Edit: Co3P.
“Hội Trân,
nhà con còn có lão sâm này sao?!”
Bà Lục thấy
Nguyễn Hội Trân mang nhân sâm về kinh ngạc nói không nên lời. Nhân sâm trăm năm
không phải bà chưa từng thấy, trước kia lúc Lục gia còn huy hoàng bà cũng từng dùng
qua nhân sâm, chỉ là bề ngoài tốt như vậy, mà còn có liền ba củ nhân sâm trăm
năm thì thật là quá hiếm có.
Lúc này bà Lục
càng thêm cảm động, đây chính là bảo bối đấy, lúc mấu chốt có thể dùng nhân sâm
bảo mệnh, còn có thể có nhiều cơ hội sống hơn một chút.
Thứ tốt như vậy
hẵn là phải giữ trong nhà làm đồ gia truyền cho con cháu đời sau. Nhưng Nguyễn
Hội Trân vì giữ gìn nhà cũ Lục gia mà đến bảo bối như vậy cũng lấy ra, tình
nghĩa này khiến bà không biết phải cảm kích như thế nào.
Đương nhiên
Nguyễn Hội Trân biết đây là bảo bối, chỉ vì trong không gian có cho nên không
giống như lão thái thái lộ ra biểu tình không nỡ. Trái lại như vậy lại khiến
cho lão thái thái càng thêm tin tưởng, con dâu này là toàn tâm toàn ý vì Lục
gia.
“Hội Trân,
mấy thứ này mang đi đổi tiền, nếu Hội Hiền hỏi tới .....” Nếu là bảo bối khác sau khi mang đi cầm còn có
cơ hội chuộc lại nhưng mà nhân sâm trăm năm, người ta sẽ không cho chuộc lại.
Nguyễn Hội
Trân thở dài: “Mẹ, chuyện này con đã hạ quyết tâm thì sẽ không thay đổi. Huống
hồ Hội Hiền cũng sẽ hiểu nỗi khổ tâm của con.” lại nói, người em trai ngang
hông này cũng không phải là người có trách nhiệm, bỏ chị gái ở quê một mình, một
phong thư cũng không thấy gửi về. Haizz, nam nhân thời dân quốc đều không đáng
tin cậy như vậy sao?
Chuyện bán
nhân sâm đã quyết định, mẹ chồng nàng dâu hai người cũng không khách khí. Ý của
Nguyễn Hội Trân là trấn này cũng không bằng huyện thành cho nên chuẩn bị đi huyện
thành một chuyến, dễ được giá tốt và cũng tránh cho người ở đây đỏ mắt. Dù sao
mọi người cũng quá quen thuộc lẫn nhau, thấy bọn họ lấy ra thứ tốt như vậy nhất
định sẽ nghĩ có phải bọn họ còn cất giấu thứ tốt nào khác không, đến lúc đó nổi
lên ý xấu thì không hay.
Bà Lục cũng
nghĩ cẩn thận điểm này, tất nhiên chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Nguyễn Hội Trân
thuê một chiếc xe ngựa của người quen, thừa dịp còn chưa quá giờ trưa liền vội
vã đi huyện thành. Tuy rằng huyện Võ Ninh không phồn hoa bằng nội thành sau này
nhưng lúc này là nơi kẻ có tiền tụ tập, phòng ốc lớn. Hơn nữa thổ hào rất thích
khoe giàu, đều ở nhà cao cửa rộng cho nên tuy chỉ là một huyện thành cũng có vẻ
rất náo nhiệt.
Sau khi Nguyễn
Hội Trân xuống xe ngựa liền đưa xa phu mấy văn tiền để xa phu đến gần đó ăn uống
chút gì đó rồi chờ là được. Bản thân cô đi dạo mấy vòng tìm người hỏi thăm những
dược đường lớn ở huyện thành.
Vì sao không
đến tiệm cầm đồ? Trong ấn tượng của Nguyễn Hội Trân, tiệm cầm đồ đều rất âm hiểm,
một nữ tử yếu đuối như cô nếu đi đến mảnh đất xám xịt đó không chừng cũng không
chiếm được chổ tốt, không bằng đi đến những đại dược phòng danh vọng, dù sao
người ta cũng sẽ cố kỵ chút thanh danh.
Dược phòng lớn
nhất huyện Võ Ninh là Hòa Vinh đại dược đường.
Vào dược đường
quả nhiên nhân khí rất vượng, người bên trong tới tới lui lui xem bệnh, mua thuốc
tiếp nối không dứt, cũng hơi giống với bệnh viện ở đời sau.
Tiểu nhị và đại
phu bên trong đều rất bận, thấy Nguyễn Hội Trân ăn mặt bình thường nên không ai
ra đón tiếp. Nguyễn Hội Trân trực tiếp vào trong tìm được tiểu nhị, gõ gõ quầy.
Tiểu nhị kia
đang cân thuốc, nghe tiếng đầu cũng không nâng, hỏi: “Trước hết lấy phương
thuốc, xếp hàng chờ, bốc xong sẽ gọi ngươi.”
“Ta không bốc
thuốc.”
“Xem bệnh ở
phía sau.” tiểu nhị chỉ chỉ phía sau.
“Cũng
không xem bệnh.”
Tiểu nhị ngẩng
đầu, không kiên nhẫn nói: “Vậy ngươi tới làm gì?”
Nguyễn Hội
Trân lấy trong túi ra một sợi nhân sâm: “Các ngươi có mua cái này không?”
Làm ở dược đường
nhiều năm, vừa nhìn tiểu nhị đã biết đây là thứ gì, ánh mắt sáng lên, cầm lấy
ngửi ngửi, lại ngắm nghía: “Ta nhìn không sai thì đây, đây là bao nhiêu năm?”
Nguyễn Hội
Trân nói: “Gia truyền, sợ là không ít hơn trăm năm.”
Nghe Nguyễn Hội
Trân nói như vậy, tức khắc mặt tiểu nhị sáng lên, lại hơi tiếc nuối: “Một
cái này, hai đồng đại dương đi.” Dù sao thì rể nhân sâm cũng không phải
nhân sâm, không thể ra giá quá cao.
Nguyễn Hội
Trân thấy biểu hiện của tiểu nhị sau khi nhìn thấy rể nhân sâm, hơn nữa hỏi
cũng không hỏi mà trực tiếp ra giá là biết mang nhân sâm đến tiệm thuốc bán là
không sai.
Liền nói: “Nhà
tôi có cây hoàn chỉnh nếu các người muốn tôi sẽ về mang tới.”
Tiểu nhị nghe
vậy, thần sắc sửng sốt đôi mắt trừng to, đột nhiên nói: “Ngươi trước tiên đừng
đi, chờ chút, chờ nha.” Nói rồi liền vội vã ra phía sau tìm người.
Nguyễn Hội
Trân biết, đây là định đi tìm đại chưởng quầy.
Quả nhiên, một
lát sau một ông lão mặc trường bào tơ lụa đi ra, bộ dáng khoảng 50-60 tuổi,
trên đầu đội mũ, bên hông đeo một tẩu thuốc bằng ngọc.
Tiểu nhị còn ở
phía sau nói gì đó, người này vừa ngẩng đầu, lúc thấy Nguyễn Hội Trân thì đánh
giá một chút: “Nghe nói ngươi có nhân sâm hoàn chỉnh?”
Nguyễn Hội
Trân gật đầu: “Tổ tiên của ta truyền lại.”
Người nọ nhìn
nhìn hai bên, phân phó tiểu nhị: “Đi pha một bình hồ trà.” rồi tiếp đón
Nguyễn Hội Trân: “Chúng ta qua tĩnh thất bên kia nói chuyện.”
Tĩnh thất của
dược đường ở hậu viện, bên trong tương đương với phòng bệnh vip cao cấp ở đời
sau, ít người hơn phía trước một chút.
Tới tĩnh thất,
sau khi tiểu nhị mang trà lên đã bị đuổi ra ngoài, chỉ còn chưởng quầy và Nguyễn
Hội Trân ở bên trong. Trong lòng Nguyễn Hội Trân hơi khẩn trương, cũng không biết
người ở đây có tuân thủ kỷ cương pháp luật như cô nghĩ hay không. Chỉ là cô
cũng không còn cách nào, bên cạnh cũng không có ai đáng tin cậy giúp đỡ, việc
gì cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.
Cũng may chưởng
quầy cũng không nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Có đây
không lấy ra ta nhìn xem, nếu lớn lên không tệ thì giá cả có thể bàn lại.”
Nguyễn Hội
Trân do dự một chút, duỗi tay mở cái túi đang mang lấy ra một cây nhân sâm được
gói bằng vải bố, hơi mở ra để lên bàn.
Lúc lấy nhân
sâm ra Nguyễn Hội Trân vẫn luôn âm thầm quan sát thần sắc vị chưởng quầy này,
cho đến khi lấy nhân sâm ra, cô thấy được trên thần sắc hắn ngoài kinh hỷ ra
thì không có ý tham lam, trong lòng âm thầm yên tâm.
Cơ hồ lúc
nhân sâm vừa lấy ra hai mắt vị chưởng quầy này cũng phát ra ánh sáng. Nhiều năm
mở tiệm thuốc như vậy cũng thấy qua không ít nhân sâm, nhân sâm trăm năm cũng
đã từng gặp nhưng cái trước mắt này nhìn hình như còn già hơn so với nhân sâm
trăm năm, hơn nữa mấu chốt là phẩm chất rất hoàn hảo.
Ông thật cẩn
thận cầm lên, vừa nhìn vừa ngửi, vẻ mặt hưởng thụ. Không biết có phải ảo giác
hay không mà ông cảm thấy sau khi ngửi nhân sâm tinh thần tốt hơn rất nhiều.
Chỉ mới ngửi
ngửi mùi hương đã có hiệu quả như vậy thì có thể thấy được nhân sâm này so với
nhân sâm ông gặp được trước đó tốt hơn rất nhiều.
“Đây là vật
gia truyền của nhà ngươi?” dù sao cũng là bảo bối quý trọng, phải hỏi rõ
ràng lại lịch nếu không làm hỏng thanh danh của Hòa Vinh đại dược đường thì
không hay.
Nguyễn Hội
Trân thấy người này cẩn trọng ngược lại càng yên tâm, thần sắc thản nhiên nói:
“Tổ tiên nhà ta cũng là gia đình giàu có, chỉ là mấy năm nay tuột dốc. Bây
giờ trong nhà không còn vật gì đáng giá mới lấy bảo bối gia truyền này ra đổi
tiền.”
Thời buổi này
đại gia tộc tuột dốc cũng không ít, mấy năm trước vì hút thuốc phiện bại không
ít gia đình lớn.
Chưởng quầy gật
gật đầu cũng không hỏi nhiều, dù sao nhìn cách ăn mặc của nữ nhân này cũng biết
là người tuân thủ nữ tắc, đoán là cô cũng không có bản lĩnh ăn trộm bảo bối như
vậy. Nên nói: “Cái này ngươi định ra
giá như thế nào?”
Nguyễn Hội
Trân thầm nghĩ người này thật quá giảo hoạt để cô ra giá, vạn nhất cô không biết
nhìn hàng hoặc ếch ngồi đáy giếng kêu giá thấp thì không phải bị thiệt chết. Cô
nói: “Vẫn là chưởng quầy cho cái giá đi, tôi thấy được thì bán.”
Ánh mắt chưởng
quầy chợt lóe, cười nói: “800 đại dương.”
Lừa con nít
ba tuổi hả? Nguyễn Hội Trân âm thầm cười lạnh. Vừa rồi còn tưởng là một người
khá tốt, lúc này đã bắt đầu hố người.
Cô lắc đầu: “Chưởng
quầy không thành tâm. Đây là bảo bối gia truyền của nhà tôi, thật khó khăn mới
lấy ra, cũng không thể bán rẻ. Tôi là thấy đại dược đường này rất nổi tiếng nên
mới mộ danh mà đến. Nếu chưởng quầy không muốn mua, tôi sẽ đến nơi khác thử xem.
Có nhiều dược đường như vậy chắc sẽ có nơi ra giá thích hợp.”
Chưởng quầy
đương nhiên chỉ thử điểm mấu chốt của Nguyễn Hội Trân, thấy cô nói năng rõ ràng
thì biết cũng không phải là một phụ nhân bình thường, nói không chừng trước khi
xuống dốc cũng là một đương gia chủ mẫu, liền nói: “Một ngàn đại dương.”
“Hai ngàn.” Đôi mắt của Nguyễn
Hội Trân chớp cũng không chớp một cái.
“Hai ngàn quá
cao.” thần sắc chưởng quầy hơi do dự.
Nguyễn Hội
Trân cười nói: “Một gốc này có thể kéo mệnh, một mạng cũng không chỉ có hai ngàn
đại dương đâu. Quay đầu chưởng quầy bán ra ngoài, người đang cần thì cho dù là một
vạn đại dương cũng sẽ mua.”
Chưởng quầy nghe
khẩu khí của Nguyễn Hội Trân càng thêm chắc chắn cô xuất thân từ gia đình giàu có.
Trong lòng cũng hiểu rõ nhân gia cũng là người hiểu công việc tình người, suy nghĩ
của mình quả thật không thích hợp. Nhân sâm tốt như vậy không nói một vạn đại
dương, quay đầu đem lên tỉnh thành bán cho người nước ngoài thì 5000 đại dương cũng
có thể bán.
“Được thôi,
hai ngàn thì hai ngàn.”
Nguyễn Hội
Trân nghe vậy, gương mặt cười cười, cũng không thể hiện ra sự hưng phấn mà trái
lại bình tĩnh lấy ra từ trong túi ra một cây nhân sâm khác: “Không biết chưởng
quầy có muốn cây nhân sâm này không?”
Đôi mắt chưởng
quầy trừng to, không thể tin được nói: “Hai cây?”
“Chuyện tốt thành
đôi, lúc trước vì hai cây nhân sâm này nhà của chúng tôi tiêu tốn không ít sức người
sức của. Hai ngàn đại dương thật sự vẫn khiến tôi đau lòng.
Mặt Nguyễn Hội
Trân tràn đầy không tình nguyện, thật ra cô muốn kêu giá cao hơn nhưng mà cũng
không muốn có nhiều khúc chiết nữa. Hơn nữa cũng không hiểu biết rõ ràng dược
đường này, nếu tiếp tục nâng giá lên chọc dược đường này không vui, lại kết thù
thì mất nhiều hơn được, dù sao cũng chỉ phí tổn vài đồng đại dương thôi. Làm người
không thể có lòng tham.
Truyện được đăng duy nhất tại https://phiphiconuong.blogspot.com/2021/11/phan-au-o-dan-quoc.html?m=1
Vốn cho rằng chỉ
có một cây, không nghĩ tới lại có hai cây nhân sâm giống nhau, hơn nữa hình dạng
như song sinh, giống nhau như đúc. Đây chính là thiên hạ kỳ sự.
Kỳ trân dị bảo,
mấu chốt chính là một chữ kỳ.
Một đôi nhân
sâm này, được coi như là kỳ trân.
Giờ khắc này chưởng
quầy hạ quyết tâm cần phải bắt được vào tay. Hai cây nhân sâm này tới tay, chỉ sợ
chủ nhân cũng luyến tiếc bán đi. Hắn kiềm chế vui sướng trong lòng nhưng sắc mặt
vẫn hơi hồng: “Muốn, 4000 đại dương, ta
lập tức đưa cho ngươi.”
Trong lòng Nguyễn
Hội Trân vui vẻ, trên mặt vẫn nhàn nhạt gật đầu.
Trong lòng chưởng
quầy còn sốt ruột hơn so với Nguyễn Hội Trân, rất nhanh đã đi đến phòng thu chi
kêu người lấy ra 4000 đại dương tới. Nhìn một đống đại dương, sắc mặt Nguyễn Hội
Trân phát xanh, nhiều như vậy sao cô có thể khiêng về đây.
Có lẽ thấy thần
sắc Nguyễn Hội Trân khó xử, chưởng quầy lại là một người rất thông thấu: “Ta
tìm hai tiểu nhị đáng tin cậy đưa ngươi đi.”
Nguyễn Hội
Trân nghe vậy, gật gật đầu, cũng không có suy nghĩ khác. Dù sao nếu người ta muốn
giựt tiền thì cô cũng không ra khỏi dược đường được.
Sau khi tiểu
nhị hỗ trợ dọn đồng đại dương lên xe ngựa liền bị Nguyễn Hội Trân đuổi đi. Xa phu
thấy Nguyễn Hội Trân đi ra ngoài một chuyến liền mang một bao tải lớn trở về nên
kỳ quái nhìn nhìn. Thần sắc Nguyễn Hội Trân tự nhiên, không nhiều lời.
Chờ đến lúc xa
phu ở phía trước đánh xe, Nguyễn Hội Trân buông mành xuống, mở túi ra vung tay lên
đem một ngàn đại dương mang vào không gian.
Hết chương 6.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét