng bây
giờ bọn họ cũng biết chuyện gì đã xảy ra......
Vốn dĩ Cảnh
Thâm Dương đã bị dọa hoảng hồn nhưng nhìn biểu tình hai người lại thoải mái
không ngờ, vênh váo đắc ý nói: “Vậy giờ có thể giải quyết chưa?”
Cô Trần nhìn
cha mẹ Lý Cường sảng khoái chuyển hết nợ, vây quanh thư ký Dương cẩn thận từng
li từng tí hỏi: “Vậy Cường Cường nhà chúng tôi không sao chứ?”
Nữ quỷ ở bên
cạnh vung roi lạnh nhạt nói: “Chỉ cần hắn không tái phạm, ta cũng không phải
là quỷ không nói lý.”
Thư ký Dương:
“.....”
Nhìn hai vợ
chồng run bần bật không dám nói gì, thư ký Dương chân thành đề nghị: “Hay
là, ngài về trước đi?”
Nữ quỷ hừ lạnh
một tiếng, nhanh chóng bay đi.
Lúc này cha mẹ
Lý Cường mới tiếp tục hỏi, thư ký Dương đành phải nói: “Nhận tiền, chúng tôi
đương nhiên sẽ làm xong việc.”
Quỷ gây sự Cảnh
Thâm Dương bắt đầu dõng dạc: “Cái thứ bại hoại này Lâm Mạt Mạt tốt bụng giúp
hắn làm gì? Học tập chẳng ra sao nhưng trái lại học được trộm rình bạn nữ thì lớn
lên cũng không thể là thứ tốt lành gì, lãng phí tài nguyên xã hội. Dù sao thì
quỷ giết người cũng không phạm pháp, con bé cũng không có lãnh được chứng nhận
thiên sư, không có nghĩa vụ cứu hắn.”
Cha mẹ Lý Cường
lần nữa đổi sắc mặt.
Thư ký Dương
vội vàng nói: “Cô gái nhỏ nhà chúng ta tâm địa thiện lương, tuyệt đối không
để cho ác quỷ đả thương người. Nhưng cũng hy vọng hai vị nói rõ với đứa trẻ kia
là nếu có lần sau nữa có thể sẽ không trùng hợp gặp Mạt Mạt đâu.”
Mẹ Lý Cường trợn
mắt nhìn Cảnh Thâm Dương, người trẻ tuổi này như hoa như ngọc, cực kỳ đẹp mắt
nhưng sao nói chuyện lại giống như phun thuốc độc vậy chứ?
Cha Lý Cường
lôi kéo vợ, để bà khắc chế cảm xúc của mình. Chuyện này nếu truyền ra sẽ là đả
kích trí mạng với con trai họ, con trai mới học lớp 10, nhân sinh còn tốt đẹp,
không thể bởi vì bọn họ nhất thời nhanh miệng mà chôn cất tiền đồ con trẻ.
Vợ chồng hai
người nghĩ đến cái này nên cũng không thể không cúi đầu nhận lỗi.
Sau khi Cảnh
Thâm Dương bị thư ký Dương ấn xuống thì cũng không độc miệng nữa, hai bên kết
thúc hoàn mỹ.
Tâm tình cô
Trần cực kỳ phức tạp, sau khi nhìn thấy cha mẹ Lý Cường đi ra ngoài, lập tức
kéo thư ký Dương lại: “Mạt Mạt em ấy thật sự biết bắt quỷ hả?”
Thư ký Dương cũng
rất hiểu rõ tâm tình lúc bấy giờ của cô, liền nói: “Không phải cô Trần chỉ đến
giúp đỡ hòa giải mâu thuẫn thôi sao? Chỉ cần vấn đề được giải quyết là được, về
phần dùng cách gì, chỉ cần hợp quy hợp pháp không phải là được sao?”
Trong lúc nhất
thời cô Trần cũng không biết nên hỏi gì, đạo lý cô đều hiểu nhưng vẫn cảm thấy
như này hoàn toàn không giống với mong muốn của cô, không dễ dàng tiếp thu như
vậy.....
Thư ký Dương
cũng không thể để Lâm Mạt Mạt làm ăn mà làm đến trên đầu giáo viên ở trường được,
gặp lại phải nhớ nhắc nhở cô đàng hoàng mới được, liền để một mình cô Trần ở lại
trầm tư, ra khỏi văn phòng.
Vợ chồng hai
người ra cổng trường mới phát hiện bọn họ vẫn là quá đơn thuần, bùa của đại sư
không chỉ để cho bọn họ nghe được lời khai của nữ quỷ mà là mở thông cánh cửa đến
thế giới mới cho bọn họ....
Thì ra trên
thế giới này cũng không phải chỉ có một nữ quỷ, mà là tung bay đầy đường. Hơn nữa
dáng vẻ mỗi quỷ đều không giống nhau, có thiếu nữa bên đầu, có lộ ruột ra ngoài,
có toàn thân đẫm máu, còn có thiếu tay thiếu chân, .....
Hai vợ chồng
run bần bật, lập tức cảm thấy cuộc sống bình thường hạnh phúc cỡ nào. Đợi ở cổng
trường vài phút, sau khi nhìn thấy thư ký Dương thì vội vàng kéo cánh tay hắn:
“Chuyện là, có thể đừng cho chúng tôi nhìn thấy những thứ này nữa được
không? Chúng tôi đưa tiền, đưa tiền.”
Thư ký Dương
cười nhận lấy, còn nói: “Vậy chúng ta trở về văn phòng chờ một lát đi, còn một
giờ nữa mới tan học, trong trường cũng rất yên tĩnh.”
Cảnh Thâm
Dương nhô đầu ra tới: “Đưa bao nhiêu?”
Thư ký Dương
cho hắn xem.
Cảnh Thâm
Dương lại cau mày, bĩu môi: “Bốn ngàn?! Keo kiệt vậy?”
Thư ký Dương
cũng không phản bác hắn, chỉ nói: “Chờ Mạt Mạt tan học hỏi thử xem có đủ hay
không, nhiều thì trả lại ít bổ sung thôi.”
Cảnh Thâm
Dương “hứ” một tiếng: “Con nít không kiến thức, từ khi nào mà anh dễ
nói chuyện như vậy chứ?”
Thư ký Dương
thở dài: “Nếu không học kỳ này cậu đến xử lý chuyện ở trường của Mạt Mạt, thử
xem?” quả nhiên không quản lý việc nhà không biết nổi khổ của cha mẹ mà.
Cảnh Thâm
Dương kích động, máu làm ba ba xông lên đầu: “Được.”
Thư ký Dương
lập tức hối hận, lúc này Lâm Mạt Mạt mới lớp 10, vận nhất bị Cảnh Thâm Dương làm
cho học kỳ sau không thể học tiếp được nữa thì làm sao bây giờ?
Cảnh Thâm
Dương hào khí ngất trời: “Đừng nói một nữa phòng học ở Nhất Trung đều là Cảnh
gia xuất tiền hỗ trợ, Lâm Mạt Mạt không có khả năng bị khai trừ. Coi như thật sự
không muốn học ở đây thì cao trung nổi tiếng ở Giang Thành có hơn 30 cái, trong
đó có ba cái là do Cảnh gia xây dựng, danh tiếng cao hơn nhiều so với Nhất Trung,
còn sợ không có trường học sao?”
Thư ký Dương:
“......”
Có một ba ba
như vậy Lâm Mạt Mạt cũng đủ không may.
Cảnh Thâm
Dương đang định phát biểu một đống lời hào hùng, ngẩng đầu một cái thì thấy một
đầu quỷ tứ chi không trọn vẹn, đang đứng dưới mí mắt hắn, đánh giá hắn từ trên xuống
dưới.
Cảnh Thâm
Dương đột nhiên hít sâu một hơi, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai trốn
ra sau lưng thư ký Dương: “Quỷ, quỷ, quỷ, .....”
Thư ký Dương:
“.....”
Có thể phân bố
đồng đều đảm lượng của cậu được không?
Cảnh Thâm
Dương trốn ở phía sau hắn, sợ hãi rụt rè: “Lâm Mạt Mạt có đưa cho anh bùa
nào nữa không? Hù dọa cặp cha mẹ cặn bả kia một chút là được rồi, sao chúng ta cũng
phải chịu tội vậy chứ?”
Mặc dù thư ký
Dương cũng không quen lắm nhưng vì chế giễu Cảnh Thâm Dương đành cố nhịn khó chịu,
làm bộ không nhìn thấy du hồn đi đầy đường, bình tĩnh đi đến trước xe mình: “Tự
cậu lái xe tới? Hay gọi xe?”
“Anh mở cửa
ra mau, một hồi Lâm Mạt Mạt tan học rồi nói.”
Thư ký Dương
không khách khí cười ra tiếng, không làm khó hắn nữa.
Sau khi hai
người ngồi vào trong xe, những du hồn bên ngoài cũng chỉ ghé vào trên cửa sổ tò
mò nhìn, cũng không tiến vào. Không biết là bọn họ vào không được hay là cảm thấy
hứng thú với xe hơn. Bất kể là cái nào chỉ cần bọn họ không đột ngột đẫm máu xuất
hiện dưới mí mắt hắn, Cảnh Thâm Dương còn có thể chịu đựng được.
Thở phào nhẹ
nhõm, Cảnh Thâm Dương ngồi phịch ở ghế sau, khó có được không lấy điện thoại ra
chơi mà nhắm mắt lại dự định nghỉ ngơi một chút, tránh để Lâm Mạt Mạt còn chưa
tan học hắn đã bị dọa cho phát bệnh tim trước.
Cũng không phải
không muốn trở lại trường học nhưng có mấy lời hai người bọn họ chỉ có thể nói
riêng, không thể để người khác nghe được.
“Anh thường
xuyên đưa đón Lâm Mạt Mạt, có phải đã gặp những chuyện như vậy rất nhiều lần rồi
không?”
“Không nhiều
lắm, cũng chỉ có năm lần.” Thư ký Dương trả lời “Mạt Mạt là một đứa trẻ rất tri kỷ, bình
thường đều rất chú ý để những người bình thường như chúng ta không nhìn thấy những
thứ này. Lần này có thể là vội quá nên quên.”
“Anh nhìn thấy
cũng đều như vậy sao?”
“Không khác lắm,
dáng vẻ du hồn có quan hệ trực tiếp đến phương thức họ tử vong. Tỷ như tên lệch
đầu méo mặt, tứ chi vặn vẹo kia xác suất rất lớn là bị tai nạn giao thông; còn
tên ruột lòi ra ngoài kia chính là bị đâm chết; óc vẫn luôn chảy ra ngoài chắc
là nhảy lầu chết ......”
Thư ký Dương
chỉ vào mấy du hồn bên ngoài giải thích với hắn.
Cảnh Thâm
Dương cũng không muốn nhìn, mày nhíu lại mấy lần, hít sâu một hơi lập tức đổi
chủ đề: “Cô bé có nói với anh chuyện này xảy ra từ khi nào không? Nếu trước
đó có bản lĩnh này sao có thể nghèo thành như vậy chứ?”
Thư ký Dương gật
nhẹ đầu, nói lại mọi chuyện cho hắn một lần, đại khái vẫn là lý do thoái thác mà
Lâm Mạt Mạt nói với mấy du hồn trong nhà.
Sau khi Cảnh
Thâm Dương nghe xong cũng không nói gì, hợp tình hợp lý, hắn cũng không tìm ra
lỗ hổng.
Sau khi Lâm Mạt
Mạt tan học, vừa rời khỏi cổng trường thì thấy thư ký Dương đứng đó, vội vàng
đi đến.
“Tôi đã gặp
cha mẹ của bạn học em, tiền cũng đã lấy được.” Sau khi nhìn thấy người, thư
ký Dương cũng đi nhanh qua nhận lấy túi sách của Lâm Mạt Mạt, sau đó nói với cô
chuyện xảy ra lúc chiều một lượt.
Lâm Mạt Mạt gật
nhẹ đầu, thấy thư ký Dương đưa tới một vạn tệ: “Đưa dư bốn ngàn?”
Thư ký Dương
cúi người nhỏ giọng nói với cô: “Bọn họ không muốn nhìn thấy những thứ này cho
nên muốn em giải trừ bùa chú.” Đương nhiên hắn cũng không muốn nhìn thấy.
“Àh” Lâm
Mạt Mạt trong lòng tỏ tường, cũng đã sớm thấy được hai vợ chồng kia núp ở một
góc không xa, cố ý không nói với bọn họ thuật pháp này chỉ còn mười phút nữa là
hết hiệu lực, giả vờ lấy từ trong túi ra một con hạc giấy tùy tiện gấp, đưa cho
thư ký Dương: “Anh đi đưa cho bọn họ đi, đốt bỏ, mười phút sau sẽ khôi phục
lại bình thường.”
Lão đại Cảnh
Thâm Dương không vui: “Em quản bọn họ làm gì? Để bọn họ mở mang thêm kiến thức,
để sau này làm chút việc tốt.”
Lâm Mạt Mạt lặng
lẽ nói với hắn: “Hai ngàn tệ chỉ mua được hiệu quả mười phút.”
Cảnh Thâm
Dương lập tức bừng tỉnh đại ngộ, bắt đầu cười hắc hắc, bóp gương mặt nhỏ của
cô: “Làm tốt lắm!”
Sau khi thư
ký Dương đi qua nói vài câu với hai vợ chồng kia rồi mới trở lại: “Đi thôi,
chúng ta đi về.”
Trước khi lên
xe thư ký Dương thật sự nhịn không được hỏi: “Mỗi ngày đều nhìn thấy những
thứ này em không sợ sao?”
“Có gì phải sợ?”
Lâm
Mạt Mạt trả lời “quỷ sẽ không tùy tiện đả thương người.”
Thư ký Dương không
hiểu lắm, lại truy vấn: “Thật sao?”
“Dù sao cũng không
phải giống loài trong cùng thế giới, tổn thương lẫn nhau đối với ai cũng không tốt.
Hơn nữa, dưới tình huống bình thường quỷ sẽ không chạm được vào đồ vật ở hiện thế.”
Thư ký Dương thật
sự kinh ngạc: “Vậy quỷ ở nhà vệ sinh nữ kia là sao? Tôi nhìn thấy trong video
roi của nữ quỷ kia lưu lại những ấn ký rất sâu trên người bạn học em, tổn
thương còn nghiêm trọng hơn so với bị người bình thường quất roi.”
“Cho nên nàng
không phải là quỷ bình thường nhưng nàng cũng không phải là ác quỷ, không cần lo
lắng.”
Thư ký Dương vẫn
cảm thấy thật huyền ảo, lượng tin tức tiếp nhận quá lớn trong một lúc hắn không
tiêu hóa được nên không hỏi thêm nữa. Nếu có thể hắn tình nguyện cả đời cũng
không biết cái thế giới kỳ diệu này.
Cảnh Thâm
Dương kéo Lâm Mạt Mạt lên xe mình, vừa chạy vừa nói: “Chuyện thư ký Dương bị
thương là sao? Em biết hả?”
“Đây là chuyện
riêng của thư ký Dương, người ta không muốn nói, tôi nói ra thì sao mà được?” Lâm Mạt Mạt trực
tiếp cự tuyệt.
Cảnh Thâm
Dương: “Em lén nói với tôi, tôi đảm bảo sẽ không nói cho thư ký Dương.”
Lâm Mạt Mạt: “Àh.”
Cảnh Thâm
Dương nhíu mày: “Tôi cũng vì muốn tốt cho hắn nhất định là có liên quan đến chuyện
trong nhà tôi?”
Hết chương 23.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét