[PDDQ] Chương 13:

 

Edit: Co3P. 

Quả thật tất cả đồ dùng trong nhà cũng đủ, Nguyễn Hội Trân cũng không định lấy tiền của mình ra trợ cấp. Nếu Lục Xán Văn kiên trì đón cô cùng bà Lục đến đương nhiên là hắn phải phụ trách. Dù sao đến lúc không có gì ăn uống thì mang lão thái thái đi tìm Lục Xán Văn đòi là được.

Ứng theo yêu của lão thái thái Nguyễn Hội Trân quả thật đi tìm một con mèo và một con chó về. Đều là mèo hoang chó hoang nhặt trên đường, được Nguyễn Hội Trân tắm rửa sạch sẽ để nuôi trong nhà.

Không lo ăn uống lại có thể dưỡng mèo nuôi chó, bà Lục cảm thấy như thời gian quay trở về. Mỗi ngày đều rất là vui vẻ, ngoại trừ nhớ thương con trai thì cũng không có suy nghĩ gì khác.

Nguyễn Hội Trân thì không đợi ở nhà.

Đối với Thượng Hải của sau này thì cô rất quen thuộc nhưng mà Thượng Hải thời đại này thì lần đầu cô đến đấy. Nói với bà Lục một tiếng, cô liền ra cửa tản bộ.

Lúc này Thượng Hải đã có vài phần cảm giác của đô thị quốc tế, người nước ngoài trên đường không ít, người đi đường đa số đều mặc tây trang cùng áo choàng, phụ nữ cũng đa số mặc âu phục, không giống như ở tỉnh thành hay Lục gia trấn phần lớn là mặc sườn xám bảo thủ và giữ bím tóc.

Nhìn cảnh tượng phồn hoa này Nguyễn Hội Trân lại không vui nổi. Người nước ngoài ở Thượng Hải càng nhiều đại biểu quốc gia chịu khuất nhục càng lớn. Nơi càng phồn hoa càng hứng chịu thảm trạng bị bom đạn tàn phá sau sự phồn hoa đó. Tưởng tượng như thế tâm trạng Nguyễn Hội Trân rất trầm trọng.

Có đôi khi cô cũng nghĩ, rốt cuộc bản thân mình vì sao lại xuyên đến thời dân quốc. Thời đại này quá đặc biệt, tư tưởng mới cũ va chạm, phân biệt cát cứ, cường quốc phân chia. Ở thời đại này bản thân mình quả thật giống như hạt cát, không có một chút ảnh hưởng nào.

Đi đến nơi này cô chỉ có thể trơ mắt nhìn quốc gia mình bị xâm phạm. Đây là lần đầu tiên Nguyễn Hội Trân sinh ra cảm giác vô lực.

Thương nghiệp Đại Thượng Hải rất phồn vinh, các ngành nghề phát triển rất tốt. Nguyễn Hội Trân đi một vòng phát hiện cửa hàng tây ở Thượng Hải chiếm đa số.

Lúc trước ký hiệp ước không bình đẳng trong lửa đạn với người nước ngoài, nắm giữ hải quan của quốc gia, hàng hóa tây dương thông suốt tiến vào thị trường quốc nội. Với xu thế như vậy sản phẩm công nghiệp quốc nội bị áp chế.

Nguyễn Hội Trân cảm thấy có lẽ bản thân mình có thể làm cái gì đó, cô không tin mình tới thế giới này chỉ để làm một cô vợ bị vứt bỏ.

Hội Trân, con đã về rồi.”

Nguyễn Hội Trân tâm sự nặng nề đi trở về. Vừa tiến vào nhà bà Lục ngồi trên ghế mây cười ha hả gọi cô. Trong lòng bà ôm con mèo con màu đen trắng, mặc sườn xám sạch sẽ, hơi giống với phu nhân nhà giàu thời đại này. Trên thực tế bà Lục quả thật đã từng là một phu nhân nhà giàu.

Hội Trân, Xán Văn vừa mới tới đây.” Bà Lục nói đến chuyện này, không ngăn được vẻ tươi cười trên mặt: “Mấy ngày nữa Xán Văn sẽ mang theo bạn tốt đến nhà ăn cơm đấy.”

Nguyễn Hội Trân đang chuẩn bị vào phòng nghe được lời này bước chân chậm lại, quay đầu nói: “Xán Văn muốn dẫn bạn đến ăn cơm?”

“Đúng vậy, chính là người bạn chuẩn bị phòng ở giúp chúng ta đấy.” bà Lục rất là vui vẻ “Dù sao người ta cũng bận rộn giúp chúng ta một việc lớn như vậy, mời một bữa cơm là cần thiết. Cũng may Xán Văn biết hai chúng ta không quen thuộc nơi đây, cũng không cần chúng ta chuẩn bị.”

Haha, một phân tiền cũng không cho, chuẩn bị cái rắm.

Trong lòng Nguyễn Hội Trân mắng chửi thô tục, ngoài miệng nói: “Vậy là tốt rồi. Con mới vừa dạo một vòng trên đường, vật giá ở đây cũng cao thật, cao hơn nhiều so với tỉnh thành. Nếu thật sự để chúng ta chuẩn bị đồ ăn thì quả thật không biết chuẩn bị cái gì nữa.”

Bà Lục nghe thấy lời này cũng ý thức được hiện tại trong tay không có tiền. Tiền của con dâu dùng để mở cửa hàng, chắc cũng không còn bao nhiêu. Cho dù có bà cũng ngại mở miệng với con dâu vấn đề đó.

Bà sờ sờ đùi mèo: “Vẫn phải nói với Xán Văn, tốt xấu gì cũng phải đưa chúng ta một ít phí sinh hoạt.”

Nguyễn Hội Trân không thích hầu hạ Lục Xán Văn cùng người ‘bạn tốt’ kia của hắn. Cho nên chuyện này cô chỉ nghe rồi thôi, cũng không để trong lòng.

Liên tục hai ngày, sau khi ăn sáng xong cô đều ra đường đi lại quanh Thượng Hải. Thứ nhất để quen thuộc với thời đại này, thứ hai nhân cơ hội mua một ít hạt giống quý hiếm. Bây giờ trong không gian của cô trồng rất nhiều nhân sâm, loại phẩm chất nào cũng có. Hơn nữa cô phát hiện chổ tốt khác của không gian, bởi vì không mua được khuẩn linh chi về trồng cho nên cô dứt khoát mua một gốc nhỏ linh chi khô về gieo trong đất, cô còn tưới một ít nước trong không gian lên, phát hiện chỉ mới một đêm mà linh chi này không chỉ sống mà còn phát triển nữa.

Thậm chí Nguyễn Hội Trân cảm thấy hình như linh chi này bị biến dị, đã lớn bằng bàn tay rồi mà còn có khuynh hướng tiếp tục lớn nữa. Lúc này cô mới phát hiện nước trong không gian quá nghịch thiên, không chỉ có thể tiếp tục chữa bệnh còn có thể làm cho cây khô như gặp được mùa xuân sinh trưởng lần thứ hai.

Ngoại trừ gieo trồng dược liệu quý báu, Nguyễn Hội Trân còn trồng mấy chủng loại thực vật ít thấy trên thị trường, các loại hoa cỏ, còn có trái cây.

Cũng không biết những thực vật này sinh ra tác dụng hay sao mà nước trong vũng ngày càng nhiều, vũng nước vốn có cũng đã lớn hơn. Nguyễn Hội Trân nếm thử một miếng, vị của nước này hình như cũng có chút biến hóa. Lúc trước chỉ có mùi nhân sâm, bây giờ là hỗn hợp hương vị các loại thực vật, vậy mà rất thoải mái tâm can, uống vào miệng cũng rất thơm ngọt.

Quan trọng hơn là Nguyễn Hội Trân phát hiện sau khi mình uống nước này thì làn da càng ngày càng trắng. Lúc trước trên mặt có hạt tàn nhang nhỏ cũng càng lúc càng mờ nhạt, thậm chí biến mất. Đến bà Lục cũng khen khí hậu Thượng Hải tốt, dưỡng người thêm xinh đẹp.

Hội Trân à, con cũng đi may một bộ đồ đẹp mặc đi. Người dựa vào y phục, con bây giờ càng lúc càng xinh đẹp sau khi mặc quần áo đẹp nhất định càng thêm ấm áp. Đến lúc đó Xán Văn cũng sẽ thích.”

Bà Lục khuyên.

Tuy Nguyễn Hội Trân hoàn toàn không có suy nghĩ trang điểm vì Lục Xán Văn nhưng cũng có lòng yêu cái đẹp. Bây giờ mỗi ngày đều mặc quần áo kiểu dáng cũ lúc trước nguyên chủ để lại, trên đầu búi kiểu tóc cũ. Mặc dù có bảy phần dung mạo cũng chỉ còn ba phần.

Lúc trước vội vàng mưu sinh và không muốn khiến lão thái thái hoài nghi cho nên mặc kệ dung mạo. Bây giờ lão thái thái đã mở miệng, cô cũng hơi lung lay nhưng việc này cũng không vội. Cô thở dài: “May một bộ quần áo không biết phải tốn bao nhiêu tiền nữa.”

Lão thái thái nghe thấy cảm động vô cùng, con dâu của mình thật là cần kiệm quản gia mà. Bà định ngày mai lúc con trai đến ăn cơm sẽ tìm cơ hội nhắc với con. Cuộc sống có khổ mấy thì cũng phải lấy ít tiền cho con dâu làm một hai bộ quần áo khéo léo, sau này ra ngoài gặp khách cũng không mất thể diện.

Ngày hôm sau đúng là Lục Xán Văn nghỉ phép, cũng chọn là ngày mời khách từ trước.

Tuy bà Lục không cần chuẩn bị gì nhưng cũng rất coi trọng lần đầu tiên đãi khách, lôi kéo Nguyễn Hội Trân cùng quét dọn trong ngoài phòng một lượt, lại rất có phẩm vị mà mua một ít hoa cỏ không tính là quý nhưng cũng không tồi vào trưng.

Tiểu viện cũng thêm vài phần hương vị lịch sự tao nhã.

Lục Xán Văn đến vào buổi sáng, cùng đi là một mỹ nhân mặc sườn xám, khí chất xuất chúng.

Bà Lục vừa thấy xíu nữa lóa mắt. Nữ nhân này tuy ăn mặc không xa hoa nhưng từ trên xuống dưới không chổ nào không tinh xảo. Vừa nhìn đã biết là người rất có phẩm vị và rất chú ý ăn mặc.

Đương nhiên càng khiến bà kinh ngạc hơn là nữ nhân này chính là ‘người bạn’ có quan hệ rất tốt trong miệng con trai mình.

Mẹ, đây là Tú Nhiên. Cô ấy cũng công tác trong trường học.”

“Bác gái, chào bác.” Lâm Tú Nhiên khéo léo chào hỏi bà Lục, hơn nữa còn lấy lễ vật đã chuẩn bị ra, là một chiếc khăn lụa quý giá.

Bà Lục hơi sửng sốt rồi cười nói: “Hà tất phải khách khí như vậy. Hôm nay là chúng ta mời khách để cảm tạ, sao còn để cháu tặng quà chứ.”

“Bác gái khách sáo, hôm nay có thể đến ăn cơm là vinh hạnh của cháu, sao có thể tay không mà đến chứ.”

Lục Xán Văn thấy mẹ và người yêu trò chuyện với nhau thật vui vẻ thì cảm thấy rất sung sướng “Mẹ, hay là vào nhà ngồi xuống rồi nói.”

“Ấy da, coi mẹ hồ đồ này. Bà Lục nhanh chóng mời Lâm Tú Nhiên vào nhà, vừa đi vừa kêu Nguyễn Hội Trân pha trà.

Lâm Tú Nhiên lúc này mới liếc mắt đánh giá người phụ nữ đang châm trà, cô biết đây là ‘món quà’ kia. Giống như lời Xán Văn nói, thoạt nhìn là một người phụ nữ xuất thân nông thôn, không kiến thức.

Thấy cô ta như vậy tản đá trong lòng Lâm Tú Nhiên nhẹ nhàng rơi xuống, cảm thấy suy nghĩ như lâm đại địch trước kia của mình hơi buồn cười.

Sau khi ngồi xuống bà Lục liền kéo Nguyễn Hội Trân ngồi xuống bên cạnh mình. Vừa cảm tạ Lâm Tú Nhiên trợ giúp bọn họ vừa thừa cơ giới thiệu Nguyễn Hội Trân cho vị ‘bạn tốt’ của con trai mình.

Hội Trân và Xán Văn thành thân cũng mấy năm rồi, mấy năm nay vẫn luôn ở nhà chăm sóc bác. Nếu không phải tại bác liên lụy thì đã để nó theo Xán Văn đến đây lâu rồi. Con dâu này của bác cái gì cũng tốt, chỉ là bình thường không thích ra ngoài, luôn ở cạnh bác. Bác thấy Lâm tiểu thư xuất chúng như vậy, chắc là hiểu rộng biết nhiều, ngày thường nhờ cô chỉ giáo cho Hội Trân của chúng tôi.”

Lục Xán Văn ở bên cạnh lo lắng nhìn Lâm Tú Nhiên, lại nói với bà Lục: “Mẹ, hôm nay mời Tú Nhiên ăn cơm mà nói mấy chuyện này làm gì. Hơn nữa ngày thường công việc của Tú Nhiên cũng rất bận rộn, không có thời gian này.”

Bà Lục cười nói: “Nói cũng phải, coi đó ta quả thật là một bà già hồ đồ, sao có thể phiền Lâm tiểu thư chứ.”

Lâm Tú Nhiên nghe vậy trong lòng hơi buồn bực, cắn cắn môi cười nói: “Bác gái khách sáo. Sau này con sẽ chỉ Hội Trân.”

Mặt già bà Lục cười: “Vậy thật sự cảm ơn cô.” rồi nói với Nguyễn Hội Trân “Hội Trân à, Lâm tiểu thư chính là bạn tốt của Xán Văn, con là vợ của Xán Văn phải thường xuyên ở cùng Lâm tiểu thư đấy.”

“Dạ, mẹ.” Nguyễn Hội Trân ngoan ngoãn đáp ứng. Trong lòng đang tính toán diện tích bóng ma tâm lý của Lâm Tú Nhiên. Toàn tâm toàn ý lấy lòng mẹ chồng tương lai, lại không ngừng nghe mẹ chống nhắc đến cô, người vợ chính thức, cũng thật đủ tâm tắc.

Hiển nhiên Lâm Tú Nhiên cũng chịu đả kích, cô đã xem nhẹ cảm tình chung sống nhiều năm của lão thái thái và Nguyễn Hội Trân, bây giờ cũng không còn tâm tư lấy lòng lão thái thái nữa. Cho nên sau đó chỉ nghe lão thái thái nói chuyện, cô cũng không nhiệt tình đáp lại.

Trên thực tế Lâm Tú Nhiên cảm thấy mình là một cô gái tân thời, cũng không có tư tưởng lấy lòng mẹ chồng. Tình yêu là chuyện của hai người, không quan hệ đến cha mẹ. Cho dù lão thái thái không chấp nhận cô, cũng không tạo thành ảnh hưởng gì đối với cô và Lục Xán Văn.

Cơm trưa là đặt bên ngoài mang đến. Vốn là món ăn tinh xảo nhưng ngoại trừ Nguyễn Hội Trân thì những người khác đều ăn không vui vẻ. Đặc biệt là Lục Xán Văn, cảm thấy bầu không khí giữa mẹ mình và người yêu biến đổi vi diệu.

Sau khi ăn cơm xong bà Lục tìm cớ giữ Lục Xán Văn đang chuẩn bị đưa Lâm Tú Nhiên về lại. Thấy Lục Xán Văn hồn vía lên mây nhìn theo Lâm Tú Nhiên ra cửa, khóe miệng bà Lục mím chặt.

Chờ Lâm Tú Nhiên rời đi bà Lục bảo Nguyễn Hội Trân đóng cửa lại rồi dẫn con mình vào nhà chính.

Cái vị Lâm tiểu thư kia không phải có quan hệ với con chứ?” Bà Lục đi thẳng vào vấn đề. Làm đương gia chủ mẫu sinh sống trong đại trạch tất nhiên bà Lục không phải người hồ đồ. Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Lâm tiểu thư xinh đẹp kia bà đã cảm thấy không thích hợp rồi. Con gái trong sạch sẽ làm bạn tốt với đàn ông? Sẽ một mình tới nhà đàn ông ăn cơm?

Thật rõ ràng, trong nhận thức của bà Lục, đàn ông và phụ nữ khẳng định không có mối quan hệ hữu nghị đơn thuần. Cho nên vừa rồi bà cố ý kéo con dâu đến bên cạnh, tỏ rõ lập trường. Kết quả không ngoài sở liệu, vị Lâm tiểu thư này cũng không phải người kiên nhẫn, thái độ lập tức lãnh đạm ngay.

Hừ! Còn muốn lừa bà? Không có cửa đâu.

Vốn Lục Xán Văn muốn giấu một thời gian rồi tìm cơ hội thích hợp rồi nói, không nghĩ tới bây giờ đã bị mẫu thân nhìn ra, lập tức hơi hốt hoảng.

Mẹ, Tú Nhiên là một cô gái tốt, lúc trước khi con gặp khó khăn là cô ấy ở bên con không rời không bỏ.”

Nghe thấy con mình vậy mà thừa nhận, bà Lục tức giận hơi lảo đảo: “Lúc cô ta ở bên con cô ta có biết con là người đã kết hôn?”

“Mẹ, không phải như vậy. Mẹ biết rõ hôn nhân của con không phải do con muốn.”

“Nhưng con đã kết hôn! Vợ của con là Hội Trân. Người phụ nữ này làm thiếp cho con? Hay là ngoại thất? Xán Văn, con là người đã xuất ngoại du học, không phải con luôn miệng nói muốn học tập tư tưởng mới sao, sao lại hồ đồ như vậy?”

Lúc này bà Lục có vài phần hận rèn sắt không thành thép. Bà không nghĩ tới đứa con trai bà một lòng chờ đợi nó thành tài vậy mà bị sắc đẹp mê muội. Cho dù muốn nạp di nương thì cũng phải chờ đến sau 30 chứ. Bây giờ còn trẻ như vậy đã nạp di nương quả thật chính là trầm mê nữ sắc.

Mẹ, Tú Nhiên không phải thiếp, cô ấy là vợ con. Con và cô ấy đã làm hôn lễ, chúng con đã kết hôn thành vợ chồng dưới sự chứng kiến của bằng hữu.”

Kết hôn?!” bà Lục thiếu chút nữa té xỉu. Con trai kết hôn vậy mà bà không hề biết.

Nguyễn Hội Trân ở ngoài cửa nghe lén đến đây cảm thấy bản thân mình nên ra sân rồi “Mẹ, thật vậy sao, Xán Văn nói là thật sao, vị Lâm tiểu thư kia, cô ấy, cô ấy là thiếp của Xán Văn?” cô hồng đôi mắt, vẻ mặt không chịu đựng nổi đả kích.

Quả nhiên, haha, người phụ nữ kia quả nhiên là người phụ nữ của Lục Xán Văn.

Mấu chốt là hắn nạp thiếp mà bản thân làm đại phu nhân cô đây còn chưa được kính trà đâu. Cho nên cô khóc ròng: “Không, không đúng, không phải thiếp của Xán Văn, cô ấy chưa vào cửa, chỉ là ngoại thất. Mẹ, Xán Văn vậy mà lại nuôi ngoại thất.”




Hết chương 13.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét