[PDDQ] Chương 7:

 Edit: Co3P. 

Trở lại Lục gia trấn, trời đã tối đen. Mùa đông sắc trời luôn tối sớm hơn một chút.

Nguyễn Hội Trân ngồi trên xe ngựa, tính toán một ngàn đại dương còn lại sau này sẽ làm sinh ý gì, dù sao cũng không thể để miệng ăn núi lỡ được nha. Tuy rằng có không gian trong tay thì cũng không thể không làm mà hưởng, không thể chỉ dựa vào không gian mà sống.

Nguyễn Hội Trân là một người kiên định, đời trước mặc dù có không gian, không lo ăn uống, cô cũng không bởi vì như vậy mà không làm việc, trái lại cũng giống như người khác nỗ lực học tập, công tác, dựa vào thành quả lao động của bản thân để có được thứ mình muốn.

Cũng may lúc ấy phụ nữ trong xã hội kiếm sống cũng tương đối dễ dàng, cô lăn lộn cũng không tồi. Mặc dù tới thời này, cô cũng vào lúc mấu chốt sơn cùng thủy tận mới dùng không gian, nhưng muốn chỉ dựa vào không gian để làm giàu phát tài thì cô chưa từng nghĩ tới. Bởi vì cô lo lắng nếu ngày nào đó mất đi không gian cô có thể trở thành một phế nhân không.

Chỉ ngẫm lại thôi đã thấy sợ.

Ngươi cút, còn chưa qua hết năm mới ngươi đã đến đòi nợ, đây là ngươi muốn bức tử người khác mà.”

Xe ngựa vừa tới cửa Nguyễn Hội Trân đã nghe được tiếng ồn ào bên ngoài, mà thanh âm này còn đặc biệt quen tai, là tiếng của bà Lục.

Trong lòng cô cả kinh, chui ra khỏi xe ngựa thì quả nhiên thấy một vòng người vây quanh cửa. Nguyễn Hội Trân nhanh chóng chen qua đám người, thấy bà Lục đang ngồi khóc trên ngạch cửa.

Mẹ!” Nguyễn Hội Trân gọi một tiếng, chạy nhanh qua đỡ bà Lục.

Thấy con dâu trở về, cuối cùng bà Lục cũng  giống như tìm được tâm phúc “Hội Trân ơi, tên súc sinh này một ngày cũng không kịp chờ, hôm nay đã tới quậy. Con nói xem phải làm sao bây giờ, đây là muốn ép chết hai mẹ con chúng ta mà. Xán Văn ơi, Xán Văn sao con còn chưa trở lại nữa.”

Lão thái thái càng kêu càng bi thiết.

Những người xem náo nhiệt xung quanh cũng hơi không đành lòng nhưng mà lúc này mọi người đều tự thân khó bảo toàn, từng nhà đều khó khăn nên cũng không có ai muốn quản những chuyện này của Lục gia. Dù sao lúc trước Lục gia cũng là gia đình giàu có, cũng xứng đáng chịu cái tội này, còn không phải tất cả những ngày lành đều bị nhà bọn họ thả trôi.

Lục lão tam Lục Sùng Hải ở bên cạnh cười hừ hừ: “Tôi là chủ nợ, muốn khi nào đến đòi nợ bà quản được chắc. Đừng lấy cái chết ra dọa người, tôi sẽ không để mình bị xoay vòng vòng đâu.” Ông hút một ngụm thuốc lá sợi, rồi nói: “Hôm nay tiền này bà trả cũng phải trả, không trả thì cút đi, dùng tòa nhà này để gán nợ.”

Trên thực tế nếu không phải mấy ngày nay vội vàng chuẩn bị quan hệ khắp nơi, ông đã tới đòi nợ từ lâu rồi. Ông không muốn để Lục Xán Văn có cơ hội xoay người, sớm một chút thu tòa nhà này về tay, sau này nhà ông mới coi như thật sự cưỡi lên đầu một nhà Lục Sùng Minh. Cũng để cho mấy lão tổ tông nhìn xem lúc trước bọn họ chọn con cháu trực hệ là cái dạng bất tài gì.

Ngươi là tên súc sinh!” bà Lục mắng tới mắng lui cũng chỉ có một câu như vậy, bấy giờ Lục Sùng Hải không để tâm, mắt lạnh nhìn bà: “Chửi xong thì đưa tiền, còn không thì thu dọn chăn đệm chạy lấy người.”

Nguyễn Hội Trân ngẩng đầu nhìn ông một cái: “Chú ba, con nghe mẹ chồng nói, tổng cộng là nợ 3000 đại dương, có phải không?”

“Đúng vậy.” Lục Sùng Hải không để ý đáp một tiếng, trong lòng đoán bọn họ cũng không có tiền trả.

Nguyễn Hội Trân nói: “Chú ba, nếu hôm nay chú đến đòi nợ thì chắc có mang biên lai mượn nợ đến? Lúc trước mẹ con không chỉ viết biên lai cho một nhà chú, ai biết được có phải đã trả cho chú rồi hay không.”

Lục Sùng Hải một bó tuổi, bị cháu dâu chặn họng, lập tức tức giận trợn mắt nhìn: “Con nha đầu này, dám nói chuyện với trưởng bối như vậy. Lục gia dạy con dâu như thế nào vậy, thật là môn đình bại hoại.”

Bà Lục phẩn nộ quát: “Con dâu nhà tôi không đến lượt ông thuyết giáo. Nhưng quả thật Hội Trân đã nhắc nhở rất đúng, ông đến đòi nợ vậy có mang theo giấy vay nợ lúc trước tôi viết cho các vị bổn gia? Không có giấy vay nợ, ông tới đòi cái nợ gì?”

Lục Sùng Hải thấy mẹ chồng nàng dâu hai người còn có cái tinh lực này, trên mặt cười lạnh: “Muốn giấy vay nợ đúng không, tôi đây sẽ kêu người về lấy. Chờ lấy đến mà các người không lấy tiền ra thì làm sao đây?”

“Có lấy tiền ra được hay không là chuyện của chúng tôi, có lấy được giấy vay nợ hay không là chuyện của chú. Chú lấy ra trước rồi nói sau.” Nguyễn Hội Trân cũng không nói rõ miễn cho người này vô lại, đến lúc đó lại lên giá, lại làm như vay nặng lãi, lãi chồng lãi thì rất phiền toái.

Lục Sùng Hải hừ lạnh một tiếng, phân phó tùy tùng bên cạnh: “Đi kêu thái thái mang hết giấy vay nợ tới, nợ này hôm nay chúng ta phải thu hết.”

Tùy tùng nhanh chóng cong eo, tung tăng chạy.

Nguyễn Hội Trân thấy thế cũng không để ý tới ông, đỡ bà Lục ngồi xong, tự mình lên xe ngựa khiêng đồng đại dương lại đây, bao tải nặng trĩu đè lưng không thẳng lên nổi. Cô dứt khoát đặt trên mặt đất kéo lê về phía đại môn, thật vất vả mới kéo được đến nơi, đã ra một thân mồ hôi. Lại đưa xa phu hai đồng tiền xe, rồi đuổi người đi.

Đoàn người bên cạnh thấy cô bận rộn trong ngoài như vậy đều sôi nổi tò mò trong bao cô đựng cái gì, nặng như vậy, không phải là đồng đại dương chứ nhưng cũng không phải, đồng đại dương sao lại để trong cái bao rách như vậy được. Hơn nữa Lục gia là cái quang cảnh gì người trên trấn đều biết, bây giờ có thể lấy ra ba đồng đại dương là cả một vấn đề.

Trong lòng Lục Sùng Hải cũng nghĩ như vậy cho nên không để ý trong bao đựng thứ gì. Ai biết là thứ rách nát nhặt từ chổ nào về chứ.

Ông đứng ở cửa, đôi mắt quét vào bên trong đại viện, nghĩ sau này đây sẽ là nhà mình, đến lúc đó sẽ sửa chữa một phen, về sau vào ở xem như vẻ vang.

Đây chính là đại viện của Lục gia nha.

Lục gia cách nhà Lục Sùng Hải không xa, không đến mười lăm phút, tên tùy tùng kia đi theo một phụ nữ bụ bẫm đến. Ánh mắt người phụ nữ kia nhìn bà Lục vênh váo tự đắc, từ trong tay áo lấy ra một chồng giấy vay nợ “Nhìn thấy chưa, đây là giấy vay nợ lúc trước bà đích thân viết, đừng cố chống chế.”

Nguyễn Hội Trân đi qua: “Tôi xem xem. Không thấy rõ ràng chúng tôi sẽ không nhận.”

Bà ba Lục cười cười khinh miệt, lấy giấy vay nợ trong tay ra, chỉ là không cho Nguyễn Hội Trân cầm: “Có thể nhìn nhưng đừng động thủ. Bằng không sẽ mang các người đi gặp quan.”

Ánh mắt Nguyễn Hội Trân cũng không nhìn bà, bản thân lập tức nhìn về giấy vay nợ, xác nhận thật là 3000 đại dương.

Cô đỡ lão thái thái lại nhìn chữ bên trên: “Là lúc trước người viết sao?”

Đúng vậy.” Lão thái thái gật gật đầu, trong lòng rất là phiền muộn, nhớ lại ủy khuất lúc trước viết giấy vay nợ, còn bây giờ là khuất nhục vì bị đòi nợ, trong lòng bắt đầu bi ai.

Đây hẳn là giấy vay nợ duy nhất của Lục gia.

Bà thật là hổ thẹn với liệt tổ liệt tông Lục gia.

Sau khi xác nhận giấy vay nợ, Nguyễn Hội Trân cũng không chậm trễ, mở bao tải ra, lộ ra đồng bạc trắng loáng bên trong.

A---”

Mọi người kinh hô một tiếng, xoa xoa đôi mắt tựa hồ rất khó tin cái mình vừa thấy. Cái này thế mà thật sự là đồng bạc!

Bà Lục cũng rất kích động, vừa rồi sau khi bà nhìn thấy Nguyễn Hội Trân trở về cũng không xác định được cô có thể đổi được bao nhiêu tiền, trong lòng vẫn luôn không tự tin. Bây giờ nhìn những đồng bạc này lập tức cảm thấy tự tin mười phần, hỏi Lục Sùng Hải cũng đang ngây người: “Không phải ngươi muốn đại dương sao, tự ngươi đếm đi, đủ 3000 thì để giấy vay nợ lại rồi nhanh cút đi. Nhà lớn Lục gia chúng ta không chào đón thứ súc sinh vong ân phụ nghĩa như ngươi.”

Lục Sùng Hải không nghĩ tới trong một chốc một lát vậy mà Lục gia có thể lấy ra nhiều đại dương như vậy, trong lòng kinh ngạc không thôi, còn rất tức giận. Vốn cho rằng tòa nhà này lập tức sẽ tới tay rồi, không nghĩ cuối cùng lại xảy ra chuyện như này.

Ông oán hận kêu bà ba Lục cùng kiểm kê số lượng.

Những người khác thì lần đầu nhìn thấy một đống lớn đồng bạc đổ trên mặt đất, đều đỏ mắt không thôi, không muốn rời đi.

Đợi hơn nữa ngày, cuối cùng cũng kiểm kê xong. Trong sự giám sát của nhiều người Lục Sùng Hải cũng không thể gian lận chỉ có thể cứng cổ thừa nhận, xác thực là 3000 đại dương.

Nguyễn Hội Trân đi qua, duỗi tay với bà ba Lục: “Đưa giấy vay nợ cho chúng tôi.”

Bà ba Lục cũng không tình nguyện, nhìn Lục Sùng Hải, Lục Sùng Hải cũng không lên tiếng.

Nguyễn Hội Trân biết hai vợ chồng này không có ý tốt, cười lạnh nói: “Hiện tại có nhiều hương thân phụ lão đều thấy được, các người đến đòi nợ, chúng ta đã dựa theo số tiền mà trả, bây giờ các người lại không cần tiền là có ý gì, chẳng lẽ là tới làm trò tiêu khiển?”

Trên mặt Lục Sùng Hải ngũ sắc tạp trần, trong lòng rất hụt hẫng. Nhưng mà chuyện tới nước này rồi chỉ có thể bóp mũi nhận.

Trả nó.”

“Hừ.” Bà ba Lục tức giận hừ một tiếng ném giấy nợ qua, xoay người kêu người thu hồi đồng bạc, chuẩn bị vác về nhà.

Bà Lục thấy cuối cùng giấy nợ cũng tới tay, tản đá trong lòng cũng đã buông xuống, vẻ mặt kích động rơi lệ, lớn tiếng nói: “Sau này hai nhà chúng ta không còn quan hệ gì, đừng tới cửa nữa.” Lại nói với Nguyễn Hội Trân: “Hội Trân chúng ta vào nhà đi.”

“Dạ.” Nguyễn Hội Trân đem giấy nợ cất vào trong túi, đỡ lão thái thái vào nhà.

Chờ hai người vào nhà, đại môn màu son của Lục gia ‘phịch’ một tiếng đóng lại. Những người xem náo nhiệt cũng sôi nổi tan đi.

phì....” Lục Sùng Hải phun một ngụm, chấp tay sau lưng thở phì phò dẫn người nhà rời đi. Suy tính nhiều năm như vậy, thật vất vả có một cơ hội vậy mà cũng thất bại, làm sao ông cũng không nghĩ ra.

Sau khi vào nhà tâm tình bà Lục đã bình phục, tự nhiên là hỏi một ít về chuyện Nguyễn Hội Trân đi huyện thành.

Nguyễn Hội Trân nói những trắc trở  mà bản thân bán nhân sâm đã trải qua: “Aizz, cũng may ba gốc nhân sâm cuối cùng cũng bán được 3200 đại dương.”

“Hội Trân, vẫn bị thiệt.” Trong lòng bà Lục biết hàng, biết nhân sâm này sẽ không chỉ bán được 3000 đại dương. Nhưng cũng không trông cậy gì vào con dâu, dù sao con dâu cũng chưa từng đi huyện thành, lại chưa bán qua đồ quý trọng như vậy, bị người ta ép giá cũng là hợp lý.

Nguyễn Hội Trân thở dài: “Con cũng biết thiệt nhưng không còn cách nào. Thời gian cấp bách, con lại chỉ là một cái nữ tắc nhân gia. Nếu Xán Văn đi bán có lẽ có thể bán được giá cao, nhưng .....”

Ý tứ là nếu như con trai bà có nhà là sẽ không bị thiệt nhưng hắn không ở nhà. Tôi là một phụ nữ tuân thủ nữ tắc, thiệt thì biết làm sao bây giờ?

Bà Lục nghe được lời này quả nhiên không nhắc lại chuyện này nữa. Dù sao hiện giờ việc này làm thỏa đáng, tòa nhà xem như được bảo vệ.

Nguyễn Hội Trân nhân cơ hội nhanh chóng nhắc tới việc thay đổi khế nhà. Bà Lục trầm mặc một hồi, trong lòng tuy rằng không muốn nhưng vẫn không quỵt nợ, xoay người đi vào trong phòng lấy khế nhà cũ, tay run rẩy đưa cho Nguyễn Hội Trân, dặn dò: “Hội Trân, sau này cái này phải đổi lại. Chờ Xán Văn mang tiền về, chúng ta sẽ đổi lại.” Bây giờ lão thái thái hơi lo lắng đến lúc đó Nguyễn Hội Trân bên này đau lòng truyền gia chi bảo kia, không muốn trả lại.

Nguyễn Hội Trân nói: “Mẹ yên tâm đi, con sẽ không quỵt nợ.” đổi thì nhất định sẽ đổi, chẳng qua lại kèm thêm điều kiện mà thôi.

Nhớ thương chuyện khế nhà, hơn nữa bản thân Nguyễn Hội Trân cũng muốn làm chút sinh ý nên chuẩn bị hôm sau lại đi huyện thành một chuyến.

Đã đi huyện thành một lần, Nguyễn Hội Trân càng cảm thấy trấn trên không có tiền đồ phát triển.

Ăn cơm tối Nguyễn Hội Trân đem ý nghĩ của mình nói với bà Lục một tiếng. Bà Lục nói: “Này còn hai trăm đại dương nếu dùng tiết kiệm thì hai mẹ con ta cũng đủ ăn. Chờ Xán Văn trở về thì tốt rồi.”

“Mẹ, người cũng là người từng trải, không thể miệng ăn núi lở được. Chúng ta phải kiếm nhiều một chút, cuộc sống sau này cũng có thể tốt hơn một chút.”

“Nhưng con cũng chưa từng làm buôn bán mà.” Bà Lục vẫn không tin tưởng năng lực của con dâu, chỉ bán nhân sâm thôi còn bị thiệt mà.

Nguyễn Hội Trân cười nói: “Cũng không phải làm buôn bán gì lớn, bán ít bánh bao màn thầu gì đó, người yên tâm đi, dù sao cũng sẽ không để mẹ đói. Hơn nữa mấy ngày nay con đi lại bên ngoài, đối với những đường lối buôn bán nhỏ này cũng nắm bắt một chút. Hai trăm đại dương này con vốn định giữ lại cho Hội Hiền nhưng nghĩ chúng ta còn phải ăn uống nữa, cũng không thể giữ núi vàng núi bạc để không, còn không bằng làm buôn bán, tiền sinh tiền, đến lúc đó vừa có thể trả cho Hội Hiền, chúng ta cũng không cần ăn đói mặc rách.”

Bà Lục nghe Nguyễn Hội Trân nói những lời này mới nhớ tới hai trăm đại dương này là tiền Nguyễn gia bán nhân sâm, lúc trước chỉ nói đưa trả nợ, hai trăm đại dương này tất nhiên là của Nguyễn gia. Nghĩ như vậy mặt già không khỏi đỏ lên, vừa rồi bà còn nghĩ tiền thừa ra này hai người có thể coi như sinh hoạt phí nữa.

Bà than nhẹ một tiếng: “Được, con có chủ ý là được.” Lại ngẩng đầu nhìn thần sắc con dâu không còn như dĩ vãng nữa, cảm khái: “Hội Trân à, con đã thay đổi không ít. Nhớ lại trước kia đến ra cửa cũng sợ hãi, nói chuyện với người khác cũng không dám.”

Nguyễn Hội Trân sửng sốt, sau đó cười khổ: “Mẹ, con thiếu chút nữa đã chết đói một lần rồi, nếu còn không thay đổi chẳng lẽ còn muốn chết đói lần nữa. Đều là người đã trãi qua sinh tử, tất nhiên sẽ không còn giống với lúc trước nữa.”

Không quan tâm lão thái thái có tin lý do này hay không, Nguyễn Hội Trân quyết định lấy cái này làm cớ để giải thích sự thay đổi của mình.

Dù sao cũng không có ai giống như cô chết đói sống lại, ai biết người có thể thay đổi hay không chứ. Nghe nhiều tất nhiên sẽ tin.

Ngày thứ hai, sáng Nguyễn Hội Trân dậy sớm, làm bánh bột bắp, nấu cháo, còn nấu cho mỗi người một quả trứng gà. “Mẹ, lát nữa con sẽ đi huyện thành làm việc, con để lại đồ ăn ở trong nồi, giữa trưa người hâm nóng lại là có thể ăn. Con sẽ tranh thủ về trước khi trời tối.”

Bây giờ bà càng cảm thấy không thể hiểu con dâu, đối với việc con dâu muốn làm tất nhiên cũng quản không được, nên nói: “Con đi đi, trên đường nhớ chú ý một chút.”

Lúc này bà chỉ có thể thấy may mắn, con dâu quả thật không kính cẩn nghe theo như lúc trước nhưng vẫn hiếu thuận với người mẹ chồng như bà. Hơn nữa trong nhà ngoài ngõ cũng coi như có thể chống đỡ được.

 

Ở ga tàu hỏa Thượng Hải, lúc này Lục Xán Văn đang cùng Lâm Tú Nhiên lưu luyến chia tay.

Khi thời tiết chuyển ấm hai vợ chồng đến một nơi cách nhà không xa thuê một tiểu viện, sau khi sửa sang lại xong thì chuẩn bị về quê đón mẫu thân đến Thượng Hải dưỡng lão.

Đường xá xa xôi, trong lòng Lâm Tú Nhiên vẫn luôn luyến tiếc, đặc biệt là khi nhớ đến trong nhà còn có một nữ nhân cưới hỏi đàng hoàng, trong lòng càng lo lắng không thôi: “Xán Văn, em ở Thượng Hải chờ anh. Anh phải nhanh chóng quay về nhà.”

Lục Xán Văn ngẩng đầu hơi hơi mỉm cười, mặt mày ôn nhu: “Yên tâm đi. Sau khi xong việc anh sẽ mau chóng trở về. Em cũng phải chiếu cố bản thân thật tốt.”

“Dạ.”

Nhìn biểu tình sủng nịnh của Lục Xán Văn, Lâm Tú Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm đón người nọ đến đây thì sao chứ, dù sao đến lúc đó cũng không ở chung, chỉ coi như là người hầu chiếu cố lão thái thái thôi.

Dù sao Xán Văn cũng đã nói, đó là lão thái thái thích, không phải hắn thích. Chỉ coi như là lễ vật hắn đưa cho mẫu thân thôi.

Đó cũng chỉ là một lễ vật mà thôi ....


Hết chương 7.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét