Edit: Co3P .
Trong trí nhớ
của nguyên chủ, chỉ gặp mặt người chồng trên danh nghĩa này hai lần. Trong đêm
động phòng hoa chúc khi nhấc khăn voan lên liếc mắt một cái, còn một lần nữa là
bóng dáng đi xa của Lục Xán Văn sau hôm tân hôn.
Theo thời
gian dần trôi tướng mạo người chồng này trong trí nhớ càng ngày càng mơ hồ.
Nhưng cũng
không thể phủ nhận, Lục Xán Văn lớn lên cũng rất anh tuấn, lịch sự nhã nhặn,
mang theo vài phần nho nhã, ngũ quan lại có hơi thanh tú. Nói ngắn gọn là nhân
mô cẩu dạng, rất đẹp nhưng tưởng tượng đến quan hệ của người này cùng mình,
Nguyễn Hội Trân không còn tâm tư thưởng thức mỹ nam.
Cô nhìn hai mẹ
con kích động, lại nhìn bộ dạng gò bó của Lâm Huệ và tiểu Huy liền nói: “Mẹ,
chúng ta vào trong trò chuyện đi.”
Lúc này Lục
Xán Văn làm như mới phát hiện sự tồn tại của Nguyễn Hội Trân nhưng mà ánh mắt
nhìn Nguyễn Hội Trân vẫn xa lạ như trước.
Bà Lục lại
không thèm để ý, cười nói: “Đúng vậy, chúng ta vào nhà trò chuyện. Vợ chồng
hai con cũng nhiều năm rồi không gặp, phải trò chuyện nhiều vào.”
Tuy Lục Xán
Văn không nhìn Nguyễn Hội Trân nữa nhưng Nguyễn Hội Trân vẫn phát hiện khi Lục
Xán Văn nghe bà Lục nói hai tiếng vợ chồng thì hơi hơi nhíu mày.
Xem ra Lục
Xán Văn này thật sự đối với người vợ là cô đây rất không vừa lòng nha.
Đôi mắt Nguyễn
Hội Trân híp lại, bất động thanh sắc cùng bà Lục vào phòng. Sau khi rót trà cho
Lục Xán Văn rồi cũng không nói gì, trầm mặc ngồi bên cạnh bà Lục nghe hai người
trò chuyện.
Đầu tiên bà Lục
nói về chuyện trong nhà, bà Lục chỉ nói với con trai chuyện tốt, không nói chuyện
xấu, nói mấy năm nay cũng coi như qua được, bây giờ Nguyễn Hội Trân lại nghĩ
cách mở cửa hàng cũng có thể sinh hoạt, lại
nói về Lục Xán Văn ở bên ngoài nhất định rất là vất vả.
Sau khi nghe
bà Lục nói xong trên mặt Lục Xán Văn lộ ra thần sắc vui mừng, hiển nhiên tin là
thật, rồi nói về cuộc sống của bản thân mình ở bên ngoài.
Lục Xán Văn
bây giờ vốn công tác ở bên Thượng Hải, làm giáo viên của một trường đại học,
kiêm viết một ít văn chương. Hiện Thượng Hải đang ổn định cho nên lần này hắn
trở về đón bọn họ đến Thượng Hải sống. Vốn dĩ đã đến Lục Gia Trấn nhưng phát hiện
hai người không có nhà, hỏi thăm mấy bận mới biết được địa chỉ hai người ở tỉnh
thành, lúc này mới tìm tới, trong quá trình cũng có nhiều trắc trở.
“Nếu biết con
sẽ về mẹ và Hội Trân dù thế nào cũng sẽ không đến tỉnh thành.” Bà Lục đau
lòng nhìn con trai, nghĩ đến những khó khăn lúc con trai đi tìm kiếm mẹ chồng
nàng dâu họ, trong lòng vô cùng hối hận.
Nguyễn Hội
Trân nghe Lục Xán Văn nói thì âm thầm bĩu môi. Nếu muốn về sao không viết thư
báo trước cho người nhà, còn không phải là không để tâm, cho rằng người nhà vẫn
luôn ở chổ đó chờ hắn về chứ gì.
Đương nhiên,
nếu cô không tới thì nguyên chủ và lão thái thái quả thật sẽ ở nhà cũ chờ cả đời,
cho dù chết đói cũng không đi.
Lục Xán Văn
hơi hơi mỉm cười: “Mẹ, thấy mọi người sống tốt con yên tâm rồi. Mấy năm nay
con vẫn luôn nhớ thương mọi người, bây giờ ở bên Thượng Hải con đã an bài ổn thỏa.
Chúng ta cùng đến Thượng Hải sống đi.”
Đây là chuyện
Lục Xán Văn và Lâm Tú Nhiên đã thương lượng từ lâu. Đương nhiên bây giờ có Nguyễn
Hội Trân ở bên cạnh hắn cũng không nhắc tới Lâm Tú Nhiên trước mặt lão thái
thái. Hắn cho rằng chờ khi đến Thượng Hải, sau khi mẫu thân thấy Lâm Tú Nhiên
vì bà tỉ mỉ an bày phòng ở nhất định sẽ thích Tú Nhiên. Lúc đấy nói ra lão thái
thái cũng sẽ không cảm thấy không vui.
Đối với sự tồn
tại của Lâm Tú Nhiên, ở trước mặt mẫu thân Lục Xán Văn vẫn không nắm chắc. Đương
nhiên, sự không chắc chắn này chỉ giới hạn ở việc không nhắc trước với mẫu thân
mà thôi.
Nhưng mà năm
đó hắn gặp phải khốn cảnh, không thể nói cho mẫu thân chuyện này cho nên không
viết thư về nhà. Sau đó khi chuyện đã rồi nếu nói chuyện này trong thư hắn lo mẫu
thân sẽ tức giận nên vẫn trì hoãn.
Bà Lục đối với
việc con trai muốn đón bà đi cùng cảm thấy rất vui vẻ cho nên cũng không phát
hiện con trai mình không thích hợp: “Con ở bên ngoài đã rất vất vả, chúng ta
hà tất phải đi cho con thêm phiền toái. Mẹ với Hội Trân bây giờ ở tỉnh thành rất
tốt, đi cùng ngược lại không tiện.” tất nhiên bà muốn sống cùng với con
trai nhưng bà cũng biết con trai một mình ở bên ngoài nhất định rất gian nan,
hà tất đi theo cho con thêm phiền.
Bà nhìn về
phía Nguyễn Hội Trân: “Nhưng mà con với Hội Trân đã nhiều năm không gặp, để
Hội Trân đi với con một thời gian cũng tốt.”
Trong lòng bà
Lục đã có chủ ý, thừa dịp mấy ngày này để con trai và con dâu sinh cháu mới là
chuyện chính.
Lục Xán Văn
nghe vậy theo bản năng nhìn về phía Nguyễn Hội Trân đang trầm mặc bên cạnh, thấy
cô ngốc ngốc không nói chuyện thì thu hồi tầm mắt: “Mẹ, con ở bên ngoài đã
chuẩn bị xong, người đi với con đi. Hơn nữa con cũng định bán tổ trạch đi để
tránh vướng bận sau này. Công việc của con ở bên ngoài mới có thể phát triển
hơn được.”
Nghe câu đầu
lão thái thái còn rất vui mừng nhưng nghe thấy muốn bán tổ trạch thì lập tức biến
sắc: “Con muốn bán nhà cũ?”
Nguyễn Hội
Trân cũng hơi kinh ngạc nhưng nghĩ lại trong lòng âm thầm buồn cười, xem ra đón
lão thái thái là một chuyện, bán tổ trạch mới là mục đích khác mà Lục Xán Văn
trở về.
Trên gương mặt
tuấn tú của Lục Xán Văn mang theo vài phần hỗ thẹn: “Mẹ, con biết người vẫn
luôn muốn giữ nhà cũ nhưng bây giờ thế đạo đã thay đổi, nhà chúng ta sau này sẽ
không giống lúc trước, giữ lại tòa nhà kia cũng không có bất cứ ý nghĩa gì. Con
đã quyết định ở Thượng Hải an gia, sau này mẹ sống cùng con, bán tổ trạch đi
cũng tránh cho người vướng bận bên ngoài.”
“Không được,
mẹ kiên quyết không đồng ý. “ giờ phút này bà Lục đã không còn cao hứng như lúc trước, tòa nhà
đó là mệnh của đời bà, kêu bà đem nhà bán đi, khó mà làm được.
Nguyễn Hội
Trân cảm thấy bản thân mình lúc này nên tạo cảm giác tồn tại, dù sao tòa nhà
kia bây giờ đang là của cô mà, cô cần phải nhắc nhở hai mẹ con này một chút, liền
khó xử nói: “Mẹ, người quên sao, tòa nhà kia bây giờ là của con.”
Lúc này bà Lục
cũng phục hồi tinh thần lại, ngây ngốc nói: “Đúng vậy, bây giờ nhà này của Hội
Trân, cũng không bán được.” Trong lòng bà thở phào nhẹ nhõm một hơi, thầm
nghĩ may mà lúc trước sửa tên lại cho Hội Trân nếu không sẽ vì chuyện này mà
cãi nhau với con trai rồi.
Lục Xán Văn
hoàn toàn không rõ tòa nhà kia sao lại đổi chủ: “Tòa nhà này sao, sao lại của
cô ấy?”
Bà Lục thở
dài: “Còn không phải do lúc trước con đi học, trong nhà thiếu nợ. Trong tộc
đến đòi, tên súc sinh Lục Sùng Hải kia thế nào cũng phải ép buộc mẹ và Hội Trân
dọn đi. Sau đó nhờ Hội Trân mang vật gia truyền của Hội Hiền đi bán mới lấy về
được căn nhà nhưng dù sao cũng là dùng tiền của Hội Hiền cho nên liền đem tòa
nhà chuyển sang tên Hội Trân, chờ sau này chúng ta trả tiền, toà nhà vẫn là của
Lục gia chúng ta.”
Lục Xán Văn
không nghĩ tới kết quả như vậy, lần này trở về muốn bán tòa nhà một mặt là không
muốn để lại vướng bận gì, mặt khác cũng hy vọng với số tiền bán nhà này có thể
đặt mua sản nghiệp khác ở Thượng Hải, sau này không đến mức túng quẫn, không
nghĩ là tòa nhà này đã dùng để trả nợ rồi.
Nhưng mà bản
thân hắn đối với tiền tài cũng không để ý lắm cho nên tuy có hơi thất vọng nhưng
cũng không nghĩ nhiều.
“Mẹ, thật
xin lỗi, đã để người chịu khổ vì con.” Tuy hắn không ở nhà nhưng cũng hiểu
cảnh tượng bị người ta đòi nợ, mẫu thân thiếu chút nữa vì hắn mà ăn ngủ đầu đường.
Bà Lục xua
xua tay: “Không sao, bây giờ hết thảy đều tốt.” lại kéo lấy tay Nguyễn Hội
Trân “Sau này con phải đối xử thật tốt với Hội Trân, con bé vì Lục gia chúng
ta mà chịu không ít ủy khuất. Mấy năm nay cũng là con bé chăm sóc mẹ, không cho
con khi dễ con bé.”
Lục Xán Văn
nghe vậy thần sắc hơi quái dị, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu.
Thấy con trai
vẫn là cái dạng này bà Lục thở dài trong lòng, bà biết con trai không hài lòng
cuộc hôn nhân này, lúc trước cũng bị bà bắt buộc mới cưới vợ. Nhưng bây giờ con
dâu cũng đã vào cửa rồi, cùng bà sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm như vậy, tất
nhiên bà cũng không muốn con trai đối xử không tốt với con dâu.
“Dù sao đứa
con dâu Hội Trân này, là đứa con dâu duy nhất của nhà họ Lục chúng ta, con nhất
định phải đối đãi thật tốt với con bé.”
Lục Xán Văn
miễn cưỡng gật đầu: “Con biết rồi, mẹ.” Cũng không thèm liếc mắt nhìn
Nguyễn Hội Trân một cái.
Không cần bán
nhà cũ Lục Xán Văn cũng không muốn trì hoãn nữa, nói mấy ngày này sẽ mang hai
người về Thượng Hải. Bà Lục chỉ hơi do dự một chút rồi trực tiếp đáp ứng. Nói
thật ra bà cũng rất luyến tiếc con trai, mấy năm nay con không ở nhà, bà ngày
đêm bận tâm, bây giờ gặp mặt giống như đang nằm mơ. Nếu con trai nói là bên Thượng
Hải đã sắp xếp ổn thỏa, trong lòng bà cũng nghĩ thông, vẫn là đi theo sống cùng
con trai tốt hơn.
Nguyễn Hội
Trân thấy hai mẹ con nói hai ba tiếng đã quyết định đi Thượng Hải, lập tức không
bình tĩnh.
Lục Xán Văn
này sớm không về muộn không về, cố tình vào lúc cô mới mở cửa hàng, còn chưa
chính thức khai trương nữa, thì trở về, lại còn hai lời chưa nói xong, cũng
không hỏi ý cô một tiếng đã quyết định đi Thượng Hải, cũng quá xem thường người
khác rồi.
“Mẹ, con
không đi đâu. Cửa hàng mới mở, con không muốn bỏ dở giữa chừng.” kỳ thật
Nguyễn Hội Trân muốn nói là, con muốn ly hôn được không.
Nhưng cô sợ bị
bà Lục coi thành bệnh thần kinh.
Bà Lục nghe
thấy cô không đi Thượng Hải, sắc mặt không vui: “Xán Văn vất vả trở về đón
chúng ta, sao con không đi, có phải bởi vì lúc trước Xán Văn không về thăm con?
Hội Trân à, con phải thông cảm cho Xán Văn một chút, mấy năm nay thằng bé ở bên
ngoài cũng không dễ dàng gì mà.”
Bà nhìn về
phía con trai mình: “Xán Văn, con mau nói với Hội Trân đi. Chúng ta là người
một nhà sao có thể chia xa chứ?”
Vẻ mặt Lục
Xán Văn hơi rối rắm, giật giật môi, do dự mấy lần mới nói: “Hay cô cứ đi cùng
chúng tôi đi, đến lúc đó đóng cửa cửa hàng là được. Chờ đến Thượng Hải, tôi sẽ nuôi
các người.”
Haha, độ tin
cậy của lời này quá thấp.
Bây giờ Nguyễn
Hội Trân hoàn toàn không trông cậy vào Lục Xán Văn. Tuy mới tiếp xúc không bao lâu
nhưng cô đã từ trong ngôn hành cử chỉ của Lục Xán Văn cảm nhận được, người chồng
trên danh nghĩa này đối với cô bài xích đến mức, dường như chỉ cần liếc mắt
nhìn cô một cái sẽ bị mù vậy.
Bản thân mình
có xấu như vậy sao?
Không đẹp được
như Lâm Huệ thì ít nhất cũng là tiểu gia bích ngọc, giai nhân thanh tú chứ. Đương
nhiên tiền đề là bỏ qua bộ quần áo quê mùa của cô, cùng trang sức trên đầu. Cũng
không còn cách nào, đây là cách ăn vận của nguyên chủ, cô cũng đã quen. Vì không
để cho lão thái thái hoài nghi nên cô cũng không thay đổi.
Nhưng đây cũng
không thể trở thành lý do Lục Xán Văn ghét bỏ cô chứ. Không quan tâm cô đẹp hay
xấu, tốt xấu gì cũng được cưới hỏi đàng hoàng, giúp hắn chăm sóc mẹ già nhiều năm
như vậy mà bày vẻ mặt ghét bỏ này là ý gì?
Trong lòng Nguyễn
Hội Trân phỉ báng không ngừng, ngoài mặt lại không biểu hiện gì, chỉ khó xử nói:
“Nhưng con vất vả lắm mới mở cửa hàng, bên này cũng có chổ ở nếu từ bỏ cũng hơi
đáng tiếc. Mẹ đi đến đó là được rồi.”
“Không được, Hội
Trân con là con dâu chính thức của nhà chúng ta, sao có thể để con ở đây một mình,
quá kỳ cục. Hội Trân, mẹ biết trong lòng con có oán giận nhưng con nể mặt người
mẹ chồng này, không nên trách Xán Văn. Mẹ đảm bảo sau này Xán Văn sẽ đối xử thật
tốt với con.”
Bà nói xong liền
thúc giục Lục Xán Văn: “Xán Văn, con mau đảm bảo với Hội Trân, nói là sau
này sẽ đối tốt với con bé.”
Vẻ mặt Lục
Xán Văn càng rối rắm, đôi lông mày tuấn tú nhíu lại: “Uh, tôi sẽ.”
Bà Lục hoàn
toàn mặc kệ trên mặt hắn có biểu tình gì, quay đầu lại liền cười nói với Nguyễn
Hội Trân: “Con xem, Xán Văn đã đảm bảo, con cũng đừng náo loạn với nó. Chúng
ta là người một nhà, không thể tách rời, sẽ làm cho người ta chê cười.”
Lão thái thái
nhiệt tình như vậy, Lục Xán Văn lại quẫn bách cúi đầu như vậy. Hai chữ ly hôn cứ
quanh quẩn trong miệng Nguyễn Hội Trân nói không ra.
Nguyễn Hội
Trân nhìn Lục Xán Văn, trong lòng luôn có một dự cảm kỳ lạ, loại dự cảm này khiến
cô cảm thấy lúc này mà ly hôn đối với cô mà nói thì hình như còn chưa phải thời
điểm thích hợp.
Cho dù xã hội
sau này, hai vợ chồng ly hôn cũng cần một lý do đường hoàng mà. Bây giờ nếu cô nói
ly hôn không những không chiếm lý, lão thái thái cũng sẽ liều mạng với cô.
Cô âm thầm suy
xét một hồi, nghĩ thầm hay là đi Thượng Hải một chuyến, xem tình hình rồi nói.
Nói thật, thấy
Lục Xán Văn ghét bỏ cô như vậy, cô có loại dự cảm mãnh liệt là thằng nhãi này tuyệt
đối sẽ không thủ thân như ngọc vì cô.
Cho nên có thể
nào ở Thượng Hải có người nào đó đang chờ bọn họ về không?
Sẽ không phải
cẩu huyết như vậy chứ!
Hết chương 11.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét