Edit: Co3P.
“Tạm thời sẽ
không chết người.” Lâm Mạt Mạt còn nhanh chóng nói thêm: “Được rồi, vạn
nhất liên lụy anh mất việc sẽ không hay, vẫn là đừng nói.” Nói xong lại mở
túi sách, lấy sách bài tập đã sử dụng hết xé một trang giấy, dùng viết vẽ lên
trên một hình vẽ cực kỳ phức tạp.
Cảnh Thâm
Dương đang ngồi bên cạnh cô, thấy cô lấy tốc độ cực nhanh vẽ xong hình vẽ kia,
hắn nhìn chăm chú, suy nghĩ vẫn chưa theo kịp chỉ hết sức kinh ngạc: “Em học
vẽ tranh?”
Nhớ tới gia cảnh
nghèo rớt mồng tơi của nguyên chủ, Lâm Mạt Mạt lạnh lùng trả lời: “Không có,
là thiên phú.”
Cảnh Thâm
Dương: “.....”
Sau khi vẽ
xong Lâm Mạt Mạt gấp tờ giấy hai ba cái thành hình phi hạc. Không phải nói,
nhìn cũng rất ra dáng, chỉ là tờ giấy này quá thô ráp, mặt trái đều có chữ viết
nên có vẻ không hợp.
Lâm Mạt Mạt
đem phi hạc bỏ vào trong túi tiền đưa cho thư ký Dương: “Tiếp tục mang theo
là được.”
Thư ký Dương
nhận lấy cẩn thận nhét vào trong túi âu phục, sờ sờ hai lần, sau khi xác nhận sẽ
không bị rớt mới thở phào nhẹ nhõm nói: “Đi thôi, tôi đưa em đến trường trước.”
Cảnh Thâm
Dương cũng đứng lên, nhắm mắt theo phía sau Lâm Mạt Mạt: “Em cho anh tôi một
cái khăn tay, cho thư ký Dương một túi tiền thêu hoa, còn đặc biệt vẽ chữ như
gà bới, của tôi đâu?”
Thư ký Dương:
“....”
Người không
biết không sợ, có đôi khi hắn thật hâm mộ nhị thiếu ngây thơ và kiên định tư tưởng
chủ nghĩa duy vật.
Lâm Mạt Mạt không
có biểu tình gì, trên gương mặt nho nhỏ vẫn duy trì vẻ lạnh nhạt: “Đợi thêm
hai ngày đi, ở trong thùng, tôi chưa kịp thu dọn.”
Cảnh Thâm
Dương lập tức cao hứng: “Em nói cho tôi biết là gì, tôi tự đi tìm, thuận tiện
từ bi dọn dẹp phòng cho em, sao hả?”
“Dì vất vả lắm
mới thu dọn sạch sẽ, xin anh đừng thêm phiền.” Lâm Mạt Mạt
không nể tình chút nào.
Thư ký Dương
cũng gấp gáp: “Cậu không phải nói 10h có tiết sao? Nhanh đến trường đi.”
Cảnh Thâm
Dương trừng mắt lên, không để ý “ừ” một tiếng, không kiên trì nữa. Nhìn
hai người một trước một sau lên xe, liền đi về phòng Lâm Mạt Mạt.
Trên đường
thư ký Dương thất thần, thỉnh thoảng nhìn Lâm Mạt Mạt qua kính chiếu hậu.
Cô bé ấy vẫn
gầy gò đáng thương, cái cằm nhọn hoắc như có thể đâm chết người, cổ tay vẫn mảnh
khảnh như cây trúc, không, phải nói là cả người giống như cây trúc cao gầy, dường
như chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ bị bẻ gãy.
Nhưng mà nữa
tháng này ăn ngon chút nên trên mặt không còn trắng bệch nữa, nhiều thêm vài sắc
hồng nhuận, dễ nhìn rất nhiều. Vốn Lâm Mạt Mạt lớn lên không tệ, khuôn mặt lớn
bằng bàn tay, làn da trắng nõn, đôi con ngươi đen nhánh, đuôi mắt hơi cong lên,
trong sự lạnh nhạt của cô nhiều thêm một tia xinh xắn.
Nhìn khiến
người yêu thích.
Lâm Mạt Mạt nhịn
không được nhíu mày, mở miệng: “Có chuyện cứ nói thẳng.”
Lúc này thư
ký Dương mới phát hiện ánh mắt mình quá mức nóng bỏng, vội lấy lại tinh thần,
ho một tiếng: “Xin lỗi, chỉ là quá kinh ngạc, trong nhất thời không biết bắt
đầu nói từ đâu.”
“Chuyện xảy
ra tôi đã biết, không cần thuật lại. Đây là công việc của anh tôi không có quyền
truy vấn, cũng không có quyền can thiệp.” Âm sắc thiếu nữ sạch sẽ thấu triệt,
giống như mưa xuân gột rửa rừng trúc.
Giương mắt
nhìn lên, Lâm Mạt Mạt nói tiếp: “Chỉ cần anh thành thành thật thật mang theo
lá bùa kia thì sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Đây là báo đáp cho việc anh
chiếu cố tôi, không cần quá để ý.”
Đột nhiên thư
ký Dương có hơi xấu hổ: “Đây cũng là một phần trong công việc của tôi, Thâm
Dương là người giám hộ của em, mà trách nhiệm của tôi là chiếu cố hắn, chuyện của
hắn đương nhiên tôi phải chịu trách nhiệm.”
Lâm Mạt Mạt “ừ”
một tiếng không nói nhiều.
Rất nhanh đã
đến cổng trường, thư ký Dương nói: “5h chiều, tôi ở đây chờ em.”
Lâm Mạt Mạt gật
đầu, đeo cặp sách xuống xe chậm rãi đi vào trường.
Thư ký Dương
đè lên mi tâm, quay đầu xe trở về nơi ở của Cảnh Thâm Dương lần nữa.
“Sao còn
chưa đi?”
Cảnh Thâm
Dương đang cúi đầu chơi game: “Chờ anh trở lại.”
Thư ký Dương
nghe xong thì biết hắn muốn hỏi mình hôm trước và hôm qua làm gì, vết thương
trên người là sao.
“Nếu như
không phải Lâm Mạt Mạt nói tôi cũng không chú ý, từ sau khi anh trở thành thư
ký đời sống cho tôi thì cách một thời gian anh đều mình đầy thương tích trở về.”
Cảnh Thâm Dương đánh xong một ván, bỏ điện thoại xuống ném lên ghế sofa, nâng mắt
lên nhìn nhìn hắn, ánh mắt nặng nề, khuôn mặt trẻ tuổi kiêu ngạo bất tuân đột
nhiên có vài phần sắc bén quen thuộc.
____ cực kỳ
giống Cảnh An Thành.
Thư ký Dương
tạm thời nghẹn lại.
Cảnh Thâm
Dương không hùng hổ dọa người, dù sao tiền lương của hắn cũng là do anh trai
phát, rất nhiều chuyện trong đó thư ký Dương đều nghe theo anh ấy phân phó. Nếu
cố ý dặn dò không nói cho hắn biết thì tất nhiên thư ký Dương sẽ không thể nói.
“Anh đi
làm gì tôi mặc kệ nhưng vết thương kia vì sao mà có thì chắc có thể nói chứ?” Cảnh
Thâm Dương nhìn chằm chằm băng bó trên tay hắn: “Đi bệnh viện rồi? Đã có thể
đi bệnh viện vậy có nghĩa là không phải không thể nói với người ngoài.”
Thư ký Dương
nhịn không được cười lên, quả nhiên là người Cảnh gia, cho dù không học thì sự
ưu việt trời sinh cũng sẽ không bị mai một.
“Đụng xe.”
Nói đến chuyện này trong lòng thư ký Dương vẫn còn sợ hãi.
Hôm đó anh vốn
muốn đến dọn nhà cho Lâm Mạt Mạt nên lấy chiếc việt dã của Cảnh Thâm Dương nhưng
vừa ra cửa không được bao xa, lúc quẹo cua đột nhiên lao vào một chiếc xe vận tải
chở đầy đá.
Lúc ấy xe thư
ký Dương vừa khởi động, tốc độ cũng không nhanh nên tự giác hướng về phía bên
phải làn xe nhường đường. Nhưng ngay lúc hai chiếc xe sắp đi ngang qua nhau thì
đột nhiên chiếc xe tải như bị mất khống chế lao thẳng vào xe việt dã, tốc độ
không giảm chút nào.
Đúng lúc này
thư ký Dương lại phát hiện xe tải mơ hồ có xu hướng muốn lật nghiêng nên lập tức
đập nồi dìm thuyền, phóng xe việt dã của mình lên lề đường, lúc này mới tránh
khỏi bi kịch phát sinh.
Con đường kia
cao khoảng hơn 20 centimet, bên trên trồng một hàng cây hòe, khoảng cách đại
khái hơn vài mét một chút. Xe việt dã đụng vào, kính chiếu hậu hai bên không
ngoài ý muốn tổn hại nghiêm trọng. Hơn nữa xe tải cũng lật ngã, tản đá rớt xuống
đuôi xe đập sập toàn bộ phía sau, đã đưa về xưởng sửa chửa.
Đoán chừng tiền
sửa xe, thêm vào một khoản nữa chắc cũng đủ mua chiếc xe mới.
Thư ký Dương
thở dài: “Nhưng mà tôi chỉ bị trầy da một chút, cũng coi như là vạn hạnh
trong bất hạnh rồi.”
Lập tức Cảnh
Thâm Dương hết nói nổi: “Hôm qua anh nói với tôi đi sửa xe, cũng là do chuyện
này?”
Thư ký Dương
gật nhẹ đầu: “May là trợ lý Giang cũng ở đó, đưa tôi đến bệnh viện.”
“Tra được
nguyên nhân sự cố chưa?”
Thư ký Dương trầm mặc chốc lát mới nói: “Tài
xế xe tải kiên trì nói hắn vì tránh người đi đường nên mới đánh tay lái nhưng
sau đó tay lái dường như bị mất khống chế, không điều khiển được.”
“Xem camera
chưa?”
“Xem rồi, trên
đoạn đường đó vào lúc đó một người đi đường cũng không có, hành vi của hắn giống
như bị trúng tà vậy.” Thư ký Dương tiếp tục nói: “Tình trạng sức khỏe của tài xế hoàn
toàn bình thường, không điều khiển trong trạng thái mệt mỏi hay uống rượu, là một
người có kinh nghiệm phong phú, đã lái xe hơn mười năm, các ban ngành liên quan
đang xin giám định tinh thần.”
Cảnh Thâm
Dương nâng mí mắt lên, rất kinh ngạc: “Anh tôi cũng không nói gì?”
“Ý chủ tịch
là giao cho nhân viên chuyên nghiệp xử lý, chúng ta không cần nhúng tay.”
Cảnh Thâm
Dương không nói thêm nữa, lập tức đổi đề tài, đá đá cái rương dưới chân, đây là
dời từ phòng Lâm Mạt Mạt ra, tối qua cô mang về, bên trong có không ít đồ vật,
khăn tay, tranh chữ, danh họa, hán phục, ......
“Anh mua
cho con bé?”
Thư ký Dương
ngồi xổm xuống, lật lật mấy thứ kia, lắc đầu: “Không phải.” Ngược lại
trước đó anh có thấy qua một thùng đồ tương tự nhưng mà nguyên liệu hơi kém một
chút. Chủ tịch kêu anh đi nghe ngóng giá cả, hôm qua vừa mới báo cáo, hóa ra là
đồ của Lâm Mạt Mạt.
“Nhưng mà
Thâm Dương, tùy tiện lục lọi đồ của con gái thì không tốt lắm đâu?”
Cảnh Thâm
Dương nhếch miệng: “Chưa tới 1m5 thì vẫn là con nít.” Nói đến đây lại
nghĩ tới một việc: “Sau khi tan học anh mang em ấy tới chổ bác sĩ Lương kiểm
tra sức khỏe đi. Mười bốn tuổi rồi mà chỉ có 1m4 là quá lùn. Lúc tôi 10 tuổi thì
đã 1m5 rồi.”
Thư ký Dương
nở nụ cười: “Tôi biết rồi, chắc là do dinh dưỡng không đầy đủ, tôi sẽ chú
ý.”
Cảnh Thâm
Dương đứng dậy cầm điện thoại, chuẩn bị đi ra ngoài: “Tôi đến trường đây.”
“Được rồi.” Thư ký Dương
đáp ứng.
Cảnh Thâm
Dương xoay đầu lại hỏi: “Cơm trưa Lâm Mạt Mạt ăn ở căn tin? Buổi sáng anh
không có mang cơm cho con bé hả?”
Thư ký Dương sửng
sờ: “Tôi quên ....” Chạy vội tới sao còn nhớ những chuyện này chứ?”
“Để trưa tôi
đưa qua.” Thư ký Dương còn nói: “Tôi nghe nói căn tin Nhất Trung học sinh
quá nhiều, cửa sổ mua lại ít, phải xếp hàng rất lâu, hơn nữa chưa chắc ăn đủ no,
đa số học sinh đều tự chuẩn bị đồ ăn vặt.”
Nhưng mấy hôm
nay thật không thể phân thân, thư ký Dương cũng không kịp chuẩn bị thức ăn trưa
cho Lâm Mạt Mạt. Hơn nữa trước đó tiền học phí của cô hoàn toàn được miễn nhưng
tiền ăn thì không miễn, đương nhiên cũng không có ký túc xá, coi như đưa đồ ăn
qua thì cũng không có chổ đặt. Cho nên mấy hôm nay anh đều nhờ dì nấu hết vào
buổi sáng, một ngày ba bữa đều để vào hộp giữ nhiệt, mang đi.
Cảnh Thâm Dương cũng không hỏi nhiều nữa, ra ngoài lái xe đến trường.
Lâm Mạt Mạt vừa
vào lớp học, Tống Vân Lâm không kịp chờ mà dính qua: “Mạt Mạt, cậu đến rồi.”
“Ừ.” Lâm Mạt Mạt rất
lãnh đạm, ngồi vào chổ của mình, lấy sách giáo khoa ra bắt đầu chuẩn bị bài.
Tống Vân Lâm
không thèm để ý sự lạnh lùng của cô chút nào, còn muốn nói gì đó thì giáo viên
chủ nhiệm đi vào thông báo cuối tuần thi tháng, các bạn học lập tức kêu rên
vang trời.
“Cô ơi,
còn ba tháng nữa là thi giữa kỳ rồi, sao còn phải thi tháng nữa cô?”
Cô Trần xụ mặt:
“Thi tháng là thi tháng, giữa kỳ là giữa kỳ, hai cái này có giống nhau đâu?”
Trái lại Lâm
Mạt Mạt rất kích động, khoảng thời gian này cô đã rất cố gắng, cũng rất dụng
tâm học tập, tuy bình thường thành tích cũng được nhưng vẫn đợi đến kiểm tra để
nghiệm chứng thành quả của mình chứ.
Tống Vân Lâm
vội vàng đuổi theo hỏi: “Mạt Mạt, cậu không đi ăn cơm sao?”
Lâm Mạt Mạt:
“Ăn.”
Tống Vân Lâm
còn muốn nói gì đó thì bị Lý Anh Tuấn kéo sang một bên.
“Cậu làm
gì?” Tống Vân Lâm cau mày, không vui nhìn hắn: “Tớ và Mạt Mạt có chuyện
cần nói, cậu đừng quấy rầy.”
Lý Anh Tuấn:
“...... Nhưng mà người ta căn bản không để ý tới cậu nha.”
Tống Vân Lâm:
“Mạt Mạt vẫn như vậy, cậu đừng nói nhảm.”
Nhìn dáng vẻ
thật thà hùng hồn bênh vực này thật là khiến cho người ta chua xót.
Tâm tình Lý
Anh Tuấn phức tạp, hỏi lại hắn: “Cậu có hỏi Lâm Mạt Mạt chưa, chuyện chúng
ta làm tình nguyện thật sự không có cách khác thay thế sao?”
Hôm đó quả thật
không còn cách nào mới đi tìm Lâm Mạt Mạt. Mấy hôm nay vẫn ngoan ngoãn theo an
bài của cô đi làm tình nguyện viên, quả thật cũng không gặp chuyện xui xẻo nữa,
sống hài lòng nên muốn lười biếng.
Hơn nữa hôm
đó lúc hắn hỏi, Lâm Mạt Mạt nói hắn đã làm sai chuyện, đã tạo ‘nghiệt’ mới gặp
chuyện không may. Nếu không bù đắp thì sẽ xui xẻo nhiều năm.
Lúc ấy hắn thất
kinh, thật sự bị hù dọa nhưng mấy hôm nay cẩn thận suy nghĩ lại, hắn có thể tạo
cái nghiệt gì chứ? Hắn là một học sinh cấp 3 bình thường, còn chưa đủ 16 tuổi,
còn chưa nói chuyện yêu đương nữa là, có thể tạo nghiệt gì chứ?
Tống Vân Lâm
nhìn hắn: “Sao hả? Mới có mấy ngày không xui xẻo, đã quên rồi sao?”
Lý Anh Tuấn:
“Không phải sắp thi tháng sao? Tớ muốn ôn tập nhiều một chút.”
Tống Vân Lâm
nhíu nhíu mày: “Cậu không muốn làm thì đừng làm, cũng không ai ép cậu.”
Đương nhiên Lý
Anh Tuấn không dám nói không làm.
Nhưng hiển
nhiên là Tống Vân Lâm không muốn nói chuyện với hắn nữa, quay đầu đi.
Lúc đi đến cổng
trường, thư ký Dương cũng từ trên xe bước xuống, đang định gọi cho Lâm Mạt Mạt thì
thấy cô nên bước nhanh tới, hỏi: “Ăn trên xe?”
Lâm Mạt Mạt gật
gật đầu, nói với bảo vệ một tiếng, sau đó ra khỏi cổng trường, lên xe.
Lúc Tống Vân
Lâm chạy đến cũng không còn thấy thân ảnh cô, đang nhìn đông ngó tây thì đột
nhiên có người từ phía sau nắm cổ áo hắn.
Tống Vân Lâm
rất bực bội: “Làm gì vậy......”
Quay đầu lại
mới nhìn thấy chị họ Tống Vân Sanh, lập tức đổi gương mặt tươi cười: “Chị,
chị không đi ăn cơm hả?”
Gương mặt Tống
Vân Sanh âm âm u u, cau mày, bộ dáng rất không kiên nhẫn: “Mày có nhìn thấy
vừa rồi Lâm Mạt Mạt lên chiếc xe nào không?”
Tống Vân Lâm
hơi sửng sốt: “Lên xe? Nhà Lâm Mạt Mạt làm gì có xe ....”
Đừng nói xe
riêng, đến người thân duy nhất cô không có.
Tống Vân Sanh
lười nói nhiều với hắn, đứng ở cổng trường nhìn một lúc, đang giờ tan học, học
sinh bên ngoài rất nhiều, có không ít xe tư nhân dừng ở hai bên làn đường chờ
con mình ra.
Người nhiều
xe cũng nhiều, Tống Vân Sanh nhìn hoa cả mắt, tâm tình càng phiền não. Vừa rồi
cô thấy rõ ràng Lâm Mạt Mạt đi với thư ký Dương, nháy mắt đã không thấy đâu.
Mà thư ký
Dương xuất hiện nói không chừng Cảnh Thâm Dương cũng ở đấy. Vừa nghĩ tới giờ
phút này có khả năng Lâm Mạt Mạt đang ngồi trong xe Cảnh Thâm Dương, có lẽ sẽ
còn về nhà hắn thì Tống Vân Sanh không khống chế nổi sự nóng nảy và tức giận của
bản thân, ngọn lửa ghen ghét cơ hồ đột nhiên bộc phát.
Dựa vào cái
gì, bất quá cũng chỉ là một con bé nghèo kiết xác, vận khí hơi tốt một chút mà
mơ mộng bay lên cành cao hả?
Lâm Mạt Mạt
ngồi bên trong xe, miệng nhỏ ăn uống. Thư ký Dương ngồi bên cạnh cô mở điện thoại
xem hôm nay còn việc gì cần làm.
“Buổi chiều
anh có bận nhiều việc không?”
Thư ký Dương
cất điện thoại: “Thư thả, sao vậy?”
“Vậy phiền
anh chờ ở đây một lát, đại khái khoảng hai tiếng rưỡi là được.”
Thư ký Dương
nhẹ gật đầu: “Vậy cũng không vấn đề nhưng mà có chuyện gì không? Có thể tiết
lộ trước cho tôi một chút không?”
Lâm Mạt Mạt “ừ”
một tiếng, nhanh chóng uống hết canh rồi mới lên tiếng: “Cũng không phải
đại sự gì, chỉ sáu ngàn tệ.”
Thư ký Dương:
“? ? ?”
Lâm Mạt Mạt
không tiếng động thở dài: “Mấy hôm trước tôi đuổi quỷ cho bạn học, đã nói rõ
phí tổn là sáu ngàn tệ nhưng tuần này lúc hắn muốn lấy tiền trả tôi thì người lớn
phát hiện, đối phương muốn quỵt nợ. Nể mặt là bạn học tôi chỉ lấy có sáu ngàn,
nếu là người ngoài phải từ một vạn trở lên.”
Sáu ngàn đã rất
rẻ rồi, nếu một chút tiền cũng không đưa vậy thì quá quá đáng.
Thư ký Dương
dở khóc dở cười, lại hỏi: “Là loại quỷ gì? Lúc đó bạn học em có biểu hiện gì
đặc biệt không?”
Lâm Mạt Mạt
nhìn hắn, bừng tỉnh đại ngộ: “Muốn chứng cứ phải không?”
“Ừm, dù sao
cũng phải có bằng chứng, nếu không, người ta cũng không thấy quỷ có nói gì chẳng phải cũng là vô ích? Làm
không tốt người ta sẽ nói em yêu ngôn hoạt chúng, lừa tiền con nít đấy.”
Lâm Mạt Mạt cắn
thìa suy nghĩ một hồi: “Được thôi, tôi gửi cho anh một video, đến lúc đó tôi
để nữ quỷ kia cũng đến, cùng giúp anh tranh luận.” Nói rồi lấy từ trong túi
đồng phục ra hai lá bùa: “Dùng cái này anh sẽ có thể thấy được nàng, nghe
nàng nói chuyện.”
Thư ký Dương:
“.......”
Cảm thấy bỏng
tay.
Nhưng mà đứa
trẻ nhà mình vất vả kiếm được tiền đương nhiên thư ký Dương không cho phép người
khác quỵt nợ, cười đồng ý: “Tôi biết rồi, tôi sẽ giúp em đòi tất cả về.”
Lâm Mạt Mạt
yên tâm: “Tôi ăn no rồi, về lớp trước đây.”
“Được, đi
cùng đi. Trường học cần bổ sung một ít tài liệu, vừa hay tôi cũng có mang tới.
Đi bổ sung cho em trước.” Thư ký Dương cũng đi theo vào trường, đến văn phòng hiệu trưởng.
Lúc Lâm Mạt Mạt
đi vào lầu dạy học thì đụng phải Tống Vân Sanh. Trên mặt thiếu nữ xinh đẹp xuất
hiện lệ khí, dáng vẻ vốn dĩ xinh xắn đáng yêu thoáng cái trở nên lạnh lùng
nghiêm nghị, giữa lông mày mang theo ba phần kiêu ngạo làm người ta khó có thể
thân cận, nhìn thấy sẽ muốn đi đường vòng.
Lâm Mạt Mạt
liếc nhìn cô một cái, tốt bụng nhắc nhở: “Làm người phải nghĩ thoáng một
chút, chấp niệm quá nhiều cũng không phải là chuyện tốt.”
Tống Vân Sanh
cười lạnh một tiếng, nắm cánh tay cô, kéo cô thẳng đến nhà vệ sinh nữ ở lầu một,
‘phanh’ một tiếng đóng cửa lại, ngữ khí cứng ngắt hỏi: “Mày có phải đã ở
chung với Cảnh Thâm Dương rồi không?”
Lâm Mạt Mạt
trả lời: “Đúng vậy, dù sao hắn cũng là ba ba trên danh nghĩa của tôi.”
Tống Vân Sanh
hít sâu một hơi, thiếu chút nữa nghẹt chết chính mình, dùng sức ho một hồi, thật
vất vả mới thở ra một hơi, mắng: “Ai là ba ba của mày? Không biết xấu hổ!”
Lâm Mạt Mạt
không lên tiếng, kỳ thật cô cũng không muốn cái ba ba này nhưng dựa theo luật
pháp, chính phủ phân bổ, cô phải nhận ơn. Thế giới này bảo hộ đối với trẻ vị
thành niên cũng quá nghiêm ngặt, không
có người giám hộ thì có nhiều việc rất phiền phức, học tập kiếm tiền đều sẽ bị ảnh
hưởng.
Hết chương 22.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét