[PDDQ] Chương 12:

 

Edit: Co3P. 

Hội Trân, tôi quả thật hâm mộ cô, bây giờ cô xem như đã chờ được đến khi mây tan trăng sáng rồi.”

Phòng bếp nhỏ, Lâm Huệ vừa làm cơm vừa nói lời trong lòng với Nguyễn Hội Trân.

Nguyễn Hội Trân cong cong khóe miệng, cười không nổi.

Lâm Huệ không phát hiện cô khác thường, tiếp tục nói: “Sau khi cô đi rồi, cửa hàng này còn mở nữa không?” Đây chính là điều khiến cô hơi lo lắng, thật vất vả mới mở được cửa hàng nhưng Nguyễn Hội Trân lại phải cùng chồng đi Thượng Hải. Nhưng mà đây là chuyện tốt cô cũng chỉ có thể vui thay cho Nguyễn Hội Trân, không thể vì mình mà khiến Nguyễn Hội Trân ở lại được.

Nguyễn Hội Trân cười nói: “Đương nhiên mở, bây giờ giai đoạn tuyên truyền đầu tiên tôi đã làm rồi, sau này mặc kệ thế nào nhất định sẽ có sinh ý, không đảm bảo nườm nượp nhưng ít nhất cũng đủ sống. Cô cùng tiểu Huy mở cửa buôn bán trước, chờ sau này tôi trở lại chúng ta lại nghĩ cách làm lớn.”

Trong lòng cô đã sớm có kế hoạch kỹ càng tỉ mỉ nhưng mà bây giờ sự tình có biến cũng chỉ có thể lui lại một đoạn thời gian. Với cô bây giờ quan trọng nhất là giải quyết xong chuyện ở nhà họ Lục.

Lâm Huệ không nghĩ tới Nguyễn Hội Trân sắp phải đi Thượng Hải rồi mà còn muốn mở cửa hàng, kinh ngạc hỏi: “Cô đi Thượng Hải rồi, cô còn trở về làm gì nữa? Tôi thấy chồng cô đối với cô rất tốt, sau này đến Thượng Hải cũng có chổ nương tựa.”

“Không, Lâm Huệ cô nói sai rồi.” Nguyễn Hội Trân lắc đầu: “Bất cứ lúc nào cũng không được nghĩ đến việc dựa vào người khác. Chỉ có dựa vào bản thân mình mới đáng giá nhất.”

Thấy vẻ mặt đối phương khó hiểu, Nguyễn Hội Trân cũng không định nói thêm: “Aizz, không nói cái này nữa. Dù sao cô và tiểu Huy cứ mở cửa buôn bán thật tốt là được. Tôi đã trả tiền thuê nhà, trong vòng một năm nhất định sẽ trở về.”

Lâm Huệ thấy Nguyễn Hội Trân có kế hoạch cũng không nhiều lời. Đối với Nguyễn Hội Trân trong lòng cô bây giờ chỉ có cảm kích, hoàn toàn không dám đặt mình cùng vị trí bình đẳng với đối phương.

Nguyễn Hội Trân nhìn bộ dáng Lâm Huệ nghiêm túc nấu cơm, nghĩ thầm trong lòng, không chừng lần này đến Thượng Hải có thể hỏi thăm một ít tin tức cha của tiểu Huy nữa đấy.

Cô thật sự khá tò mò, rốt cuộc ba ba của tiểu Huy có phải tra nam không. Trải qua chuyện của Lục Xán Văn, cô cũng hơi trông gà hóa cuốc.

Bởi vì Lục Xán Văn nhiều lần đảm bảo bên Thượng Hải đồ vật đầy đủ mọi thứ, không cần mang theo cái gì, hơn nữa đường xá xa xôi thật sự không tiện mang nhiều hành lý cho nên bà Lục nén đau bỏ lại những vật dụng yêu thích lúc trước, chỉ mang theo một ít quần áo.

Nguyễn Hội Trân thì căn bản không định ở bên đó lâu dài tất nhiên cũng chỉ mang theo vài món quần áo thôi.

Đoàn người rất là nhẹ nhàng rời khỏi tỉnh thành.

Lâm Huệ và tiểu Huy đưa bọn họ đến tận xe lửa.

Nhìn xe đi xa Lâm Huệ sâu kín thở dài.

Tiểu Huy hơi luyến tiếc, thật vất vả trong nhà mới náo nhiệt, bây giờ chỉ còn lại hắn và mẹ. Hắn nâng đầu nhỏ nhìn Lâm Huệ: “Mẹ, Hội Trân tỷ tỷ có trở về không?”

“Cô ấy nói sẽ về. Nhưng mà mẹ không hy vọng cô ấy trở về.”

“Vì sao không hy vọng chị ấy về ạ, Hội Trân tỷ tỷ là người tốt.”

“Đúng vậy, cô ấy là người tốt cho nên mẹ không hy vọng cô trở về.” Lâm Huệ cũng kinh giác phát hiện mình có nói mấy cái này với một đứa trẻ cũng không ý nghĩa gì nên cũng không nói thêm, nhéo nhéo khuôn mặt tiểu Huy: “Không thể gọi chị, phải kêu dì Hội Trân.”

Nhưng chị ấy thích con gọi là tỷ tỷ.”

Tiểu Huy kiên trì.

Lâm Huệ nghe vậy, xì cười một tiếng. Người khác rất để ý đối với chuyện bối phận này, cố tình Nguyễn Hội Trân lại không thích luận bối phận, ngược lại thích bọn nhỏ gọi là tỷ tỷ, nói gì mà cho trẻ.

Cô ngẩng đầu nhìn phương xa, trong lòng thầm nguyện, nhất định phải hạnh phúc nha.

Đối với xe lửa thời dân quốc Nguyễn Hội Trân cảm thấy rất mệt mỏi, không yêu thích nổi. Một đường đi đi dừng dừng không nói, hoàn cảnh bên trong xe càng tra tấn người hơn. Mệt lão thái thái còn cảm thấy rất là hiếm lạ, dọc đường đi còn rất là hưng phấn.

Đương nhiên Nguyễn Hội Trân cảm thấy lão thái thái đây là người gặp chuyện vui tâm tình sảng khoái, có con trai bên cạnh thì vạn sự không lo.

Nhưng mà tên Lục Xán Văn này, tuy thái độ không ra làm sao nhưng chiếu cố người khác thì rất là chu đáo, ăn ăn uống uống dọc đường đều đích thân lo toan cho hai người.

Nguyễn Hội Trân nhẹ nhàng vui sướng cho nên cũng làm bộ như chưa ngồi xe lửa đi xa bao giờ, hưởng thụ sự chăm sóc của chồng hờ.

Bà Lục đối với cuộc sống tương lai rất là chờ mong, lại có vài phần thấp thỏm, trên đường hỏi một ít tình huống sinh hoạt ở Thượng Hải.

Lục Xán Văn cũng kiên nhẫn giải đáp từng cái.

Bà Lục nghe nói ở tại một viện nhỏ đơn độc, vừa lòng cười cười: “Sau này trồng nho trong sân, lúc nhàn rỗi cả nhà chúng ta có thể cùng nhau uống trà, trò chuyện. Mấy năm nay con không ở nhà mẹ cũng đã quên mất cuộc sống như vậy. “

Khoảng thời gian giàu có khoái hoạt kia chỉ còn tồn tại trong ký ức.

Lục Xán Văn nghe bà Lục nói cả nhà thì trong lòng căng thẳng: “Có thể con sẽ thường xuyên bận rộn, không có thời gian ở chung với người nhưng con sẽ thường đến thăm mọi người.”

“Con không ở cùng với chúng ta?” Vẻ mặt bà Lục tràn đầy kinh ngạc.

Đúng vậy, trường học cấp phòng ở cho giáo viên, con ở đó để tiện đi làm.”

“Mẹ và Hội Trân ở bên đó với con là được, ngày thường còn có thể chăm sóc con nữa. Hà tất ở bên ngoài vừa phí tiền mà người một nhà còn phải ở xa nhau.” Đối với sự an bài này lão thái thái rất không thích.

Khoảng cách gần như vậy mà không thể sống chung với nhau, đây là chuyện gì vậy chứ.

Mặt Lục Xán Văn lộ vẻ khó xử: “Phòng không lớn, ở cùng một chổ thì quá chật. Hơn nữa ngày thường con phải viết một ít văn chương, ở cùng một chổ cũng không tiện.”

Nghe Lục Xán Văn vì thuận tiện cho công việc, tuy trong lòng bà Lục không vui cũng không ép buộc con trai nữa. Dù sao nam nhân lấy sự nghiệp làm trọng, một bà già như bà sao có thể khiến con trai vì bà mà chậm trễ công việc được.

Được rồi, mẹ và Hội Trân ở với nhau cũng được. Dù sao cũng gần có thể thường xuyên gặp mặt, so với ở quê tốt hơn nhiều.”

Nguyễn Hội Trân nghe mẹ con hai người nói chuyện nhịn không được nheo nheo mắt, âm thầm đánh giá Lục Xán Văn.

Dường như cảm giác được Nguyễn Hội Trân nhìn, đầu Lục Xán Văn cúi càng thấp.

Xe lửa một đường vừa đi vừa dừng, hơn nữa trên đường xoay xe vài lần và bởi vì bà Lục không thoải mái nên nghỉ ngơi trên đường hai ngày cho nên khi đến Thượng Hải đã là hai tuần sau.

Lộ trình như vậy đối với Nguyễn Hội Trân trước kia là như muốn mệnh nhưng bây giờ trừ bỏ vẻ ngoài hơi mệt mỏi thì toàn thân không có chỗ nào không thoải mái.

Nguyễn Hội Trân không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn vì phát hiện nước trong không gian sớm bằng không lần này cô thật sự phải chịu tội.

Nhưng mà vì không để bà Lục cảm thấy kỳ lạ cô phải giả bộ là rất mệt mỏi.

Sau khi xuống xe lửa, Lục Xán Văn đã gọi ba chiếc xe kéo, báo địa chỉ xong liền trực tiếp đưa bọn họ đến căn nhà nhỏ kia.

Lúc này ở Thượng Hải đã là tấc đất tấc vàng. Lục Xán Văn lại là người rất chú ý, tuy không phải rất giàu có nhưng cũng không thuê nhà ở xóm nghèo mà chọn thuê một tiểu viện độc môn độc hôn ở một nơi rất gần khu dân cư. Nhà  không lớn, bên trong đã sửa sang lại sạch sẽ, hai gian phòng đều đã chuẩn bị tất cả đồ dùng. Trong đó bà Lục ở một gian phía đông, mọi thứ đều chuẩn bị theo sở thích của bà.

Bà Lục nhìn những đồ vật được chuẩn bị này đỏ mắt cảm động, kéo tay Lục Xán Văn: “Làm khó con rồi, ngày thường phải làm việc mà còn bận tâm sở thích của mẹ. Chuẩn bị mấy thứ này nhất định phí không ít thời gian đây.”

Lục Xán Văn hơi do dự, lại nhìn Nguyễn Hội Trân đang đánh giá phòng bên cạnh, không tự nhiên quay đầu nhìn bà Lục: “Mẹ thích là được, hằng ngày con đều bận công việc cũng không có thời gian làm những thứ này. Mấy đồ trong phòng đều là một người bạn rất là thân thiết hỗ trợ chuẩn bị. Lúc cô ấy làm những việc này rất là cẩn thận, còn cố ý dò hỏi sở thích của mẹ nữa.

“Ai da, người này thật tốt bụng mà. Hôm nào đó mẹ nấu một bàn đồ ăn  mời hắn đến đây ăn bữa cơm.  Một mình con ở bên ngoài có bằng hữu như vậy giúp đỡ là phúc của chúng ta, nhất định phải cảm tạ người ta thật tốt.”

Lục Xán Văn nghe vậy trên mặt có vẻ rất là cao hứng, tươi cười mang theo vài phần kiêu ngạo “Được, con nhất định sẽ nói với cô ấy, chỉ cần mẹ thích là được.”

“Thích, rất thích.” Bà Lục cười, gật đầu liên tục.

Nguyễn Hội Trân ở bên cạnh đã quan sát xong căn phòng, cũng đã nghe xong đối thoại của hai mẹ con, trong lòng âm thầm cười ha hả hai tiếng.

Nếu còn đoán không được thì cô đã uổng công làm phụ nữ. Bạn thân nào mà có thể hao hết tâm tư chuẩn bị phòng ở cho mẹ già của người khác. Có đàn ông cẩn thận như vậy sao? Không có, chắc chắn là phụ nữ. Hơn nữa là còn là người phụ nữ không thể quang minh chính đại gặp người.

Nguyễn Hội Trân bất động thanh sắc nhìn vào mắt Lục Xán Văn, trong lòng đột nhiên hơi bực bội. Đương nhiên cô không phải ghen vì người này mà thấy không đáng thay nguyên chủ. Nguyên chủ cực khổ chờ đợi nhiều năm như vậy cuối cùng chết đói. Kết quả đổi được cái gì? Có lẽ lúc nguyên chủ cùng mẹ chồng ăn đói mặc rách, lo lắng hãi hùng thì người đàn ông này đang cùng một người phụ nữ bên ngoài phong hoa tuyết nguyệt, hồng tụ thêm hương đấy.

Nếu không yêu lúc trước không cưới là được. Cho dù trong cuộc sống gặp được chân ái thì ngươi sảng khoái nói ra đi, sắp xếp an bài thật tốt chứ đừng để người ta phụng dưỡng mẹ già cho ngươi còn ngươi thì ở bên ngoài phong lưu khoái lạc, lại khiến cho một cô gái tốt lãng phí thanh xuân, sống uổng niên hoa, làm trâu làm ngựa cho nhà họ Lục các người.

Thậm chí Nguyễn Hội Trân còn phỏng đoán nếu cô không đến nguyên chủ và mẹ chồng thật vất vả mới khổ tận cam lai, cảm thấy cuối cùng cũng có thể sống ngày tháng tốt đẹp, kết quả chờ được kết cục như vậy, cô ấy sẽ thế nào?

Là dũng cảm ly hôn hay nghe theo vận mệnh an bài, nhận mệnh tiếp tục ở bên cạnh bà Lục làm một người con dâu an phận.

Cô không biết nguyên chủ sẽ lựa chọn như thế nào nhưng cô biết bản thân mình phải làm như thế nào.

----------------

Lục Xán Văn cũng không ở bên đây lâu, sau khi sắp xếp xong cho hai người, giúp đỡ ra ngoài mua một ít thức ăn về thì vội vội vàng vàng rời đi.

Bà Lục luyến tiếc đứng ở cửa, đứng một hồi lâu mới về phòng tìm Nguyễn Hội Trân.

Thấy Nguyễn Hội Trân đang an tĩnh thu dọn hành lý, bà nói: “Hội Trân à, con như vậy là không được. Vất vả lắm bây giờ mới đến bên cạnh Xán Văn, con phải thân cận với nó, bồi dưỡng tình cảm, sau này vợ chồng mới ân ái.”

Mấy hôm nay bà đã nhìn ra, không chỉ còn trai lãnh đạm với con dâu mà căn bản con dâu cũng không đến tiếp cận con trai. Như vậy không hay, nếu cứ tiếp tục như vậy thì khi nào mới có thể ôm cháu trai đây.

Nguyễn Hội Trân nói: “Mẹ, đi đường rất mệt mỏi, sau này ngày tháng còn dài mà, không gấp.”

“Ừ, con nói cũng phải, thấy Xán Văn bây giờ rất bận.” Bà Lục cũng cảm thấy bất đắc dĩ. Lúc trước còn ở nhà cũ, bà ở trước mặt con trai rất tự tin nhưng hôm nay sống dựa vào con, bà cảm thấy hình như mình hơi không thể quản được.

Nhìn căn nhà trống trải, nghĩ đến bóng dáng con trai rời đi trong lòng bà lên men: “Hôm nào bắt con mèo về nuôi đi, hay chó cũng được. Hai mẹ con ta cũng có thêm bạn.”

Nghe bà Lục nói vậy đột nhiên Nguyễn Hội Trân hơi buồn cười. Xem ra trong lòng bà Lục cũng cảm thấy nuôi con còn không bằng nuôi mèo nuôi chó nữa.

Cô cười nói: “Được, sau này sẽ bắt một con mèo, một con chó.”

---------------

Lục Xán Văn xa nhà hơn nữa tháng, đã rất nóng lòng về nhà. Rốt cuộc bây giờ có thể về tất nhiên là vội vả.

Trên đường mua một ít điểm tâm Lâm Tú Nhiên thích ăn, lòng tràn đầy vui mừng chạy về nhà.

Mở cửa ra, Lâm Tú Nhiên đang ngồi trên ban công xem một quyển danh tác nước ngoài, thần sắc cô yên tĩnh, quanh cô tựa hồ tỏa ra một loại khí tường hòa làm Lục Xán Văn cảm thấy an nhiên.

Có lẽ nghe được động tĩnh Lâm Tú Nhiên quay đầu nhìn Lục Xán Văn đứng ở cửa, trên mặt lộ ra biểu tình kinh hỷ. Đặt sách lên bàn trà, cô bước nhanh tới đưa tay nhào vào lòng Lục Xán Văn.

Xán Văn, cuối cùng anh cũng về rồi.”

“Đúng vậy, anh đã về.” Lục Xán Văn nở nụ cười ôn nhu.

Lâm Tú Nhiên ngẩng đầu, duỗi tay sờ mặt hắn: “Gầy rồi, trên đường nhất định rất mệt.”

“Vẫn ổn. Bây giờ mẫu thân đã đến Thượng Hải, sau này sẽ không bôn ba như vậy nữa.”

Lâm Tú Nhiên kéo hắn ngồi lên sô pha: “Anh ngồi nghỉ một lát, em đi nấu cơm cho anh, rồi anh nói với em mấy chuyện này.” Nói rồi vừa đeo tạp dề vừa đi vào bếp.

Lục Xán Văn uống nước xong đứng lên đi đến cửa phòng bếp, nhìn Lâm Tú Nhiên bận rộn trong ngoài vì hắn, chậm rãi nói chuyện về nhà lần này của mình.

Chờ nói đến đoạn Nguyễn Hội Trân mang theo lão thái thái chạy đến tỉnh thành mở cửa hàng, Lâm Tú Nhiên giật mình: “Sao cô ấy có thể mở cửa hàng, không phải anh nói cô ấy không biết chữ sao?”

Lục Xán Văn nói: “Kỳ thật anh cũng không rõ lắm, phần lớn bé gái ở chổ bọn anh đều không biết chữ. Anh với cô ấy ít tiếp xúc nhưng mà nhà cô ấy quả thật là thư hương thế gia, có lẽ cũng biết ít chữ.”

Lâm Tú Nhiên kiềm chế lo lắng trong lòng, tiếp tục nói: “Tuy là biết chữ nhưng đi làm ăn buôn bán thì có hơi mất thể diện. Bây giờ tư bản chính là bóc lột giai cấp công nhân, phàm là người có chút tư tưởng nên làm ít chuyện có ý nghĩa hơn.”

Lục Xán Văn nghe vậy không tỏ ý kiến. Ở ranh giới vật chất cùng tư tưởng hắn tất nhiên để ý đến giá trị tinh thần hơn. Nhưng mà hắn vẫn giải thích: “Cô ấy từ nhỏ ở nông thôn, không giống em có thể tiếp xúc với những tư tưởng mới. Nhưng bây giờ cô ấy đã đến Thượng Hải, về sau sẽ chỉ chăm sóc cho mẫu thân thật tốt thôi, chắc là sẽ không làm buôn bán gì nữa.”

“Vậy thì tốt rồi.” Lâm Tú Nhiên nhẹ nhàng cười cười, trong lòng đối với lời Lục Xán Văn vừa nói cảm thấy phiền muộn. Cô không muốn nghe Xán Văn giải thích vì người phụ nữ ấy chút nào, mặc dù đó chỉ là lời hắn vô tình nói ra.

Lâm Tú Nhiên là một người phụ nữ thông minh, giờ phút này cô sẽ không chủ động nhắc đến sự tồn tại của Nguyễn Hội Trân, cho dù cần phải nhắc đến cô cũng kiên quyết không nói đến tên Nguyễn Hội Trân.

Nói đến bà Lục mời cô ăn cơm, trong lòng cô vui vẻ không thôi, cười nói: “Thật sự. Em phải chuẩn bị thật tốt, đúng rồi, lão nhân gia bà thích kiểu trang điểm nào. Em nhất định sẽ khiến bà thích em.”

Lục Xán Văn đi qua ôm bờ vai cô: “Em tốt như vậy bà nhất định sẽ thích.”



Hết chương 12.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét