Edit: Co3P.
Không cần biết
là ai, chỉ cần nhắc đến đệ nhất đại bang phái ở Thượng Hải thời kỳ này thì nhất
định sẽ nghĩ đến Thanh bang trước tiên. Nguyễn Hội Trân đối với hắc bang luôn
không có hảo cảm nhưng đối với Thanh bang thì tâm tình hơi phức tạp. Trong
Thanh bang có xuất hiện hán gian nhưng cũng có không ít phần tử kháng nhật.
Trên báo
không nhắc đến ai bị bệnh, chỉ đưa ra số tiền lớn treo thưởng, cần một cây dã
linh chi lâu năm.
Linh chi cũng
giống như nhân sâm đều là dược liệu rất quý hiếm, đặc biệt là linh chi có niên
đại càng lâu càng là bảo bối khả ngộ bất khả cầu. Cũng khó trách Thanh bang phải
hao tốn tài lực treo thưởng, chỉ sợ người này bệnh không nhẹ, căn bản không thể
chờ được đến lúc bí mật tìm kiếm dược liệu, bằng không Thanh bang nhất định sẽ không
đăng tin tức tìm thuốc khiến người hoài nghi này.
Về đến nhà
Nguyễn Hội Trân liền đi vào không gian, cây linh chi kia đã trưởng thành rất
nhiều, Nguyễn Hội Trân không đoán được niên đại chính xác của nó. Nhưng mà một
gốc linh chi to ước chừng bằng chậu rửa mặt, niên đại chắc không nhỏ.
Nguyễn Hội
Trân dùng dao nhỏ cắt một khối trên mặt, đặt phơi trong không gian. Không khí
trong không gian là sạch sẽ nhất, một chút tạp chất cũng không có, sau khi khối
linh chi này bị cắt xuống phơi dưới ánh nắng, rất nhanh đã khô lại. Nguyễn Hội
Trân lại rưới lên lên bề mặt linh chi vài giọt nước trong không gian, sau đó mới
dùng giấy gói linh chi lại.
Đây là một cơ
hội ôm đùi, Nguyễn Hội Trân biết nếu tự mình đi hiến thuốc thì sau này có thể lấy
cái đùi Thanh bang ánh vàng rực rỡ này. Nhưng mà suy nghĩ này chỉ lóe lên trong
đầu mà thôi, cô không muốn có quan hệ với Thanh bang. Mặc dù sau này bọn họ sẽ
kháng nhật nhưng hiện tại bọn họ vẫn là thế lực hắc bang ỷ thế hiếp người ở Thượng
Hải. Cô chỉ là một người bình thường, không chọc nỗi đao quang kiếm ảnh.
Thanh bang bên
này nhiều phân đường, trên báo nói chỉ cần đưa linh chi đến bất cứ phân đường nào
cũng sẽ có người nhận. Nhưng mà Nguyễn Hội Trân không muốn cùng Thanh bang có liên
quan nên không định tự mình đưa đi, chỉ tìm bưu cục, đặt vào phong thư gửi đi.
Dù sao không ký
tên, ai cũng không biết là cô đưa.
Lúc Nguyễn Hội
Trân ra khỏi bưu cục, một nhân viên vừa tiếp nhận thư tín liếc thấy địa chỉ nhận
thì cau mày, ý bảo người bên cạnh đi theo.
Bang chúng Thanh
bang hơn mười vạn người trải rộng các ngóc ngách Thượng Hải, ở nơi thư từ qua lại
như bưu cục tất nhiên cũng có. Đối với người gửi đồ cho Thanh bang tất nhiên cũng
sẽ bị giám thị, để tránh bỏ lỡ một số người có lòng dạ xấu xa.
Một lát sau người
trẻ tuổi theo dõi Nguyễn Hội Trân đã trở lại: “Nhớ kỹ, số 101 ngõ nhỏ đường Bình
An.”
Một người khác
cầm lấy phong thư: “Dựa theo địa chỉ trên thư đưa đến phân đường đi.”
Nguyễn Hội
Trân cũng không biết bản thân mình bị theo dõi, hơn nữa đến chổ ở cũng bị tra ra.
Giờ phút này cô
không nghĩ đến những việc của Thanh bang. Trên thực tế nếu không phải lão đại Thanh
bang có tác dụng trong kháng nhật, cô cũng không muốn quản những chuyện của hắc
bang. Bất quá trong lòng cô cũng kính nể một số nam nhi nhiệt huyết trong đó. Hơn
nữa nếu lúc này lão đại Thanh bang xảy ra vấn đề có lẽ Thượng Hải lại có một hồi
huyết đoạt. Ở trong khả năng cho phép cô không ngại làm người tốt một lần.
Biệt thự Hoài
Sơn Thanh bang. Lão đại Thanh bang Đỗ Chí lật đỗ một cái bàn.
“Sao còn chưa
tìm được thuốc, báo không phải đã đăng rất nhiều ngày rồi sao, làm sao mà vẫn không
tìm thấy, những người này đều là thùng cơm sao?”
Cấp dưới đắc lực
Cảnh Hồng là một người đàn ông tráng niên hơn ba mươi tuổi, ngày thường được người
bên ngoài kính xưng là Hồng gia, bây giờ ở trước sự tức giận của Đỗ Chí lại
không dám ho một tiếng: “Đỗ gia, linh chi mấy trăm năm quả thật là khả ngộ bất
khả cầu, tìm hết các tiệm thuốc lớn ở Thượng Hải cũng không tìm được. Hiện tại đã
phái người đến Bắc Kinh tìm rồi.”
“Hừ, vậy còn phải
chờ tới khi nào?” Đỗ Chí chà xát nhẫn ban chỉ thượng hạn trên ngón cái, lại lo lắng
nhìn ra cửa.
Trong lòng Cảnh
Hồng run lên, biết Đỗ lão đại bây giờ đang lo lắng cho con trai Đỗ Tuấn Sinh.
Cả đời Đỗ Chí
thê thiếp vô số, dưới gối có không ít con gái, lại chỉ có duy nhất Đỗ Tuấn Sinh
là con trai, yêu như trân bảo. Ai biết vị Đỗ công tử này thân thể yếu ớt, dưỡng
hoài không khỏe, cũng có đại phu đã từng nói vị Đỗ công tử này sống không quá hai
mươi tuổi. Đỗ lão đại giận dữ xém chút nữa một súng bắn chết người ta. Cũng may
Đỗ công tử được nuôi rất tốt vậy mà có thể gượng đến năm 22 tuổi nhưng năm nay lúc
sắp mãn 23 thì bệnh liền phát tác.
Trung y tây y
đều khám qua, tây y bó tay hết cách, trung y cũng chỉ nghĩ ra một phương thuốc,
dùng linh chi tốt nhất điều trị, không chừng còn có chút tác dụng. Đỗ Chí ra lệnh
một tiếng, mười vạn bang chúng Thanh bang khắp nơi tìm kiếm dược liệu quý, duy chỉ
có linh chi trăm năm thì đến sợi lông cũng không thấy.
Cảnh Hồng cũng
biết bệnh của Đỗ công tử càng ngày càng nghiêm trọng, không kéo dài được. Chờ Đỗ
Chí phát hỏa xong, Cảnh Hồng nhân cơ hội nói: “Đỗ gia, tôi ra ngoài tìm linh
chi.”
Đỗ Chí nhắm mắt
lại không để ý đến hắn. Con trai cưng duy nhất bệnh nặng, bây giờ ông hận không
thể giết người.
Cảnh Hồng thấy
thế cũng không trì hoãn, chạy nhanh ra ngoài. Mới ra tới cửa thì thấy đường chủ
bên Hồng đường Chu Tam vẻ mặt vui mừng chạy tới. Sau khi nhìn thấy Cảnh Hồng, cao
hứng nói: “Hồng gia, tìm được rồi, tìm được linh chi.”
Cảnh Hồng vừa
nghe, kinh ngạc không thôi “Thật sự tìm được rồi?”
Chu Tam vội vàng
lấy hộp gấm tốt nhất đựng linh chi đưa tới. Cảnh Hồng mở ra thì thấy, quả thật là
một khối linh chi, còn ngửi được mùi hương đặc thù của linh chi. “Mau mang cho
Lý tiên sinh nhìn xem.”
Lúc này Chu
Tam mới nhớ còn chưa tìm Lý tiên xem thử, trong lòng cả kinh đỗ mồ hôi lạnh. Nghĩ
thầm may mà gặp Hồng gia, bằng không trực tiếp mang đi gặp Đỗ lão đại, nếu mà linh
chi này không dùng được làm Đỗ lão đại vui mừng uổng công một hồi, còn không phải
một súng bắn chết mình sao.
“Đa tạ Hồng
gia nhắc nhở.” Chu Tam xoay người đến một bên nhà khác tìm danh y Lý Trường
Thanh.
Cảnh Hồng thở
dài, mắt nhìn nơi Đỗ Chí ở, trong lòng âm thầm cầu nguyện, nhất định phải hữu dụng.
Nếu để Đỗ Tuấn Sinh xảy ra chuyện, sau này trong bang sẽ không được an bình.
Ngày thứ ba sau
khi linh chi được gửi đi Nguyễn Hội Trân thấy thông báo tìm dược trên báo rốt
cuộc đã không còn, vị trí trang đầu tiếp tục là văn chương tiếp theo của mình.
Lúc này câu
chuyện đã phát triển đến đoạn Trân Trân dùng đại dương trả nợ còn dư lại mở một
tiệm tạp hóa ở trên trấn. Mẹ chồng nàng dâu hai người rốt cuộc cũng trôi qua ngày
tháng an bình. Bây giờ Trân Trân đã không còn thường xuyên nhớ đến nam nhân tha
hương kia nữa. Không phải không nghĩ mà là không dám nghĩ. Trên thực tế đến mẹ
chồng cũng không dám nhắc đến con trai, mẹ chồng nàng dâu đều rất lo lắng, nam
nhân được các nàng cùng quý trọng kia ở nơi khác gặp phải chuyện gì hung hiểm. Đây
là chuyện các nàng nghĩ cũng không dám nghĩ.
Trân Trân thiện
lương và cần lao, buôn bán ở cửa hàng càng
ngày càng tốt. Người trên trấn đều nguyện ý đến chổ nàng mua đồ.
Xem đến đây từ
đáy lòng độc giả đều vì sự thiện lương trung trinh của phụ nữ mà cao hứng. Có lẽ
mẹ chồng nàng dâu hai người cứ sống như vậy cả đời cũng là một chuyện hạnh phúc.
Sau này có lẽ Trân Trân sẽ gặp một người đàn ông thích hợp, lại bắt đầu một cuộc
hôn nhân mới lần nữa.
Nhưng chuyện xưa
phát triển luôn khiến con người khó có thể nắm bắt, khó có được một năm ăn tết âm
lịch rực rỡ thì vị trượng phu rời nhà nhiều năm kia rốt cuộc trở về. Vào một ngày
trừ tịch tuyết rơi đầy trời, người nam nhân anh tuấn phi phàm mặc áo khoác dài cuối
cùng cũng trở lại.
Tất cả đọc giả
đều tỏ vẻ vui mừng.
Nguyễn Hội
Trân thấy tình tiết câu chuyện phát triển đến đoạn này, cười cười. Sau đó đem bản
thảo còn lại gửi tới báo xã.
Uhm, sự tình phát
triển đến đây cũng nên thu lưới.
“Hội Trân,
có phải con còn đang tức giận, mấy lần Xán Văn đến đây mẹ đều nói với nó, mẹ thấy
trong lòng nó vẫn rất quan tâm con.” buổi tối sau khi mẹ chồng nàng dâu hai
người ăn xong, bà Lục liền kéo Nguyễn Hội Trân pha một ấm trà, ôm mèo và chó ngồi
dưới giàn nho nói chuyện phiếm.
Bà Lục thở
dài: “Mẹ biết Xán Văn có lỗi với con, chỉ là mấy năm nay nó ở bên ngoài một mình
xác thật cũng tịch mịch. Có thể có một người ở bên cạnh bầu bạn chúng ta cũng nên
vui mừng thay nó.”
Nguyễn Hội
Trân uống một hớp trà, gật đầu tỏ vẻ mình đang nghe.
Bà Lục thấy cô
có phản ứng, tiếp tục nói: “Con mới là con dâu danh chính ngôn thuận của nhà
họ Lục chúng ta, họ Lâm kia thì sao, cũng chỉ là ngoại thất, sau này từ đường nhà
họ Lục chúng ta không thừa nhận cô ta.”
Hình như người
ta cũng không hiếm lạ. Trong lòng Nguyễn Hội Trân âm thầm buồn cười.
Bà Lục lại nói:
“Hội Trân, mấy ngày nay con không gặp Xán Văn, vậy không tốt. Phụ nữ là phải
tranh, con trang điểm thật kỹ, cũng không kém hơn họ Lâm kia. Chỉ cần con dụng tâm,
mẹ tin Xán Văn sẽ thích con.”
“Mẹ, người nói
đúng.” Nguyễn
Hội Trân gật đầu, vẻ mặt chân thành nhìn bà Lục.
Bà Lục kinh ngạc,
bà còn tưởng phải tốn nhiều miệng lưỡi con dâu mới có thể quay đầu. Xem ra con dâu
vẫn là thông minh, biết phụ nữ quan trọng nhất là gì.
Nguyễn Hội
Trân thấy bà Lục lộ vẻ vừa lòng thì tiếp tục nói: “Mẹ, mấy hôm nay con cũng nghĩ
rồi, con và Xán Văn chung quy vẫn là vì ở chung quá ít. Vị Lâm tiểu thư kia là người
có văn hóa, con nghe nói trước kia còn có quan hệ thầy trò nữa, cũng khó trách tình
cảm bọn họ tốt.”
“Cái gì, bọn
họ là quan hệ thầy trò?” Vẻ mặt bà Lục kinh hãi.
Nguyễn Hội
Trân gật đầu: “Mấy ngày nay con ở ngoài đã hỏi thăm thì ra lúc trước Xán Văn
dạy ở trường nữ học Thượng Hải, lúc ấy Lâm Tú Nhiên cũng đọc sách trong đó, là học
sinh của Xán Văn. Sau đó không biết sao hai người lại đến với nhau, đầu tiên là
ở chung, sau đó bị người ta phát hiện thì làm một hôn lễ. Chuyện này rất nỗi danh
trong giới bọn họ.”
Không cần biết
là khi nào, quan hệ thầy trò ở bên nhau luôn sẽ khiến mọi người bàn tán. Nhưng mà
Lục Xán Văn tuổi trẻ đầy hứa hẹn, hai người nhìn trai tài gái sắc cho nên mối
quan hệ này nhanh chóng được mọi người chấp nhận. Hơn nữa sau này Lục Xán Văn lại
rời khỏi trường nữ học đến đại học Thượng Hải giảng dạy, mà Lâm Tú Nhiên cũng nhậm
giáo tại trường nữ học, thì càng không còn ai nhớ bọn họ đã từng có quan hệ thầy
trò.
Bà Lục bị kéo
từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác.
Vốn tưởng là hồng
nhan tri kỷ, nào biết đâu là quan hệ thầy trò loạn luân.
“Xán Văn, sao
Xán Văn có thể làm ra chuyện hồ đồ như vậy chứ. Nếu để người ta biết hắn còn mặt
mũi gì nữa.” Bà Lục tức khắc khóc lóc thảm thiết.
Nguyễn Hội
Trân bình tĩnh nói: “Mẹ, người cũng đừng nóng giận. Bây giờ quan trọng nhất là
kéo Xán Văn quay về, thừa dịp bây giờ còn chưa có con, sớm để bọn họ tách ra bằng
không sau này khi Xán Văn có tiền đồ bị người ta khui ra mối quan hệ này, sẽ bị
người khác lên án.”
Bà Lục được cô
nhắc nhở, cũng hồi phục tinh thần lại: “Đúng vậy, con nói đúng. Nhất định phải
kéo Xán Văn quay về.”
Nguyễn Hội
Trân nói: “Con định làm quen với những người bạn của Xán Văn trước, để bọn họ
biết con mới là người vợ danh chính ngôn thuận của Xán Văn. Còn vị Lâm tiểu thư
kia chỉ là một ngoại thất thôi, không được thừa nhận, cũng do cô ta dụ dỗ Xán
Văn.”
“Hội Trân à, lời
này của con quá đúng. Chính là vị Lâm tiểu thư kia dụ dỗ đàn ông có vợ.” Bà Lục lúc
này hận không thể mau chóng kéo con trai trở về. Đàn ông nạp thiếp nuôi ngoại thất
hoặc là có mấy hồng nhan tri kỷ thì bất quá cũng chỉ là chuyện phong lưu mà
thôi. Nhưng đây là sống chung với chính học sinh của mình, sau này Xán Văn sao có
thể làm thầy kẻ khác. Đây là đại sự làm hỏng tiền đồ.
Thấy bà Lục tức
giận, trong lòng Nguyễn Hội Trân vui vẻ, nhân cơ hội nói: “Mẹ, phải nhờ mẹ ra
mặt, kêu Xán Văn mời một vài người bạn tốt đến nhà dùng cơm, cứ nói ngài muốn gặp
bạn của anh ấy. Đến lúc đó con sẽ ra mặt.”
“Được, ngày mai
lúc Xán Văn tới, mẹ nói với nó, nhất định kêu nó dẫn người đến gặp chúng ta.”
Hôm sau lúc Lục
Xán Văn tới, cuối cùng mẫu thân cũng không lải nhải về chuyện của Nguyễn Hội
Trân. Trong lòng hắn nhẹ nhõm, khó có khi cùng lão thái thái ngồi trong viện nói
chuyện phiếm.
Nguyễn Hội
Trân bưng một mâm đồ ăn ra, cho mèo và chó ăn.
Đây là lần đầu
tiên Lục Xán Văn gặp Nguyễn Hội Trân trong mấy ngày nay. Lúc này Nguyễn Hội
Trân để tóc nữ sinh, mặc sườn xám caro, gương mặt thanh tú, rất có vài phần thoải
mái thanh tân tú lệ của nữ tử Giang Nam.
Lục Xán Văn phát
hiện kỳ thật người ‘thê tử’ này của hắn cũng đẹp. Tuy không mỹ lệ bằng Tú Nhiên,
trang điểm cũng không tinh xảo như vậy nhưng so với nữ nhân phong kiến ở trấn
nhỏ trong ấn tượng của hắn thì hơn vài phần linh động.
Bà Lục thấy con
trai nhìn chằm chằm con dâu thì rất vừa lòng, vẫy vẫy tay gọi Nguyễn Hội Trân lại
đây.
Nguyễn Hội
Trân mím môi đi tới, không liếc mắt nhìn Lục Xán Văn một cái.
Lục Xán Văn cũng
thu hồi tầm mắt, trong lòng thở dài một hơi, mặc dù người này có tốt hơn nữa thì
bây giờ cũng vô dụng. Vợ của hắn chỉ có một, đó chính là Tú Nhiên.
Bà Lục nắm tay
Nguyễn Hội Trân, cười nói: “Mấy ngày nay các con không gặp nhau, cũng nên trò
chuyện đàng hoàng. Không có vợ chồng nhà ai mà mấy ngày không nói tiếng nào, có
phải không?”
Lục Xán Văn bị
bà Lục nhìn chằm chằm, chỉ có thể gật đầu. Bây giờ hắn không muốn cãi nhau với mẫu
thân mình, mấy ngày nay tinh thần hắn cũng rất căng thẳng dù sao đón mẫu thân đến
đây là để mẫu thân hưởng phúc nhưng trận này lại khiến bà tức giận, việc này làm
hắn rất áy náy.
Bà Lục vừa lòng
gật đầu: “Lại nói tiếp chúng ta đến đây lâu như vậy những đồng sự và học
sinh của con chúng ta cũng chưa từng gặp. Xán Văn à, con cũng nên mời vài người
bạn đến nhà chơi đi.”
Lục Xán Văn sửng
sốt, hiển nhiên không nghĩ tới lão thái thái sẽ nhắc đến chuyện này. Hắn không dám
nói với lão thái thái kỳ thật hắn cùng học sinh còn có các đồng sự mỗi tuần đều
sẽ tụ tập một lần nhưng địa điểm liên hoan luôn ở phòng của hắn và Tú Nhiên.
Bà Lục nói: “Xán
Văn à, làm mẫu thân của con mà mấy năm nay vẫn không rõ con quen biết những ai,
sống như thế nào. Nếu bây giờ mẹ đã đến thì cũng nên để mẹ gặp chứ. Trước kia ở
Lục gia trấn, mấy người bạn đó của con không phải thường đến nhà chơi sao?”
Đề cập đến những
chuyện đó trong lòng Lục Xán Văn cũng có hơi hoài niệm, lại hơi áy náy. Hắn ngẩng
đầu nhìn Nguyễn Hội Trân bên cạnh, trong lòng hơi lo lắng.
Nguyễn Hội Trân
cúi đầu, bộ dáng ngoan ngoãn.
Bà Lục thấy
con trai nhìn Nguyễn Hội Trân biết trong lòng hắn cố kỵ, cười nói: “Con yên
tâm, ở trước mặt những người bạn đó của con chúng ta sẽ không để con nam khan. Đến
lúc đó Hội Trân chỉ giúp đỡ chiêu đãi, sẽ không nói chuyện, mẹ cũng không đề cập
đến những chuyện đó của con.”
Thấy Lục Xán
Văn còn do dự, Nguyễn Hội Trân nói: “Chẳng lẽ mẹ cũng biến thành người không
thể gặp ai?”
Lục Xán Văn thấy
vẻ mặt lão thái thái bi thương, trong lòng cả kinh, lập tức nói: “Con không nghĩ
như vậy, con chỉ đang nghĩ xem nên mời ai tới thôi. Mẹ yên tâm, người cứ nghỉ ngơi,
con sẽ mời bạn đến nhà tụ họp, giới thiệu cho mẹ đám bạn kia của con.”
Lúc này bà Lục
mới tâm hoa nộ phóng, nắm tay Lục Xán Văn và Nguyễn Hội Trân đặt vào cùng nhau:
“Các con đều là đứa trẻ hiếu thuận.”
Nguyễn Hội
Trân thần sắc bình tĩnh nhìn Lục Xán Văn, thấy vẻ mặt hắn áy náy trong lòng lập
tức khinh bỉ. Đừng áy náy, anh có áy náy đi nữa tôi cũng sẽ không mềm lòng.
Hết chương 15.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét