[PDDQ] Chương 14:

 

Edit: Co3P. 

Bà Lục thấy Nguyễn Hội Trân đi vào lập tức đau đầu không thôi. Vừa rồi bà chỉ lo chất vấn con trai mà quên tránh con dâu nên vội nói: “Hội Trân, việc này mẹ sẽ làm chủ cho con.”

“Không, mẹ, Xán Văn thật sự có ngoại thất sao?” Vẻ mặt Nguyễn Hội Trân không thể tin được, cô nhìn bà Lục một cái rồi chuyển sang Lục Xán Văn: “Vị Lâm tiểu thư kia là người phụ nữ bên ngoài của anh?”

“Không phải.”  Tâm Lục Xán Văn bối rối không thôi. Hắn không biết sao tình hình lại phát triển thành như bây giờ.

Tú Nhiên là vợ hợp pháp của tôi. Chúng tôi đã kết hôn.”

“Tôi thì sao, tôi cũng là vợ hợp pháp của anh. Chúng ta có tam môi lục sính, đã lạy thiên địa.” Nguyễn Hội Trân kích động lớn tiếng nói.

Tiểu tam mà muốn hợp pháp, hứ, qua được cửa của cô rồi nói.

Hội Trân nói không sai, người phụ nữ này đến vợ nhỏ cũng không phải, cũng không được trưởng bối trong nhà đồng ý, chỉ là ngoại thất không quang minh. Xán Văn, mẹ không đồng ý cho người như vậy qua cửa, con nhanh chóng chia tay với cô ta đi.”

Bà Lục mặc dù yêu thương con trai nhưng bây giờ vẫn lựa chọn đứng về phía con dâu. Nói thật bà không thích cô Lâm tiểu thư kia lắm. Một người phụ nữ xuất đầu lộ diện cũng thôi đi, nhìn quần áo trên người kìa, mặc còn tinh xảo hơn cả bà. Tặng lễ vật cho bà còn tặng khăn lụa quý giá như vậy, kết quả còn không phải là xài tiền của Xán Văn.

Lão thái thái bây giờ mới nhớ lại, lúc bản thân mình cùng con dâu ở nông thôn sống những ngày tháng cơ cực, người phụ nữ này lại đi theo con trai bà sống thư thái như vậy thì trong lòng cảm thấy không chấp nhận được. Bà không tiêu thụ nổi con dâu như vậy.

Dù sao mẹ nhất định sẽ không đồng ý người phụ nữ đó.” ngữ khí bà Lục kiên định.

Mẹ ....” vẻ mặt Lục Xán Văn bất đắc dĩ. Hắn thật sự không hiểu, rõ ràng Tú Nhiên tốt như vậy, sao mẹ lại không thích Tú Nhiên chứ.

Nguyễn Hội Trân nhìn vẻ mặt Lục Xán Văn thống khổ, trong lòng lặng lẽ vui sướng, trên mặt lại bi thống nói: “Nếu anh nhất quyết phải để người phụ nữ này vào cửa thì chúng ta ly hôn. Tôi nghe nói bây giờ là dân quốc, có thể ly hôn.”

Lúc ở Lục gia trấn còn lưu hành hưu thư thì ở Thượng Hải bên này đã xuất hiện trường hợp ly hôn.

Tất nhiên Lục Xán Văn cũng biết điều này. Tuy trong lòng hắn cũng muốn ly hôn với Nguyễn Hội Trân nhưng hắn cũng biết là không thể nào. Mẹ hắn sẽ không đồng ý cho nên hắn đành từ bỏ ý niệm này. Thậm chí đã chuẩn bị nuôi dưỡng Nguyễn Hội Trân cả đời, đến Lâm Tú Nhiên cũng sẽ không để ý sự an bài này.

Nhưng lúc này nghe thấy Nguyễn Hội Trân đề nghị, hắn giật mình sinh ra một sự kinh hỷ.

Hắn còn chưa kịp kinh hỷ xong, một chậu nước lạnh tạt xuống. Bà Lục hét lên: “Mẹ không đồng ý, cái gì mà ly hôn với không ly hôn. Các con đang làm vợ chồng êm đẹp làm gì phải ly hôn. Lục gia chúng ta cũng không phải loại người như vậy. Muốn ly hôn, trừ phi mẹ chết.”

Thấy thái độ lão thái thái kiên quyết, Lục Xán Văn không dám nghĩ đến chuyện ly hôn nữa, chỉ nhìn Nguyễn Hội Trân nói: “Cô đừng nghĩ nhiều. Tôi không ly hôn với cô, cô là vợ của tôi, là được mẹ chấp nhận. Sau này cô và mẹ sống chung với nhau cho tốt, tôi sẽ đưa các người phí sinh hoạt, nuôi dưỡng cô cả đời. Sau này tôi và Tú Nhiên có con, đứa trẻ cũng sẽ nuôi cô.”

“Ngươi còn muốn ở bên người phụ nữ kia?” bà Lục hô lên trước.

Mẹ, thật xin lỗi, con và Tú Nhiên là thật lòng với nhau. Cô ấy vì con mà chịu nhiều khổ cực nhưng vẫn luôn ở bên cạnh chiếu cố con. Con và cô ấy sở thích giống nhau, là đồng bạn cùng chung chí hướng, cũng là bạn lữ đồng hành tốt nhất.”

Lúc nói đến đây trên gương mặt anh tuấn của Lục Xán Văn mang theo vài phần nhu hòa.

Bà Lục thấy thần sắc này của hắn tức giận không thể vơi: “Ngươi, ngươi quả thật làm ta tức chết.”

“Lục Xán Văn, anh còn có lương tâm không? Mấy năm nay anh không quan tâm ở nhà, là tôi cực cực khổ khổ chăm sóc mẹ. Tôi và mẹ màn trời chiếu đất, chịu đối chịu khổ vậy mà kết quả anh ở bên ngoài bao nuôi phụ nữ. Anh là người vô tình vô nghĩa, bạc tình bạc nghĩa, nhu nhược, không chịu trách nhiệm. Tôi nhất định phải ly hôn với anh.”

Lục Xán Văn hỗ thẹn không thôi: “Thật xin lỗi Hội Trân. Tôi, tôi biết tôi rất có lỗi với cô. Chỉ là tôi thật sự yêu Tú Nhiên.”

“Vậy chúng ta ly hôn! Chúng ta ly hôn, anh cứ đi tìm người anh yêu đi.”

Nguyễn Hội Trân đại nhân đại nghĩa nói.

Lục Xán Văn lại không cho là thật, chuyện vứt bỏ vợ con hắn sẽ không làm. Nếu đã cưới thì hắn sẽ phụ trách đến cùng. Đời này không có cách nào cho cô tình yêu nhưng hắn sẽ nuôi dưỡng cô: “Hội Trân, cô yên tâm, tôi sẽ không ly hôn với cô. Tính tình Tú Nhiên rất tốt cũng sẽ không bài xích sự tồn tại của cô. Sau này chúng tôi sẽ chiếu cố cô cả đời.”

Nghe thấy lời nói không biết xấu hổ của Lục Xán Văn, Nguyễn Hội Trân quả thật sợ ngây người. Có người phụ nữ nào nguyện ý để nữa đời sau của mình dựa vào tiểu tam nuôi? Lục Xán Văn cũng quá tự tin rồi.

Cô đang muốn lên tiếng thì bà Lục lại chuyển qua khuyên cô: “Hội Trân, chuyện này chúng ta sẽ thương lượng thật kỹ, con đừng nói chuyện ly hôn nữa. Chỉ cần một ngày mẹ còn sống, hôn này không thể ly. Con vĩnh viễn là con dâu nhà họ Lục chúng ta.”

Nguyễn Hội Trân vẻ mặt đầy bi phẫn nhìn hai mẹ con này, xoay người đi về phòng.

Sau khi về phòng, Nguyễn Hội Trân liền nằm trên giường đi vào trong không gian của mình dạo.

Tính toán thời gian trở ra, bà Lục đã ở bên ngoài gõ cửa.

Nguyễn Hội Trân mở cửa ra, nhìn đôi mắt sưng lên vì khóc của bà Lục, cô cũng dụi dụi đôi mắt đỏ rực: “Mẹ, Xán Văn đi rồi?”

“Ừ, là người làm mẹ như ta vô dụng.” Bà Lục thở dài nói.

Nhiều năm nay, lần đầu tiên Lục Xán Văn kiên quyết phản kháng người làm mẹ là bà như vậy, còn mãnh liệt hơn so với lúc bị buộc kết hôn. Bà cũng không còn cách nào.

Nguyễn Hội Trân im lặng thật lâu, đột nhiên kiên quyết nói: “Mẹ, con muốn ly hôn, nhất định phải ly hôn! Mấy năm nay con tự hỏi không làm gì có lỗi với Lục gia, thậm chí còn đem tiền của Hội Hiền ra trả nợ. Nhưng Xán Văn đã bao nuôi phụ nữ bên ngoài từ lâu, con không cách nào chấp nhận. Mẹ, trong lòng con rất khó chịu.”

Bà Lục nghe thấy Nguyễn Hội Trân lại muốn ly hôn, trong lòng cũng luống cuống, vội đỡ cánh tay cô: “Con đừng kích động, Hội Trân à, Xán Văn chỉ nhất thời hồ đồ, mẹ sẽ khuyên nó. Mẹ cũng sẽ không cho người phụ nữ kia vào cửa.”

 Nghe bà Lục nói lời này Nguyễn Hội Trân biết, đây là lão thái thái muốn một sự nhịn chín sự lành. Có lẽ lão thái thái thật sự không quá thích Lâm Tú Nhiên nhưng lão thái thái cũng không định vì những chuyện này mà ầm ĩ quá đáng với con trai.

Bà không cho Lâm Tú Nhiên vào cửa, Lâm Tú Nhiên người ta cũng không định vào cửa, tựa như hiện tại đang sống cùng Lục Xán Văn cũng là bình thường.

Đối với thái độ như vậy của lão thái thái, Nguyễn Hội Trân lại một lần nữa thay nguyên chủ cảm thấy không đáng giá.

Lão thái thái một sự nhịn chín sự lành như vậy, nếu nguyên chủ thật sự phó mặc số phận thì vận mệnh tiếp theo của nguyên chủ chính là ở trong ngôi nhà này, cùng lão thái thái vượt qua quãng đời còn lại. Sau khi bà Lục ra đi, còn thì cô dựa vào trợ cấp của Lục Xán Văn và Lâm Tú Nhiên để sống, ở cùng cô có lẽ còn có một con mèo và một con chó.

Làm một cô dâu nhỏ đến từ Lục gia trấn, không biết đạo đối nhân xử thế ở bên ngoài, sau khi đến đây trừ bỏ cái viện này, chổ nào cô cũng sẽ không thể đi, thậm chí đến người bạn cũng không có.

Cho dù người khác có biết sự tồn tại của cô thì cũng sẽ tán dương Lâm Tú Nhiên hào phóng, tán thưởng Lục Xán Văn có đảm đương.

Sau khi bà Lục về phòng, Nguyễn Hội Trân đóng cửa lại bắt đầu tự hỏi kế hoạch sau này. Ban đầu cô định lấy cớ Lục Xán Văn có người phụ nữ khác đề nghị ly hôn để sớm về tỉnh thành bắt đầu cuộc sống mới. Nhưng bây giờ cô hơi không muốn tiện nghi cho Lục Xán Văn cùng Lâm Tú Nhiên. Dựa vào cái gì mà bản thân mình là vợ chính thức thì phải u ám rời khỏi Lục gia. Những gì bỏ ra mấy năm nay hoàn toàn uổng phí hả? Sau này gặp được người quen, người ta sẽ suy đoán như thế nào về nguyên nhân cô ly hôn. Ở thời đại này Lục Xán Văn được xem như là văn nhân có chút danh tiếng, tương lai người khác sẽ nghị luận về nguyên phối của hắn như thế nào. Hiển nhiên sẽ không ai nói Lục Xán Văn không đúng, ngược lại sẽ cực lực hạ thấp vị nguyên phối là cô đây. Bóng ma Lục Xán Văn vẫn sẽ luôn đi theo cô.

Nguyễn Hội Trân phải nghĩ thật chu toàn, sau này cô sẽ phát triển sự nghiệp, có lẽ còn kết hôn. Cô không thể để đoạn hôn nhân với Lục Xán Văn này ảnh hưởng đến cuộc sống tương lai được.

Mặc kệ vì xả tức hay vì ngày sau của mình có thể thanh thanh bạch bạch, hào phóng đứng trước mặt hậu thế, thiệt thòi này cô tuyệt đối không nhận.

Cô không chỉ muốn ly hôn mà còn muốn ly oanh oanh liệt liệt, khiến tất cả mọi người đều biết không phải do Nguyễn Hội Trân cô không tốt mà là Lục Xán Văn vô tình vô nghĩa, Lâm Tú Nhiên không màng liêm sỉ dụ dỗ đàn ông có vợ.

Là người phụ nữ chịu đả kích, Nguyễn Hội Trân nhốt bản thân trong phòng mấy ngày, đến lúc đi ra ngoài, sắc mặt tái nhợt.

Do thẹn với con dâu nên bà Lục cũng không nói gì cô, chỉ khuyên cô đừng đề cập đến chuyện ly hôn nữa.

Mấy chuyện này để nói sau đi. Mẹ con muốn ra ngoài một chuyến.” Nguyễn Hội Trân rầu rĩ không vui nói.

Đi ra ngoài giải sầu cũng tốt, nếu không mẹ đi với con.” Lão thái thái lo lắng nhìn con dâu.

Nguyễn Hội Trân lắc đầu: “Không cần, con tự đi. Con vừa soi gương phát hiện bản thân mình quả thật không xinh đẹp bằng Lâm tiểu thư. Con muốn ra ngoài mua hai bộ quần áo.”

“Được, mua quần áo rất tốt.” Bà Lục thấy Nguyễn Hội Trân nghĩ thông, cuối cùng cũng yên tâm “Con ra ngoài dạo, trở về sớm một chút là được.”

Nguyễn Hội Trân lên tiếng, rời đi không quay đầu lại. Dù sao bây giờ cô cũng là người phụ nữ gặp đả kích lớn, có bất cứ thay đổi gì cũng hợp lý. Cho nên hiện cô không muốn ngụy trang tính tình nguyên chủ nữa.

Sau khi ra ngoài Nguyễn Hội Trân vô cùng cao hứng gọi xe kéo: “Đến tiệm cắt tóc tốt nhất.”

Tiệm cắt tóc lúc bấy giờ không nhiều dịch vụ như sau này nhưng cắt tóc vẫn tốt. Tóc Nguyễn Hội Trân rất dài, ngày thường đều bới kiểu tóc cũ, có vẻ hơi già. Cô cảm thấy phiền phức không chịu được lâu rồi, lần này dứt khoát yêu cầu thợ cắt tóc làm cho cô kiểu tóc đang lưu hành của học sinh đương thời. Phối hợp với gương mặt thanh tú của cô, lập tức trẻ đi vào tuổi.

Sau khi ra khỏi tiệm cắt tóc cô tìm một cửa hàng trang phục mua hai bộ sườn xám đơn giản hào phóng, màu cũng chọn màu thanh nhã là trắng gạo cùng lam nhạt. Đương nhiên hai bộ này có thể không tinh xảo bằng của Lâm Tú Nhiên, dù sao bây giờ cô đang đóng vai chính là cô vợ nhu nhược bị tiểu tam cướp chồng hơn nữa còn bị ức hiếp.

Nhìn bản thân mình trong gương có vài phần giống học sinh đương thời, Nguyễn Hội Trân hài lòng sờ sờ tóc. Uh, cuối cùng cũng có vài phần cảnh đẹp ý vui.

Thay đổi toàn bộ hình tượng, Nguyễn Hội Trân tìm về cảm giác đời trước.

Mua một tờ báo Thượng Hải văn học của đứa nhỏ phát báo, rồi mua thêm bút mấy và giấy, lúc này Nguyễn Hội Trân mới nhẹ nhàng đi về nhà.

Cô chuẩn bị viết tiểu thuyết. Bộ tiểu thuyết này tên gì cô cũng nghĩ kỹ rồi --- 《Nữ nhân không khóc》.

Đề tài cũng có sẵn, bắt đầu viết từ cuộc sống mấy năm qua của nguyên chủ và mẹ chồng. Mở đầu chương 1 Nguyễn Hội Trân cũng đã nghĩ xong, mở đầu là《bóng dáng anh càng ngày càng xa, tôi vẫn luôn ở giao lộ nhìn, vẫn luôn chờ anh quay đầu lại..... Mấy năm nay tôi thường hay suy nghĩ, khi nào anh sẽ quay về, tôi và mẹ vẫn đợi anh. Tết âm lịch năm nay anh lại không về, trong nhà đã không còn hạt gạo, tôi đem vòng tay di vật mẹ đẻ để lại đi đổi lấy tiền.....

Không sai! Cô dự định đem những việc nguyên chủ đã trải qua viết thành văn chương đăng lên báo. Đương nhiên có vài chi tiết trong đó phải được ướt lệ, tên cũng phải đổi, chỉ giữ lại quá trình đại khái.

Tuy văn chương Nguyễn Hội Trân không hay nhưng phải cảm ơn Ái Linh nữ sĩ, lúc trước cô đã xem không ít tiểu thuyết của các nữ tác giả dân quốc viết, tuy so ra vẫn kém danh tác nhưng cách dùng từ cơ bản vẫn có thể được. Với lại cô không định so văn chương với người khác, cô chỉ muốn đem câu chuyện này đăng lên thôi. Còn việc doanh số như thế nào cô cũng không thèm để ý. Chờ đến lúc cô và Lục Xán Văn ầm ĩ ly hôn thì bài báo này sẽ sinh ra hiệu quả không ngờ.

Lúc về đến nhà lão thái thái nhìn sự thay đổi của Nguyễn Hội Trân kinh ngạc không thôi, ngay sau đó lại rất là vui sướng “Xán Văn thấy con như vầy nhất định sẽ thích. Hội Trân, mẹ biết là con sẽ nghĩ thông. Phụ nữ là phải tranh.”

Ai hiếm lạ chứ. Nguyễn Hội Trân bĩu môi, trầm mặc không nói chuyện.

Mấy ngày kế tiếp Nguyễn Hội Trân đóng cửa không ra, cả ngày đóng cửa viết tiểu thuyết.

Bà Lục cũng thấy được sự thay đổi của cô, trong lòng cũng tràn đầy bất đắc dĩ.

Vài ngày sau mấy chương bản thảo lúc trước đã được gửi đi.

Nguyễn Hội Trân đã hỏi thăm quy tắc gửi bài của thời đại này, lúc này bản thảo cũng phải trải qua sàn lọc. Cho nên Nguyễn Hội Trân gửi đồng thời vài ba báo xã. Cô muốn đăng nhất là báo Thượng Hải văn học thì không thông qua nhưng ngược lại một báo xã mới mở không lâu lại gửi thư cho cô, báo với cô là bản thảo đã thông qua, hơn nữa còn gửi tiền nhuận bút, cũng không nhiều, một đồng đại dương.

Ngày hôm sau Nguyễn Hội Trân lại phát hiện trên tờ báo này có bài văn của mình, hơn nữa còn đặt ở trang đầu.

Sau khi Nguyễn Hội Trân xem xong tờ báo này mới biết vì sao các báo xã khác đều không thông qua bản thảo của cô chỉ có nhà này thông qua. Thì ra báo xã này đối tượng chủ yếu là phụ nữ, trên báo đều viết một ít tiểu thuyết tình cảm. Áng văn chương này của Nguyễn Hội Trân là tiểu thuyết đầu tiên ở báo xã lấy ngôi thứ nhất tự thuật về cuộc sống của cô vợ nhỏ cửa lớn không ra. Tuy không lãng mạn nhưng hiển lộ chân tình, rất có sức hút. Chủ biên của báo xã là một phụ nữ thời đại mới, sau khi nhìn thấy áng văn này lập tức lựa chọn.

Chúng ta là báo phụ nữ, đối với người phụ nữ bị xã hội cũ và tư tưởng phong kiến làm hại thì cần phải để cho mọi phụ nữ đều biết, lấy làm cảnh giác, đồng thời tiến hành trợ giúp với các cô ấy.” Hoàng chủ biên của báo xã nói như vậy.

Biên tập phụ trách phiên bản này, Từ Xuân đến hỏi: “Chủ biên, câu chuyện này là thật hả? Ở đây thật sự có Trân Trân sao? Sao lại có người phụ nữ ngốc như vậy chứ. Người đàn ông kia mãi không trở lại, cô ấy nên rời đi tìm kiếm hạnh phúc cho bản thân chứ.”

“Tôi không biết có Trân Trân tồn tại không nhưng tôi biết ở quốc gia chúng ta có hàng ngàn hàng vạn người vợ giống như Trân Trân vậy, bị làm hại bởi tư tưởng truyền thống. Những người đàn ông thì ở bên ngoài phong lưu khoái hoạt, lại vứt bỏ vợ nhà như giày rách, đây là thời đại bi ai.” Hoàng tổng biên vẻ mặt đầy cảm khái.

Từ Xuân biết Hoàng tổng biên cũng từng là con dâu của một vị Thượng Hải hào môn, đáng tiếc trượng phu lại cưới mấy người vợ bé nên cuối cùng mới mang theo con nhỏ rời khỏi hào môn sống một mình.

Từ Xuân nói: “Hy vọng chồng của Trân Trân mau chóng trở nên nổi bật để quay về đón Trân Trân sống ngày tháng tươi đẹp.”

Cô gái trẻ lúc này còn ôm ảo tưởng tốt đẹp. Đương nhiên đây cũng là ảo tưởng chung của đông đảo phụ nữ đọc chuyện này.

Bây giờ bọn họ đã bắt đầu tưởng tượng kết cục của câu chuyện, nhất định người chồng anh tuấn tài hoa kia ở bên ngoài dốc sức làm việc, công thành danh toại, sau đó bị sự hiền tuệ thiện lương của Trân Trân làm cảm động, cuối cùng đón Trân Trân cùng mẹ chồng đến thành phố lớn sống. Hai người ân ân ái ái, trải qua cuộc sống mỹ mãn cả đời.

Nguyễn Hội Trân viết câu chuyện này cũng không quá dài.

Lúc câu chuyện đến hồi thứ ba, đã là nữ chính Trân Trân lục tìm đồ vật trong nhà, cuối cùng cũng được hai củ khoai lang đỏ. Nấu cho mẹ chồng một chén cháo khoai lang đỏ, sau đó bản thân nữ chính Trân Trân vì không nỡ ăn mà té xỉu trong phòng bếp.

Câu chuyện phát sinh đến giai đoạn này liền im bặt, rất nhanh báo xã đã nhận được rất nhiều thư độc giả gửi đến, có mắng chửi tác giả nhẫn tâm, cũng có cầu mong để Trân Trân sống sót. Thậm chí có người còn muốn tự viết tiếp nội dung của câu chuyện, có lẽ chồng của Trân Trân đột nhiên trở về cứu sống Trân Trân. Thậm chí có người còn xin địa chỉ Trân Trân tỏ vẻ có thể cung cấp vật chất trợ giúp.

Báo xã đem những thư tín này đều gửi cho Nguyễn Hội Trân, Nguyễn Hội Trân tùy tiện lật lật rồi tiếp tục viết tiếp câu chuyện. Trân Trân đương nhiên không chết, trong lòng nàng kiên định chồng mình nhất định sẽ về, nàng nhớ mong trượng phu, không yên tâm mẹ chồng, cuối cùng cố gắng chống đỡ. Mẹ chồng cho nàng ăn một ngụm cháo khoai lang đỏ, nàng còn sống. Hơn nữa vào mùa đông còn đi giặt quần áo cho người ta kiếm chút tiền trang trải.

Khi đọc đến đoạn Trân Trân vào ngày tuyết lớn chịu không nổi té ngã trên nền tuyết đã một lần nữa khiến rất nhiều người lệ chảy ròng ròng.

Cũng may lúc này câu chuyện cũng không gián đoạn. Trân Trân tỉnh lại, hơn nữa gặp một chủ nhà tốt bụng cho nàng đồ ăn, để nàng cùng mẹ chồng bình an vượt qua năm mới.

Một năm này, trượng phu vẫn không về.

Đọc đến đây các đọc giả bắt đầu suy đoán, chồng của Trân Trân nhất định đã chết bằng không mấy năm nay không thể không có tin tức như vậy.

Nhưng câu chuyện phát triển đến đây thì chồng Trân Trân có về hay không đã không còn quan trọng. Bọn họ càng để ý là một người phụ nữ nhu nhược lại ngốc nghếch kiên cường thì sẽ có vận mệnh như thế nào, nàng còn có thể sống sót sao?

Chủ biên, không ngờ câu chuyện 《Nữ nhân không khóc》này sẽ được hoan nghênh như vậy. Rõ ràng ngay từ đầu cũng không có ai chú ý, không ngờ qua mấy kỳ lại được chú ý như vậy. Bây giờ thư của đọc giả gửi đến phần lớn đều gửi cho tác giả này.”

Hoàng chủ biên uống một hớp cafe, cười nói: “Phụ nữ đều là động vật cảm tính, mấy câu chuyện tình cảm nghìn bài như một điệu đã không đủ để đả động họ. Một phụ nữ bi thảm càng khiến cho bọn họ đồng cảm tràn lan.”

Từ Xuân nhìn giấy viết bản thảo: “Trân Trân rất ngốc, lúc trước thiếu chút nữa đói chết cô cũng không bán di vật của cha mẹ. Bây giờ vì giúp chồng trả nợ vậy mà đến di vật của cha mẹ cũng mang đi cầm cố. Chương này mà đăng lên nhất định sẽ dẫn đến rất nhiều đề tài.”

“Có được chú ý mới có đề tài, đây là chuyện tốt.” Hoàng tổng biên rất cao hứng. Câu chuyện này cô rất thích, trên thực tế cô đã đoán được hướng phát triển của câu chuyện, dựa theo kiến thức và kinh nghiệm sống nhiều năm của cô, vị trượng phu anh tuấn này của Trân Trân nhất định đã có tân hoan khác. Đáng tiếc còn nhiều nữ nhân chờ mong trượng phu Trân Trân hóa thành anh hùng trở về cứu vớt người phụ nữ đáng thương đó như vậy.

Aizz, phụ nữ đúng là quá thích mơ mộng.

Đại học nữ Thượng Hải, thời gian nghĩ giữa tiết các giáo viên bắt đầu xúm lại đọc báo. Trong đó có một vị là giáo viên quốc văn, vừa xem vừa lấy khăn tay lau nước mắt vừa mang theo giọng mũi nói: “Di vật cha mẹ để lại mà cứ bán đi như vậy, Trân Trân nhất định rất đau lòng. Haiz, lúc trước mẹ tôi để lại cho tôi chiếc vòng cổ, bây giờ tôi vẫn còn giữ đây.”

Một vị giáo viên tiếng anh bên cạnh cũng vây lại: “Cô cũng đang đọc câu chuyện này hả. Tôi cũng đang đọc, aizz, tôi thấy người phụ nữ này cũng quá ngốc, nếu là chúng ta, mới không đợi người đàn ông như vậy đâu.”

Nữ giáo viên dạy quốc văn nói: “Có lẽ cô ấy đợi được trượng phu về.”

“Nhiều năm như vậy đã không về. Aizz, bây giờ tôi thà rằng người đàn ông này đã chết, như vậy Trân Trân mới không uổng công chờ. Nếu hắn còn sống ngược lại khiến người ta nghĩ vẩn vơ trong lòng.”

Giáo viên tiếng anh quay đầu nhìn Lâm Tú Nhiên đang đọc sách: “Tú Nhiên, cô thấy câu chuyện này thế nào?”

Lâm Tú Nhiên ngẩng đầu lên từ trang sách, hơi mơ hồ cười một cái: “Cô nói câu chuyện gì?”

“Chính là câu chuyện của Trân Trân đó 《nữ nhân không khóc》, dạo này rất nổi.”

Lúc này Lâm Tú Nhiên mới sực tỉnh: “À, câu chuyện này lúc trước tôi chỉ xem một kỳ thì không xem nữa. Cũng không có gì hay, chồng của Trân Trân vốn dĩ không yêu cô ấy, chờ đợi nữa cũng không có ý nghĩa.”

Bình thường cô chỉ xem một ít sách văn học, cũng không có tâm tư xem mấy báo chí này. Sở dĩ biết câu chuyện này là do trong lớp học có một học sinh xem báo trong giờ học bị cô phát hiện, sau khi tịch thu báo chí có liếc qua vài lần.

Hai giáo viên nữ nghe lời này sắc mặt hơi phức tạp, giáo viên tiếng anh nói: “Cũng không thể nói như vậy, nếu thật sự không muốn thì đừng kết hôn. Có lẽ Trân Trân còn có thể gả cho một người đàn ông bình thường, sinh con dưỡng cái, cũng không cần vất vả như vậy.”

Giáo viên quốc văn cũng gật đầu. Đứng ở góc độ phụ nữ mà nói, cô cũng cảm thấy Trân Trân không bằng gả cho một người đàn ông bình thường.

Lâm Tú Nhiên không quan tâm nói: “Trước đó không phải có viết sao, là trưởng bối phong kiến quyết định. Tư tưởng phong kiến quả hại người, cho nên bây giờ chúng ta cần phải học tập tư tưởng mới, không thể chịu phong kiến áp bức. Dù sao tôi cảm thấy người chồng này cũng bị hại.”

Nói xong cầm sách vở đứng dậy: “Được rồi, tôi còn có tiết, quay về lại nói tiếp.”

Chờ Lâm Tú Nhiên đi rồi, sắc mặt giáo viên quốc văn và giáo viên tiếng anh không được tốt lắm, có cảm giác tam quan bị thay đổi, đem toàn bộ bi kịch đều đỗ lỗi cho tư tưởng phong kiến thì thích hợp sao?

Trên thực tế bản thảo trong tay Nguyễn Hội Trân đã xong hết rồi. Câu chuyện chỉ dừng lại ở lúc một người vợ khác của chồng cô xuất hiện. Nhưng Nguyễn Hội Trân cũng không sốt ruột gửi đi, vẫn gửi bản thảo cho báo xã theo từng kỳ.

Bố cục đã hoàn thành Nguyễn Hội Trân lại bắt đầu lên phố.

Sau chuyện vừa rồi  Lâm Tú Nhiên không có đến cửa nữa, chỉ có Lục Xán Văn đã tới hai lần, Nguyễn Hội Trân đều ở trong phòng không ra gặp hắn. Nhưng nghe động tĩnh bên ngoài, mỗi lần bà Lục đều cùng hắn tranh chấp một hồi, tan rã trong không vui.

Chuyện của Lục gia cô chỉ cần chờ kết quả là được, thời gian nhàn rỗi cô cũng không muốn lãng phí, cả ngày đi dạo quanh Thượng Hải.

Tiếp xúc với thời đại này càng nhiều cô đối với thời đại này càng thêm trung thành. Lúc trước chỉ là một quần chúng, bây giờ cô cảm thấy mình đã trở thành một thành viên trong đó.

Nghĩ đến thời đại này, cho dù một người như Lục Xán Văn mà cũng đang tuyên truyền văn hóa mới, thức tỉnh người trong nước, càng không nói đến những chí sĩ đầy lòng nhân ái như tre già măng mọc, đều vì chấn hưng tổ quốc mà nổ lực.

Ở thời đại như vậy, cô sao có thể lùi bước.

Nguyễn Hội Trân hạ quyết tâm sau khi trở lại tỉnh thành đứng vững gót chân sẽ bắt đầu phát triển công nghiệp. Duy trì công nghiệp quốc nội phát triển, cũng có thể tích lũy một ít tài vật, sau này khi chiến tranh bùng nổ có thể quyên góp giúp đội ngũ kháng chiến.

Mua một phần báo chí lớn, Nguyễn Hội Trân ngồi xe về nhà.

Trên xe cô tùy tay lật xem câu chuyện mới nhất của mình lại phát hiện câu chuyện tiếp theo của cô vốn ở vị trí đầu bảng  nay đã thành thông báo tìm đồ, nói chính xác hẳn là gợi ý xin thuốc.

Sau khi Nguyễn Hội Trân xem xong tin tức này thì cảm thấy nhất định tin tức này đã được đăng trên tất cả các tờ báo ở Thượng Hải, hơn nữa đều là trang nhất đầu bảng.

Bởi vì người đăng tin tức này là bang phái lớn nhất Thượng Hải ---- Thanh Bang.


----------------------

Lảm nhảm: Tự nhiên chương này dài gần gấp đôi mấy chương khác, huhu 😭


Hết chương 14.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét