Edit: Co3P.
Những năm qua
loại chuyện này không phải không có nhưng mấy thiếu gia nhà giàu này cho tới
nay chỉ tùy tiện bỏ ra ít tiền, kỳ thật cũng không ít, nếu muốn nói tận tâm,
làm sao có thể chứ.
Bản thân họ vẫn
còn là những đứa trẻ choai choai, làm sao biết chiếu cố đứa trẻ nhà khác?
Cho nên Dương
Dũng ôm lấy chuyện này, đơn giản là vì mười mấy vạn tệ kia. Lâm Mạt Mạt nghèo từ
nhỏ đến lớn, thành tích ưu việt, chi phí học tập đều hoàn toàn được miễn, nuôi
cô đến mười tám tuổi thì không chừng đến ba vạn tệ cũng không dùng hết, hắn có
thể có được một khoản tiền, lại còn chiếm được tiếng thơm. Nói không chừng có
thể vì vậy mà có cơ hội được thăng chức, làm sao bỏ qua chứ?
Nhưng mà vạn
lần không nghĩ tới là chổ tốt chưa lấy được, mà đã gặp tai nạn xe trong lần đầu
tiên đến tiểu khu của Lâm Mạt Mạt.
Trương Lệ Lệ
lo lắng, đối với việc mẹ chồng mắng chửi cũng không để trong lòng.
Trong căn phòng
nhỏ hẹp, Cảnh Thâm Dương đáng người cao lớn ngồi trên giường nhỏ của Lâm Mạt Mạt
không dám động đậy, hắn sợ hắn hơi nhúc nhích chiếc giường tồi tàn này sẽ sụp.
“Có chuyện?”
Lâm Mạt Mạt chủ động mở miệng.
Cảnh Thâm
Dương lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, sau đó mở điện thoại di động của mình ra,
dò số dư còn lại cho cô xem, khóe mắt đuôi mày đều là sự đắc ý, giống như học
sinh tiểu học cầm giấy khen tinh thần phấn chấn cực kỳ vui vẻ.
“Thấy
chưa?”
Lâm Mạt Mạt đếm
mấy con số không bên trên: “Năm trăm năm mươi vạn! Sao vậy?”
Cảnh Thâm
Dương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Chỉ cho em mười vạn em liền đi
giúp người ta bắt quỷ, em có thể có tiền đồ một chút được không?”
Nói rồi đưa thẻ
cho cô: “Đây là kết quả tôi tìm Tống Cường Dân và hai tiểu lão tổng kia đàm
phán, ba nhà bọn họ chấp nhận bỏ ra năm trăm năm mươi vạn. Đưa điện thoại cho
tôi, tôi tải app ngân hàng xuống di động cho em, sau này thu nhập cũng có thể
chuyển vào thẻ này, bản thân em cũng có thể biết được có bao nhiêu.”
Bắt ác quỷ gì
đó, tất nhiên Cảnh Thâm Dương cũng bán tín bán nghi nhưng đứa trẻ nhà mình tuyệt
đối không thể chịu thiệt. Mặc kệ là nguyên nhân gì, chỉ mười vạn tệ đã muốn nắm
tóc khuê nữ hắn? Thị trường nhân tài cũng không có lao động giá rẻ như vậy đâu,
huống chi là người Cảnh gia hắn.
Cảnh nhị thiếu
luôn luôn đầu sắt, ngày đó nhận được tin tức của đại ca thì hỏi cũng không hỏi
liền đi tìm Tống Cường Dân, cuối cùng hai bên đạt thành hiệp nghị, năm trăm vạn.
Nhưng bởi vì hai người kia không chuyển khoản trong vòng ba ngày theo yêu cầu của
Lâm Mạt Mạt nên thêm vào 10% phí vi phạm hợp đồng, hai người cùng gánh chịu.
Đầu năm nay
ai dám thiếu nợ Cảnh Thâm Dương chứ? Vừa nhìn thấy vị nhị thiếu này hai vị tiểu
lão tổng lục tục mang tiền trả lại.
“Tôi nói với
bọn họ khi nào em rảnh sẽ đi giúp bọn họ giải quyết hậu quả, dù sao bọn họ cũng
không nóng vội.”
Nóng vội nhất
định là có, Tống Cường Dân bên kia đã nhanh chóng thuận lợi đi làm một tuần rồi,
mà hai nhà khác vẫn luôn do do dự dự, chẳng những không kiếm được tiền mà còn thua
lỗ không ít. Lại bởi vì lề mà lề mề nên trúng công phu sư tử ngoạm của Cảnh nhị
thiếu, làm sao có thể không nóng vội?
Nhưng không
ai dám nói, không ai dám hỏi, nhị thiếu nói cái gì chính là cái đó.
Nhưng tâm
tình Cảnh Thâm Dương càng phức tạp, nói là cô bé nhu thuận hiểu chuyện, trầm mặc
hướng nội, cơm không đủ no nhưng nhiều lần đều thi đứng nhất toàn trường mà?
Hắn thiếu
chút nữa phải đem đấu giá chiếc xe sang trọng của mình mất bao năm mới mua được
mà chưa sử dụng để chuẩn bị nuôi người thành một bạch phú mỹ của Harvard, nói
không chừng tương lai có thể đoạt giải Nobel, kết quả mới mấy ngày không gặp đã
có thể kiếm được hơn năm trăm vạn?
Lâm Mạt Mạt
nhìn số tiền trong thẻ, cao hứng không lâu, còn nói: “Cái này cũng không coi
là nhiều, nếu bắt ác quỷ có thể kiếm tiền như vậy thì chờ nghỉ học tôi sẽ đi bắt
nhiều thêm mấy con, thuận tiện bày quán tính quẻ đoán thời vận cho người qua đường
là có thể kiếm càng nhiều.”
Cảnh Thâm
Dương: “? ? ? ?”
Thì ra làm
người giám hộ chỉ là để cho ngươi có một người cha già thôi sao?
Lâm Mạt Mạt nghĩ
nghĩ, cảm thấy nhiều tiền như vậy túi tiền mang không nỗi nên hàm súc tán dương:
“Tính tình của anh xấu như vậy nhưng vẫn có chổ tốt.”
Cảnh Thâm
Dương: “...... sao lại nói chuyện với ba ba như vậy chứ?”
Sau khi cài
app xong Cảnh Thâm Dương còn nói: “Sau này lúc tiếp đơn hàng , tôi sẽ giúp
em bàn giá tiền.”
Lâm Mạt Mạt
thoải mái đáp ứng, còn nói: “Chờ khi anh già tôi nhất định sẽ tìm cho anh một
hộ lý tốt nhất. Cái loại giống như lão ma ma trong cung trước kia ấy.”
Cảnh Thâm
Dương: “...... Xéo đi.”
Sao nói khuê
nữ là tiểu áo bông mà? Sao nhà hắn lại ngày ngày ngống trông hắn già vậy? Có phải
còn muốn rút ống dưỡng khí của hắn luôn không? Không đúng không đúng, hai người
chỉ kém nhau có sáu tuổi, chờ hắn bảy tám mươi tuổi thì Lâm Mạt Mạt cũng là một
bà lão rồi, không khả năng không khả năng.
Đều tại thư
ký Dương, dạo gần đây lão cho hắn xem mấy tin tức xã hội lung tung rối loạn, cực
kỳ bi thảm, không có nhân tính khiến hắn nghĩ nhiều.
“Còn việc
gì sao?” nhìn Cảnh Thâm Dương ngồi ở đó không nhúc nhích tí nào, Lâm Mạt Mạt
lại hỏi.
Cảnh Thâm
Dương cau mày: “Dọn nhà nha, đã nói bao nhiêu lần rồi, sao tuổi còn nhỏ mà mắc
bệnh đãng trí người già vậy?”
Lâm Mạt Mạt:
“Quá muộn, thư ký Dương tới không được nên tôi nghĩ chờ đến cuối tuần lại
nói. Lúc này trời tối thui, tôi sợ rơi mất đồ.”
Cảnh Thâm
Dương không kiên nhẫn: “Em có thể có cái gì?” Vừa nói vừa nhìn bốn phía
một chút, sau đó liền đứng lên lấy túi sách của cô đeo lên, nói: “Mang thẻ học
sinh và giáo khoa là được rồi, còn lại về nhà tôi mua cái khác cho em. Còn nữa
tôi là mới ba em, chứ thư ký Dương cũng không phải ba em.”
Lời còn chưa
dứt đã đứng dậy đi ra ngoài, Lâm Mạt Mạt cũng không thể không đuổi theo. Lúc đi
đến cửa nghĩ đến mấy vị du hồn mấy ngày nay chuẩn bị tiền sinh hoạt cho cô nên
nói: “Anh đi ra ngoài chờ tôi một chút.”
“Tôi lên xe
chờ em.”
Sau khi đóng
cửa lại Lâm Mạt Mạt liền nói: “Chú Tống, dì Lý. Mọi người chờ ở đây thêm mấy
ngày, cuối tuần tôi lại tới một chuyến.”
Tống đại nhân
bay ra, nói: “Việc này không sao, chỉ là mấy thứ như khăn, tranh, tự thiếp
con phải mang đi trước, nếu không ngộ nhỡ nói con quay lại trộm thì khó mà nói
rõ ràng.”
Lâm Mạt Mạt gật
gật đầu: “Tôi biết.” Nói rồi đi đến bốn góc phòng dán bùa chú mới lên lần
nữa, lần nữa làm linh khí trong phòng lưu chuyển để thuận tiện bọn họ tiếp tục
làm việc.
“Như vậy
có thể kéo dài được khoảng một tuần.”
Lúc Lâm Mạt Mạt
ôm một cái thùng lớn ra ngoài, Cảnh Thâm Dương đang đứng cạnh xe nghịch điện
thoại, mặt mũi thiếu kiên nhẫn. Thấy cô đi tới liền vội vàng nhận lấy cái thùng
trong tay cô nhưng xém chút nữa ngã xuống đất: “Sao lại nặng như vậy? Sao em
xuống được?”
“Đi xuống. Có
mắt không dùng thì có thể quyên cho người cần.”
Lông mày Cảnh
Thâm Dương nhướng nhướng lên hai lần: “Em không nên giải thích xem vì sao cái
thân thể nhỏ bé của em có thể ôm được một cái thùng nặng như vậy à?”
“Anh không ôm
nổi cũng không thể trách tôi chứ?”
“Lâm Mạt Mạt,
tôn trọng ba ba em một chút đi.”
Lâm Mạt Mạt:
“À.”
Cảnh Thâm
Dương ôm một bụng tức giận, đột nhiên hành quân lặng lẽ, buồn bực nắm tóc: “Lên
xe.”
Lâm Mạt Mạt ngồi
vào ghế phụ lái, cũng không nói chuyện với hắn, mở điện thoại ra chơi tiếp. Gần
đây cô vừa biết được một trang web mua sắm mới, gọi là cái gì x bảo, trong đó
thứ gì cũng có, phàm là những thứ bạn muốn thì không thể không mua được.
Mặc dù có nhiều
người nói với cô đồ ở trên đó đa phần đều là giả nhưng chuyện này đối với Lâm Mạt
Mạt có ảnh hưởng gì đâu. Đôi mắt của cô có thể nhìn thấu nhân quả chẳng lẽ còn
nhìn không ra hàng giả?
Hơn nữa đồ
trên trang web này đều là chủ động giao hàng tận nhà, cái này so với đi xe bus
hoặc xe đạp ra ngoài mua càng dễ dàng hơn nhiều. Hơn nữa giá cả cũng so với cửa
hàng bên ngoài tiện nghi rất nhiều.
Cảnh Thâm
Dương nổ máy xe, nhìn qua một chút, lông mày liền nhíu lại: “Em muốn mua cái
gì thì nói với tôi là được, đừng vào những trang web loạn thất bát nháo này,
không có thứ gì tốt.”
Lâm Mạt Mạt
không để ý trả lời: “Xem thử thôi.”
Đi nữa đường
Lâm Mạt Mạt mới đột nhiên nhớ tới: “Không phải nói muốn giúp tôi thuê phòng
khác sao? Vì sao lại đến chổ anh?”
Cảnh Thâm
Dương ác thanh ác khí nói: “Em là trẻ vị thành niên, không thích hợp ở một
mình. Chổ tôi cách trường học của em cũng không xa, thư ký Dương mỗi ngày sẽ
đưa đón em. Hơn nữa phòng ở chuẩn bị cho em cũng chưa sửa chữa xong.”
Vốn dĩ chuyện
này phải chuẩn bị sau khi rút thăm xong, nhưng lúc đó Cảnh Thâm Dương hoàn toàn
không có ý định này, thậm chí có một lần Cảnh Thâm Dương còn nghĩ để Lâm Mạt Mạt
ở tại trường, dù sao đừng tới phiền hắn là được. Nhưng tình hình bây giờ không
giống vậy, cô bé này còn an tĩnh hơn so với hắn, có cô em gái như vậy cũng rất
tốt.
Lâm Mạt Mạt
nhìn hắn một cái, mắt lóe lên nhưng cũng không nói gì.
Truyện được đăng duy nhất tại https://phiphiconuong.blogspot.com/
Bảy giờ rưỡi
sáng hôm sau, thư ký Dương đúng giờ đến nơi ở của Cảnh Thâm Dương, trên tay còn
quấn băng gạc.
Cảnh Thâm
Dương rất kinh ngạc: “Ngươi sao vậy?”
Lâm Mạt Mạt
cũng nhìn qua, lại hỏi: “Túi tiền tôi đưa anh đâu? Cho tôi xem một chút.”
Thư ký Dương
lập tức từ trong túi âu phục lấy ra đưa cho cô: “Hai hôm nay tôi vẫn luôn
mang theo bên người, không làm mất, cũng không đụng nước.”
Lâm Mạt Mạt “ừ”
một tiếng, mở túi tiền ra, phủi phủi tro bên trong.
Mặt thư ký
Dương đột nhiên trắng bệch: “Đây là ---”
Ngày đó anh tận
mắt thấy Lâm Mạt Mạt vẽ một lá bùa gấp lại nhét vào trong này. Lúc anh cầm trên
tay quả thật cũng sờ thấy, bên trong quả thật là một tờ giấy gấp lại. Hai ngày
nay xảy ra không ít chuyện nên anh cũng không để ý tới nữa, ngược lại lúc thay
quần áo cũng có đụng tới nhưng anh hoàn toàn không nhớ rõ lá bùa đã hóa thành
tro khi nào.
Mặt Lâm Mạt Mạt
bình tĩnh, không chút ngoài ý muốn nói: “Tốt nhất anh nên thương lượng với
khách hàng của anh, sau này giữa tháng đừng đi nữa, mấy ngày từ hai mươi đến
hai mươi sáu âm lịch tương đối tốt, bằng không --- ”
Nói đến đây
Lâm Mạt Mạt đột nhiên ngậm miệng.
Thư ký Dương
lại khẩn trương không thôi: “Bằng không sẽ thế nào?”
___________________________
Tác giả có lời
muốn nói:
Lâm Mạt Mạt: Anh
muốn lão ma ma của thời đại nào?
Cảnh Thâm
Dương: ...... em làm?
Hết chương 21.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét