[PDDQ] Chương 9:

 

Edit: Co3P. 

Cảm ơn cô, chờ tôi khỏe hơn một chút tôi sẽ dẫn tiểu Huy rời khỏi đây.” Lúc Nguyễn Hội Trân vào nhà Lâm Huệ đã ngồi dậy, trên mặt tràn đầy áy náy.

Nguyễn Hội Trân nhìn tiểu Huy, đứa nhỏ này chắc là đã nhận ra cô cho nên chỉ một mực cúi đầu, nhìn cũng không nhìn cô một cái. Nguyễn Hội Trân cũng không tính toán so đo chuyện lúc trước, ngồi ở một bên ghế: “Sau khi rời khỏi đây cô có nơi nào để đi sao?”

Sắc mặt Lâm Huệ hơi đổi, khẽ cười nói: “Tôi có thể dẫn tiểu Huy về quê.”

Nguyễn Hội Trân cười cười: “Không sao, tôi cũng sẽ không đuổi các người đi. Kỳ thật tôi cũng định buôn bán, tôi thấy cô để mấy lu dấm bên ngoài, là việc buôn bán cô làm lúc trước hả, cô biết nhưỡng đấm sao?”

Lâm Huệ gật gật đầu: “Uh, đây là tay nghề tổ truyền của tôi.”

Có tay nghề là tốt. Trong lòng Nguyễn Hội Trân vui vẻ, thầm nghĩ hôm nay bản thân mình cũng không tính là xui xẻo.

Cô lộ ra ý cười thân thiện: “Kỳ thật nếu cô không có chổ để đi, không bằng ở lại đây làm ăn buôn bán với tôi. Tôi cũng chuẩn bị ở tỉnh thành buôn bán, nếu có thể tiếp tục nhưỡng dấm bán thì cũng thuận tiện.”

“Tiếp tục nhưỡng dấm?” Vẻ mặt Lâm Huệ tràn đầy kinh ngạc, hơi co quắp nói: “Nhưng tôi, việc buôn bán này của tôi lúc trước làm không tốt.”

“Làm buôn bán đương nhiên không thể có lời không lỗ, bây giờ tôi muốn thử nhưỡng dấm xem sao. Nếu cô đồng ý hợp tác với tôi, cô cung cấp kỹ thuật tôi cung cấp tài chính, tôi có thể chia phần trăm. Chúng ta chia ba bảy, cô cảm thấy sao?”

Lâm Huệ kinh ngạc nhìn Nguyễn Hội Trân, hiển nhiên hơi không biết phải làm sao: “Cô nói thật?”

“Đương nhiên là thật, không chỉ chia phần trăm, các người cũng có thể tiếp tục ở lại đây.” Nguyễn Hội Trân tiếp tục nói về phúc lợi hậu đãi công nhân, bao ăn bao ở còn được chia tiền, đây quả thật là cấp bậc đãi ngộ kim cương.

Lâm Huệ nghe vậy quả nhiên trên mặt tràn đầy kinh hỷ: “Tôi, tôi đương nhiên là đồng ý. Chỉ là tôi, khụ khụ, sức khỏe của tôi không tốt, không biết bệnh này có khỏi không.”

Đây là việc Lâm Huệ lo lắng nhất, nếu không phải vì thân thể không khỏe thì cửa hàng cũng có thể miễn cưỡng duy trì cuộc sống.

Cô đã là người của cửa hàng chúng ta, tôi sẽ mời đại phu cho cô”. Thấy Lâm Huệ ngượng ngùng liền nói: “Cô yên tâm, tiền này tôi sẽ khấu trừ vào trong phần cô được chia, cô cứ yên tâm đi.”

Lúc này trên mặt Lâm Huệ tràn đầy cảm kích: “Chờ tôi khỏe hơn, tôi có thể lập tức làm việc. Cảm ơn cô, thật sự cảm ơn cô.” Khi nói trong giọng có hơi nghẹn ngào.

Trước giờ cô không nghĩ tới khi cô và con trai lâm vào tuyệt cảnh còn có thể gặp được người tốt như vậy.

Huhu.....” tiểu Huy ở bên cạnh lập tức quỳ xuống đất “Thật xin lỗi, thật xin lỗi .....”

Lâm Huệ và Nguyễn Hội Trân thấy thế hoảng sợ, Lâm Huệ vội vàng nói: “tiểu Huy, con làm sao vậy?”

Tiểu Huy dùng mu bàn tay lau nước mắt: “Mẹ, con vừa mới giật đồ ăn của chị này.” đứa trẻ trước giờ chưa từng làm chuyện xấu, chỉ mới có vậy đã vô cùng chột dạ. Bắt đầu từ khi vừa nhìn thấy Nguyễn Hội Trân hắn đã sợ hãi rối loạn, lo lắng Nguyễn Hội Trân đến gây phiền toái, lo lắng mẹ thất vọng với hắn. Chỉ là bây giờ nghe được dường như người này là người tốt trợ giúp hắn và mẹ thì trong lòng rốt cuộc cũng không chịu đựng nổi, dứt khoát quỳ rạp trên mặt đất nhận sai.

Lâm Huệ tức giận không chịu nổi, khuôn mặt vàng như nến vậy mà đỏ hết lên: “Khụ khụ khụ, đưa nhỏ này, thường ngày ta dạy con như thế nào, ta, ta, ......” giận đến mức nói không nên lời. Trong lòng Lâm Huệ rất rõ, nói cho cùng cũng là do người làm mẹ này vô dụng, nếu không phải thân thể mình không tốt, trong nhà không có tiền tiểu Huy cũng sẽ không ra ngoài giật đồ ăn.

Cô cảm thấy khí huyết dâng cao, trong lòng đột nhiên chua xót, hai mắt trợn ngược, hôn mê bất tỉnh.

Mẹ, mẹ, người đừng làm con sợ, con sai rồi.” tiểu Huy nhanh chóng chạy đến nằm lên mép giường lớn tiếng kêu khóc: “Mẹ, mẹ ......”

Nguyễn Hội Trân cũng bị tình huống bất thình lình này dọa sợ, thấy Lâm Huệ ngất thì nhanh chóng đi tìm đại phu.

Cũng may tỉnh thành tuy lớn nhưng chữa bệnh cũng tiện hơn nhiều so với huyện thành. Nguyễn Hội Trân tìm một dược đường gần đó mời đại phu chạy nhanh đến.

Sau khi đại phu đến xem thì liên tục lắc đầu: “Khí huyết đảo ngược, phong hàn nhập thể, vẫn luôn gắng gượng, bệnh này khó trị.”

Nguyễn Hội Trân nghe thấy trong lòng hơi sốt ruột, cô cũng không muốn Lâm Huệ bệnh chết nên vội nói: “Đại phu ông khám kỹ xem, cần cái gì ông cứ nói, tự chúng tôi thu xếp.”

Đại phu gật gật đầu, bệnh này nói trắng ra là phải cần dược liệu, ăn đồ bổ, bồi bổ thân mình thật tốt. Sau khi kê phương thuốc, Nguyễn Hội Trân liền đi theo bốc thuốc và nhờ người ở dược đường mỗi ngày giúp đỡ bốc thuốc mang đến.

Lúc Nguyễn Hội Trân chuẩn bị trở về, Lâm Huệ cũng tỉnh lại: “Tôi thay tiểu Huy nhận lỗi, là người làm mẹ này không dạy dỗ hắn đàng hoàng.”

“Chỉ là đứa trẻ thôi, sau này dạy dỗ thật tốt là được. Đứa bé cũng không dễ dàng gì.” Nguyễn Hội Trân thở dài, lại nói chuyện mình nhờ đại phu đưa thuốc. Lâm Huệ cảm động không thôi liên tục nói tạ.

Thời gian không còn sớm Nguyễn Hội Trân cũng không trì hoãn, dặn dò tiểu Huy đóng cửa cẩn thận rồi nhanh chóng đến bến tàu bên kia lên thuyền.

Ngồi thuyền đến huyện thành, sau đó ngồi xe ngựa về nhà, trời đã hoàn toàn tối đen. Bà Lục vẫn luôn lo lắng không yên, ở nhà chính không dám nghỉ ngơi, mắt trong mong, lắng nghe động tĩnh ngoài cửa. Nghe thấy tiếng mở cửa thần sắc của bà cuối cùng cũng nhẹ nhàng, vội vàng ra đón: “Hội Trân, cuối cùng con đã về. Sao về trễ vậy chứ.”

Nguyễn Hội Trân phong trần mệt mỏi, lần này quả là mệt thật sự: “Tỉnh thành quá xa, đi về nhanh nhất cũng mất một ngày rồi.”

Nói xong tự đi rót nước uống một hớp lớn, sau đó nói chuyện mình thuê cửa hàng ở tỉnh thành, chuẩn bị ngày mai sẽ dọn đi với bà Lục.

Bà Lục lập tức kinh ngạc không thôi: “Ngày mai dọn đi, có phải quá nhanh không?”

“Mẹ, cửa hàng đã thuê rồi, không đi sớm chút không phải lãng phí sao.” Bây giờ một ngày cô cũng không muốn đợi ở đây. Ở tỉnh thành ít nhất còn gặp người cùng vật, không có cảm giác âm u trầm mặc như ở đây, ở trấn nhỏ này mọi người đều mặc sườn xám, có người còn giữ bím tóc, phụ nữ ra cửa vậy mà vẫn còn bị người ta nói ra nói vào. Hơn nữa nói thật, nhà lớn Lục gia này bên trong trống rỗng, không có nhân khí, khi ở cảm thấy ớn lạnh.

Aizz, cũng nhanh quá, nếu Xán Văn trở về thì làm sao bây giờ?”

Nếu về đã về từ lâu rồi. Nguyễn Hội Trân âm thầm trào phúng, rồi nói: “Đến lúc đó nhờ người trên trấn hỗ trợ lưu ý, chúng ta nói địa chỉ ở tỉnh thành cho họ, cho dù Xán Văn trở lại cũng có thể đi tìm chúng ta.”

Có lẽ là đợi mấy năm nay lão thái thái cũng hơi không tin tưởng nữa cho nên cũng không kiên quyết phản đối, chỉ thở ngắn than dài về phòng.

Nguyễn Hội Trân không rảnh lo cho tâm tình của bà, tự mình uống nước xong, lại ăn chút gì đó rồi chạy về phòng. Bởi vì muốn đến tỉnh thành sinh sống, trong lòng cô vẫn hơi bất an, dù sao thì tiền trong tay cũng không nhiều lắm không chịu nổi sóng gió. Nghĩ tới mấy cọng nhân sâm còn trong không gian, mấy ngày nay không vào không gian cũng không biết trưởng thành cái dạng gì rồi.

Cô nhắm mắt lại, cả người tiến vào trong không gian. Nhưng mà lần này cảnh tượng trước mắt làm cô chấn động. Trước kia trong không gian ‘trên trời’ là sương mù mênh mông, nhìn không rõ lắm, thế nhưng lần này cảm giác như sương mù tan đi một ít, loáng thoáng có ít ánh sáng từ phía trên rơi xuống, mà nơi ánh sáng rơi xuống đúng vào chổ trồng nhân sâm kia.

Nguyễn Hội Trân ngạc nhiên không thôi đi qua ngồi xổm xuống xem xét, phát hiện mấy cọng nhân sâm nhỏ kia đã trưởng thành, mà chổ trồng nhân sâm vậy mà xuất hiện một hồ nước nhỏ, lớn cỡ một chậu rửa mặt, bên trong có một nữa nước, trong nước thoang thoảng mùi hương, ngửi mùi hương này khiến tinh thần Nguyễn Hội Trân chấn động.

Đây là chuyện gì?!

Nguyễn Hội Trân cảm thấy thật sự có hơi ngốc, không gian này đã theo cô hai đời, vậy mà cô không biết không gian này còn có thể phát sinh biến hóa. Chẳng lẽ bởi vì trồng nhân sâm? Nếu thật là vậy thì cũng không kỳ quái, dù sao đời trước mặc dù cô có không gian nhưng chẳng qua chỉ dùng để giải sầu chơi chơi mà thôi, có đôi khi tự trồng một ít trái cây bên trong nhưng dược liệu quý trọng như này thì quả thật chưa từng trồng.

Trồng vật như nhân sâm này nghe nói rất có linh khí, chẳng lẽ loại linh khí này cũng có thể đại bổ cho không gian?

Nhìn vũng nước nhỏ đột nhiên xuất hiện trước mặt, Nguyễn Hội Trân không thể xác định tác dụng của thứ này. Tuy rằng trong không gian đều là bảo bối nhưng vạn nhất nghĩ sai rồi thì sao. Bất quá cứ để không như vậy cũng lãng phí, cô nghĩ nghĩ, dùng ly múc ra một ít, ngửi ngửi, nhúng ướt khăn lau mặt, lập tức cảm giác thấy thoải mái hơn so với vừa rồi, mệt mỏi lúc trước bôn ba đi tỉnh thành cũng không còn.

Xem ra nước này là thứ tốt nha.

Sáng sớm hôm sau Nguyễn Hội Trân tùy tiện thu dọn vài món quần áo cùng đồ dùng hằng ngày của mình rồi đi tìm bà Lục chuyển nhà. Đối với chuyện muốn làm, cô luôn luôn thuộc phái hành động, thật vất vả mới bắt đầu cuộc sống mới cô cũng rất chờ mong.

Bà Lục lúc này vạn phần không muốn rời khỏi nơi này nhưng bây giờ bà có thể dựa vào tựa hồ chỉ có con dâu. Sau khi xảy ra chuyện trả nợ lúc trước, bây giờ bà cũng coi người con dâu này như tâm phúc, hiện tại con dâu muốn đến tỉnh thành mưu sinh, bà cũng chỉ có thể đi theo.

Đồ của bà Lục cũng không nhiều lắm, mấy năm nay nào cầm đồ, nào bán của cải lấy tiền cũng không còn thừa bao nhiêu, Nguyễn Hội Trân tìm một chiếc xe ngựa là có thể trực tiếp kéo đi rồi. Trước khi đi bà Lục vẫn đi tìm người trong tộc để lại địa chỉ của mình ở tỉnh thành, nhờ hỗ trợ đưa tin cho Lục Xán Văn.

Nguyễn Hội Trân cũng không ngăn cản, dù sao cô cũng không cảm thấy Lục Xán Văn sẽ trở về.

Một đường xóc nảy đối với bà Lục cũng sắp chịu đựng không nổi, tới tỉnh thành rồi cả người bà đều uể oải không phấn chấn, cả gương mặt đều trắng bệch. Nguyễn Hội Trân thì không có chút cảm giác mệt mỏi như hôm qua, ngược lại rất có tinh thần.

Bà Lục cảm khái: “Hội Trân à, ta đã già rồi.”

“Mẹ, người đây là lần đầu tiên đi xa nên không quen thôi, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe à.” Hiện tại Nguyễn Hội Trân cũng rất kỳ quái, bản thân mình hôm qua ngồi thuyền rồi lại đi xe cũng chịu không nổi, không nghĩ tới hôm nay vậy mà một chút cũng không thấy mệt. Cô nhớ tối qua lau loại nước kỳ lạ kia, hoài nghi có phải do nước đó hay không, chỉ lau mặt đã thần kỳ như vậy nếu uống thì sẽ thế nào?

Nhưng mà Nguyễn Hội Trân cũng không có thời gian nghĩ chuyện này nữa, đã đến tỉnh thành rồi, cũng không thể để lão thái thái thật sự ngã bệnh. Cô tìm hai chiếc xe kéo cùng lão thái thái đi đến cửa hàng.

Truyện được đăng duy nhất tại https://phiphiconuong.blogspot.com/2021/11/phan-au-o-dan-quoc.html?m=1

Hôm qua sau khi Lâm Huệ uống thuốc, cảm giác thấy thân thể tốt hơn một chút, biết trong hai ngày này Nguyễn Hội Trân muốn đến đây liền rời giường cùng tiểu Huy quét tước trong ngoài cửa hàng một lần. Bởi vì thân thể không khỏe cô quét một lúc thì nghỉ một lúc, còn chưa làm xong Nguyễn Hội Trân cùng bà Lục đã đến cửa tiệm.





Hết chương 9.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét