[PDDQ] Chương 8:

 

Edit: Co3P. 

‘Lễ vật’ Nguyễn Hội Trân lúc này không có tự giác làm lễ vật. Hơn nữa còn đang nỗ lực để làm sao thoát khỏi nhà họ Lục và làm sao để sinh tồn sau khi rời khỏi.

Sau khi xử lý xong khế đất của tòa nhà, cô tùy ý đi lại ở huyện thành, xem xét thị trường một chút.

Nhưng mà sau khi đi một vòng cô có hơi thất vọng. Thời dân quốc không giống như sau này, có vốn là có thể làm buôn bán. Cô là một phụ nữ chân nhỏ ở cái huyện thành tư tưởng còn tương đối lạc hậu này cũng không phải rất được tôn trọng. Ít nhất cô tìm mấy ông chủ nói chuyện cửa hàng, lúc muốn tìm hiểu tiền thuê cửa hàng mặt tiền  thì ánh mắt những người đó khinh thường, đến người mù cũng không thể làm như không biết.

Phụ nữ chân nhỏ...... Lúc này Nguyễn Hội Trân nhìn gót sen ba tất nhòn nhọn của mình, trong lòng khóc không ra nước mắt. Cô tình nguyện làm người què hay thọt cũng không muốn làm phụ nữ chân nhỏ. Ngẫm lại có đôi khi đang rửa chân, nhìn đôi chân biến dạng của mình bản thân cô cũng cảm thấy khó chịu.

Đáng giận chính là bây giờ còn có rất nhiều nhà còn bắt bé gái bó chân.

Lúc từ huyện thành trở về Nguyễn Hội Trân còn thở dài trong lòng. Thời đại này có một số nữ nhân phóng túng, cũng có một số nữ nhân phải chịu khổ. Thật là một thời đại làm người ta vừa yêu vừa hận.

Sau khi về nhà bà Lục tìm cô dò hỏi chuyện làm buôn bán. Lúc này Nguyễn Hội Trân còn chưa có manh mối gì nên cũng không có tâm tư nói nhiều, chỉ nói còn chưa nghĩ xong sẽ làm gì.

Bà Lục nghe vậy thì cũng yên tâm. Từ khi con dâu ra khỏi nhà trong lòng bà vẫn luôn lo lắng, rốt cuộc tư tưởng bà tiếp thu cũng là phụ nữ cần phải tam tòng tứ đức, giúp chồng dạy con, sao có thể xuất đầu lộ diện chứ. Lúc trước vì cuộc sống bức bách nhưng nay trong nhà đã chuyển biến tốt đẹp, không chừng Xán Văn sẽ quay về, để con dâu chạy đến huyện thành buôn bán, chung quy bà lo lắng người ta sẽ bàn tán.

Nhưng mà hiển nhiên bà Lục phải thất vọng rồi, tính Nguyễn Hội Trân là không chịu thua, khởi đầu có chút suy sụp tuy cũng ảnh hưởng đến tâm tình của cô nhưng cũng khiến cô càng thêm kiên định quyết tâm phải làm nên sự nghiệp. Cô muốn cho những người có tân tư tưởng ở thời đại này nhìn xem, cô, một phụ nữ chân nhỏ, vẫn có thể có một sự nghiệp thành tựu trong xã hội này.

Nguyễn Hội Trân nghĩ làm là làm, lần này cô không đi huyện thành mà quyết định đi tỉnh thành một chuyến. Chổ đó lớn lựa chọn cũng nhiều hơn.

Bà Lục nghe được dự định của cô kinh ngạc không khép miệng được: “Tỉnh thành?”

Đời này của bà còn chưa đi đến chổ xa như vậy đâu: “Lúc trước con chưa đi xa nhà bao giờ, vạn nhất đi lạc thì làm sao, một phụ nữ nhu nhược như con....”

Không đợi bà nói xong, Nguyễn Hội Trân mặt mày kiên định nói: “Mẹ, lúc trước con cũng chưa từng đi huyện thành đấy, đi hai lần không phải quen rồi sao? Hơn nữa tỉnh thành cũng không xa, qua một ngày là trở lại. Con ngồi xe đi, dọc đường đều có người, sẽ không có chuyện gì.”

“Hội Trân à, con nghe mẹ đừng đi tỉnh thành. Mẹ không yên tâm, chờ thời gian nữa, Xán Văn về thì tốt rồi.” Bà Lục cảm thấy dựa vào con trai vẫn đáng tin hơn.

Nguyễn Hội Trân vừa nghe lời này trong lòng càng không dễ chịu. Cô không muốn dựa vào Lục Xán Văn nuôi, Lục Xán Văn có về hay không quả thật không liên quan đến chuyện của cô. Sớm hay muộn gì cô cũng sẽ rời khỏi Lục gia, tất nhiên phải tìm đường lui cho mình.

Tâm ý Nguyễn Hội Trân đã quyết đương nhiên sẽ không chịu sự trói buộc của bà Lục, tự mình xuất phát đi tỉnh thành. Đối với cô mà nói thì bà Lục cũng chỉ là bạn mà thôi, đồng thời cũng coi như là một phần trách nhiệm của cô với nguyên chủ. Nhưng cô sẽ không như nguyên chủ chỉ vì một câu của lão thái thái mà không oán không hối chờ người đàn ông không đáng tin cậy kia về.

Tỉnh thành so với huyện thành thì đương nhiên xa hơn nhiều, cũng may lúc này tuy rằng giao thông không phát triển nhưng người đi tỉnh thành cũng không ít. Nguyễn Hội Trân ngồi xe ngựa đến huyện thành, rồi ngồi thuyền đi tỉnh thành, tới tới lui lui tốn hơn năm tiếng. Cô xuất phát lúc sáng sớm vậy mà mãi cho đến sau giữa trưa mới tới tỉnh thành, đói đến ngực dán vào lưng.

Còn chưa kịp ngắm nhìn cảnh tượng phồn hoa của tỉnh thành cô đã vội vàng tìm tiệm cơm nhỏ gọi một phần tiểu thái rồi nhanh chóng bắt đầu ăn.

Hương vị này còn không bằng cơm chiên trước kia cô làm ở nhà nữa.

Sau khi Nguyễn Hội Trân ăn xong, lau miệng, vẻ mặt có hơi thất vọng. Nhìn đồ ăn còn dư trên bàn, cô nghĩ nghĩ, hay là kêu người đóng gói cho cô mang đi, cần kiệm chính là mỹ đức hàng đầu mà.

Đương nhiên chủ yếu là do lúc trước nghèo nên sợ, cũng không dám lãng phí chút lương thực nào nữa.

Cô đang chuẩn bị vẫy tay gọi chủ quán đến, một cánh tay gầy còm đen đúa duỗi  ra, chộp một phát lên mâm đồ ăn của cô, vội vội vàng vàng nhét vào trong miệng.

Nguyễn Hội Trân kinh ngạc nhìn hắn, là một bé trai, gầy gầy yếu yếu, bộ dạng khoảng năm sáu tuổi, gương mặt đen đen, nhìn rất đáng thương.

Bé trai kia thấy cô nhìn qua, vội vội vàng vàng bỏ chạy. Trước khi đi còn không quên lấy màn thầu trên bàn Nguyễn Hội Trân mang theo.

Có lẽ chủ quán thấy một màn vừa rồi, nhanh chóng chạy lại nhận lỗi với Nguyễn Hội Trân.

Không sao, dù sao tôi cũng ăn xong rồi.” Nguyễn Hội Trân khoát khoát tay, nhanh chóng thanh toán tiền rồi đi ra ngoài.

Ra cửa, đã không còn thấy thân ảnh của bé trai kia, Nguyễn Hội Trân nhớ tới bộ dạng khát vọng của đứa bé vừa rồi, trong lòng còn có chút đồng tình. Cô đến đây lâu như vậy, đây là lần thứ ba nhìn thấy người nghèo sắp đói chết, hai người trước dĩ nhiên là cô và bà Lục.

Nhưng mặc dù sắp chết đói nhưng cô và bà Lục vẫn ở trong đại viện ‘nhà cao cửa rộng’, đứa bé vừa rồi chắc là không may mắn như bọn cô.

Nghĩ còn có chính sự, Nguyễn Hội Trân cũng không trì hoãn nhiều, gọi chiếc xe kéo, kêu người chở cô đến chổ tương đối náo nhiệt quanh đây.

Xe kéo thời này tương đương với tài xế taxi trong tương lai, không ai quen thuộc đối với thành thị này hơn bọn họ. Cho nên Nguyễn Hội Trân thuận tiện hỏi thăm một ít chuyện ở tỉnh thành, tỷ như bây giờ sinh ý gì làm nhiều, những kẻ có tiền trong thành.

Xe kéo đối với khách nhân đương nhiên là biết gì nói đấy không nữa lời giấu giếm: “Muốn nói người có tiền nhất ở tỉnh thành này đương nhiên là nhà họ Dư. Xưởng dệt nhà bọn họ mở rất nhiều nơi, nghe nói đến người nước ngoài cũng mua đồ của bọn họ nữa đấy.” Lúc này hàng hóa tây dương ở trong nước bán rất chạy, có thể để người nước ngoài mua đồ, ở trong mắt mọi người tất nhiên cũng là rất tốt.

Nhưng mà nhà họ Dư sớm đã chuyển đi rồi, bây giờ người chủ sự đều không ở tỉnh thành đâu.” Xe phu tận tình giảng giải tin tức mình hỏi thăm được từ chổ khác.

Nguyễn Hội Trân nghe nữa ngày đều là một ít bát quái, trừ bỏ biết được ở đây có ngành công nghiệp nhẹ là ngành dệt ra thì không có tin tức hữu dụng gì, dứt khoát kêu hắn đi tìm xem có chổ nào cho thuê hoặc bán cửa hàng mặt tiền hay không. Cô đã nghĩ kỹ rồi, thay vì ngây ngốc ở Lục gia trấn còn không bằng đến tỉnh thành làm buôn bán nhỏ, tốt xấu gì tin tức cũng sẽ không bế tắc như vậy.

Xe phu này hàng ngày cũng không chỉ kéo xe cho người ta, có đôi khi cũng hỗ trợ giới thiệu chút sinh ý, tỷ như nhà ai có cửa hàng hoặc phòng ở muốn bán cũng hỗ trợ dẫn đường, dắt mối thu chút tiền trà nước.

Ngay khi nghe Nguyễn Hội Trân nhắc đến phương diện này tất nhiên là rất cao hứng, lập tức dưới chân như có gió, xe chạy nhanh như bay.

Nguyễn Hội Trân trãi qua một đường xốc nảy, cuối cùng cũng tới chổ xa phu giới thiệu, là một cửa hàng sát đường, phía trước làm buôn bán phía sau có mấy gian sương phòng để ở. Tuy không tính là lớn nhưng cũng rất không tồi. Mấu chốt là ở cửa quét dọn sạch sẽ, vừa nhìn là biết chủ nhân rất dụng tâm. Nguyễn Hội Trân vừa thấy đã vừa ý, chuẩn bị mua về làm chổ phát triển sau này.

Chủ phòng là một người phụ nữ bụ bẫm  trên mặt thoa phấn rất dày, má hồng lại tô đến hồng hồng, trên cổ thấy đeo một vòng cổ trân châu, tẫn hiện hình ảnh bà chủ nhà dân quốc không thể nghi ngờ.

Bà chủ nhà nhìn Nguyễn Hội Trân, đánh giá trên dưới: “Là cô muốn xem cửa hàng?”

“Uh.” Nguyễn Hội Trân nhàn nhạt lên tiếng.

Bà chủ nhà nghe vậy bĩu môi, nghĩ thầm cô có tiền hả, còn xem cửa hàng, cũng đừng làm bẩn chổ người khác.

Tuy rằng có hơi hoài nghi năng lực mua sắm của đối phương nhưng bà chủ vẫn đi qua gõ gõ cửa.

Nguyễn Hội Trân thấy tình hình, nghi hoặc: “Nơi này còn có người ở?”

“À, là khách thuê lúc trước, thuê mấy năm. Bây giờ đã không trả nổi tiền thuê nhà. Lúc trước vẫn không có ai hỏi cửa hàng nên cho bọn họ ở, hiện tại đương nhiên là phải thu hồi.”

Bà chủ nhà vừa nói vừa hung hăng gõ cửa: “Lâm Huệ, mở cửa, mau mở cửa, đừng tưởng rằng đóng cửa lại là tôi không biết  cô ở nhà.”

Gõ cửa cả buổi, cửa mới mở ra một khe hở, một đứa trẻ từ bên trong ló đầu ra. Nguyễn Hội Trân vừa nhìn liền nhận ra đây là đứa trẻ đen đen gặp ở tiệm cơm lúc nãy.

A, sao mới mấy ngày không gặp, đã thành tên ăn mày rồi.” Thanh âm bén nhọn của bà chủ nhà kêu lên, duỗi tay giữ cửa mở ra.

Đứa trẻ nhanh chóng ngăn lại: “Mẹ con bị bệnh, người đừng đuổi chúng tôi đi.”

“Cô ta bệnh? Trời ơi, sao lại ở trong phòng của ta bệnh, nếu chết ở trong phòng của ta thì làm sao đây. Thật là thiếu đạo đức mà, đã như vậy còn không đi.”

Nguyễn Hội Trân nhìn không được, nhanh chóng nói: “Bằng không thôi đi, tôi không thuê.” Rõ ràng là tình hình không đúng, không quan tâm như thế nào, vẫn là đừng làm ác nhân.

Bà chủ nhà vừa nghe cô nói liền không vui, cả giận: “Phòng còn chưa có xem đâu, sao lại không thuê, như vậy không phải là lừa người sao.” Nói rồi đi đến kéo Nguyễn Hội Trân vào nhà.

Sức Nguyễn Hội Trân không mạnh như bà, lập tức đã bị kéo vào trong phòng. Do đuối lý trước nên Nguyễn Hội Trân cũng chỉ có thể hướng về bên trong đi, trên đường nhìn thấy bên trong có không ít bình lớn, tựa hồ còn bay ra vị chua nhàn nhạt, xem ra nơi này lúc trước ủ dấm.

Bị bà chủ nhà đưa vào trong sương phòng mới ngửi được một hương vị ẩm ướt, còn có chút dược vị. Xem ra bên trong thật sự có người bệnh, bà chủ nhà không khách khí một chân đá văng cửa phòng, người trên giường nghe tiếng động gian nan mở mắt.

Mẹ.” Hùng hài tử vừa rồi tiến lên, ôm lấy người phụ nữ trên giường.

Sắc mặt người phụ nữ kia vàng như nến, vẻ mặt đầy bệnh khí, duỗi tay ôm con trai mình rồi nhìn về phía bà chủ nhà và Nguyễn Hội Trân: “Thật xin lỗi Chu đại tẩu, tiền thuê nhà tháng này tôi còn chưa gom đủ.”

Bà chủ nhà được gọi là đại tẩu cả giận nói: “Gom cái gì gom, không cần gom. Các người nhanh dọn khỏi nơi này của tôi đi. Mới mấy ngày tới không đến cô đã bệnh thành như vầy, may mắn hôm nay tới nếu không chết ở trong phòng thì có nhiều uế khí nha.”

Nữ nhân kia lộ thần sắc áy náy: “Thật xin lỗi, sức khỏe tôi không tốt cho nên không dọn đi, chờ tôi khỏe lên chút tôi lập tức đi ngay.”

Nguyễn Hội Trân nhìn bộ dạng người phụ nữ kia cũng biết nếu ăn ngủ đầu đường nhất định giữ không nổi tánh mạng.

Chu đại tẩu cũng không để ý cái này: “Tôi không chờ được, phòng này của tôi phải cho thuê, cũng không thể để cô ở trong phòng của người ta được. Lâm Huệ à, lúc trước tôi cũng chiếu cố cô không ít, lúc trước cha tiểu Huy đi, cô không trả nổi tiền nhà toii cũng không thúc giục cô, sau đó cửa hàng cô làm không được nữa, tôi cũng cho cô ở đây lâu như vậy, cũng đủ không làm thất vọng cô nhi quả phụ các cô rồi. Cô cũng đừng làm khó tôi nữa, đến lúc đó chúng ta đều khó xử.”

Lâm Huệ nghe xong trong lòng càng hổ thẹn, giãy giụa từ trên giường ngồi dậy: “Được, tôi lập tức dọn đi.” Nói xong mắt rưng rưng nhìn con trai: “Tiểu Huy, đi thu dọn đồ, chúng ta đi.”

Đứa bé lập tức khóc: “Mẹ, người bị bệnh, không thể đi.” Nói xong lập tức chạy đến quỳ gối trước mặt Chu đại tẩu “Đại nương, người đừng đuổi chúng tôi đi, xin người, ba tôi trở lại sẽ trả tiền.”

“Ba ngươi? Ba ngươi đã đi mấy năm rồi, ai biết còn trở về hay không, cũng chỉ có mẹ ngươi chờ thôi.” Chu đại tẩu hừ lạnh một tiếng, bĩu môi: “Đi nhanh đi, đừng ở đây cọ tới cọ lui.”

Lâm Huệ cũng ở trên giường kêu: “Tiểu Huy, trở về, đừng cầu xin. Chúng ta nên đi.”

“Mẹ.” Tiểu Huy khóc nước mắt đầy mặt, gương mặt dơ hề hề chảy ra vài vệt bẩn.

Nguyễn Hội Trân không nghĩ là mình chỉ đi thuê phòng mà còn gặp loại chuyện này, quả thật nên đi mua vé số. Tuy lúc trước không định thuê phòng này nhưng bây giờ nhìn tình trạng hai mẹ con, trong lòng cô cũng biết nếu không phải hôm nay mình đến đây thuê phòng, mẹ con họ có lẽ còn có thể náo ở đây mấy ngày.

Thôi, phòng này tôi thuê, bà đừng đuổi bọn họ đi.” Dù sao cũng chỉ là một gian phòng mà thôi, thế đạo này gian nan, gặp gỡ nhau cũng là duyên phận.

Chu đại tẩu nghe vậy, kinh ngạc: “Đã bệnh thành như vậy, cô cũng không chê uế khí, sau này cũng đừng oán tôi không quản.”

“Bản thân tôi không chê là được. Thuê trước đi đã.”

Có người thích làm chuyện tốt, Chu đại tẩu đương nhiên không tiếp tục làm người xấu. Bất quá vẫn dặn: “Chuyện không hay tôi xin nói trước, nếu bệnh sắp chết phải nhanh chóng ra ngoài, ngàn vạn lần đừng chết ở trong phòng của tôi nếu không phải bồi thường.”

“Được, sẽ không chết. Bà yên tâm đi.” Nguyễn Hội Trân bĩu môi lôi kéo bà đi làm hợp đồng.

Bà chủ nhà này tuy nói chuyện chua ngoa nhưng cũng may không phải gian thương, không có dùng công phu sư tử ngoạm, một tháng chỉ ba đồng đại dương thôi.

Nguyễn Hội Trân thanh toán một năm tiền thuê, ký hợp đồng ngay, sau đó đuổi người đi. Bây giờ cửa hàng này thuộc về cô.

Hiện tại trong lòng Nguyễn Hội Trân mới cảm thấy có hơi kiên định, tâm tình này lúc mua nhà cũ Lục gia không có, đây là nơi thuộc về một mình cô. Nhìn bình dấm chua trong tiệm, lại nghĩ đến nữ nhân đang nằm trong kia, trong lòng cô đã có ý tưởng. Dù sao bây giờ cũng muốn làm buôn bán, hàng đã có sẵn, còn có thể tiết kiệm không ít thời gian nha.



Hết chương 8.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét