[PDDQ] Chương 10:

 

Edit: Co3P. 

Vị trí cửa hàng ở sát đường, tuy không phải ở trên đường lớn nhưng lượng người cũng không ít. Sau khi bà Lục thấy cửa hàng lại bắt đầu cảm khái về thời điểm huy hoàng lúc trước cửa nhà họ Lục, trong nhà cũng có nhiều cửa hàng, lớn hơn so với cửa hàng này không ít.

Sau khi cảm khái xong lại vào trong phòng nghỉ ngơi.

Nguyễn Hội Trân thấy thân thể Lâm Huệ quá yếu nên dứt khoát để cô đi nghỉ, vừa lúc tiệm thuốc mang dược đến. Sau khi Lâm Huệ uống thuốc cũng cảm thấy không chịu nổi, ngồi lên giường nghỉ ngơi.

Tiểu Huy cũng đã ăn mặc sạch sẽ, quy quy cũ cũ đứng bên cạnh Lâm Huệ, có vẻ rất ngoan ngoãn. Lúc trước không nhìn kỹ, lần này gặp lại, lại thấy cũng rất thanh tú. Nếu lớn lên trắng trẻo mập mạp thì sau này cũng là một đại soái ca đây. Xem ra gien của cha mẹ cũng rất tốt.

Nhìn mặt Lâm Huệ, ngoại trừ làn da vàng như nến, vẻ mặt bệnh tật thì ngũ quan cũng rất đẹp. Nếu để Nguyễn Hội Trân chấm điểm, cô sẽ cho Lâm Huệ chín điểm.

Đây là một mỹ nhân chân chính, hơn nữa hoàn toàn là tự nhiên.

Mỹ nhân như vậy mà cũng giống như Nguyễn Hội Trân bị chồng vứt bỏ, cũng quá kỳ lạ.

Sau khi nói chuyện với Lâm Huệ một lúc Nguyễn Hội Trân mới biết được thì ra cha của tiểu Huy là một công tử nhà giàu, chính là Dư gia đại công tử giàu nhất tỉnh thành mà phu kéo xe nói lúc trước kia, lúc trước nhất kiến chung tình với Lâm Huệ. Tuy rằng người nhà không đồng ý nhưng vị công tử nhà giàu này vẫn kiên trì kết hôn. Sau đó cả nhà công tử nhà giàu dọn đến Thượng Hải, kết quả không bao lâu bên Thượng Hải gửi thư sang nói là trong nhà xảy ra chuyện lớn kêu vị công tử nhà giàu này trở về một chuyến, kết quả một chuyến này là sáu năm. Lúc sinh tiểu Huy bên cạnh không ai chăm sóc, Lâm Huệ còn phải trông coi buôn bán cho nên tổn hại thân thể trong lúc ở cử nhưng vẫn không có cơ hội điều trị, lần này mới bệnh không dậy nổi.

Tuy Lâm Huệ cùng tiểu Huy đều vững tin rằng Dư đại công tử sẽ về nhưng Nguyễn Hội Trân cảm thấy hoặc là đã đi đời nhà ma không về được hoặc là thay lòng đổi dạ không về.

Nguyễn Hội Trân vẫn luôn cảm thấy nguyên chủ thảm, bây giờ cảm thấy Lâm Huệ cũng rất thảm. Một cô gái tốt như vậy ở bên nhau với Dư gia đại công tử, rời xa nơi chôn nhau cắt rốn, kết quả lại bị đối phương bỏ mặc mấy năm nay, một câu đôi lời cũng không có. So sánh với vị công tử họ Dư này thì Lục Xán Văn đã có thể xếp vào hàng ngũ ‘nam nhân tốt’ rồi. Thời dân quốc này quả thật là thủ phủ của tra nam.

Ngày đầu tiên sau khi dàn xếp xong Nguyễn Hội Trân liền đem những dụng cụ ủ dấm rửa sạch sẽ. Lâm Huệ cũng là người không chịu được rảnh rỗi, nhận được chổ tốt của Nguyễn Hội Trân trong lòng vẫn luôn muốn báo đáp đối phương cho nên hơi có sức là xuống giường liền đi ủ dấm cho Nguyễn Hội Trân xem.

Nguyễn Hội Trân thấy cô kiên trì cũng không ngăn cản, cô đã nhìn ra được Lâm Huệ này tuy nhìn thì nhu nhược nhưng nội tâm rất kiêu ngạo kiên cường. Bằng không cũng sẽ không một thân một mình nuôi con mấy năm nay.

Nếu không với vẻ ngoài của Lâm Huệ muốn tìm một nam nhân tái giá là chuyện rất dễ dàng.

Thừa dịp nghỉ ngơi không làm gì Nguyễn Hội Trân lại vào không gian lần nữa. Vũng nước lần trước vẫn lớn như vậy, hiển nhiên đã là cực hạn của mấy gốc nhân sâm này. Nhớ lúc trước dùng nước này lau mặt, mấy ngày liên tiếp đều rất có tinh thần, cô muốn thử xem sau khi uống nước này sẽ thế nào.

Đương nhiên Nguyễn Hội Trân vẫn hơi lo lắng cho nên chỉ uống một hớp, chờ một hớp này xuống bụng cô đột nhiên cảm giác trong bụng ấm áp dễ chịu, cảm thấy cơ thể mình xảy ra biến hóa vi diệu. Nói không rõ cụ thể chổ nào không bình thường, chỉ là trong lòng cảm thấy thân thể nhu nhược ban đầu tựa hồ bây giờ trở nên khỏe mạnh.

Lúc từ trong không gian trở ra Nguyễn Hội Trân theo bản năng soi gương, phát hiện quả nhiên không giống lúc trước. Lúc trước bởi vì thân thể này thiếu dinh dưỡng trường kỳ, tuy sau này cô đến cũng đã dưỡng tốt một tí nhưng trên mặt vẫn có hơi nhợt nhạt. Nhưng bây giờ nhìn lại thì thấy trong trắng lộ hồng, nhìn là biết bộ dáng khỏe mạnh.

Nước này cũng quá thần kỳ.

Lần này Nguyễn Hội Trân rốt cuộc xác định, không gian này của mình còn có tiềm lực phát triển nha.

Nghĩ đến thân thể Lâm Huệ không tốt, Nguyễn Hội Trân chuẩn bị lấy nước này đổ vào thuốc của Lâm Huệ thử xem sao.

Buổi tối lúc ăn cơm, bà Lục nhìn mặt Nguyễn Hội Trân: “Hội Trân à, sao mẹ cảm thấy con khác lúc trước nhiều nha.”

Nguyễn Hội Trân sờ mặt mình, cười nói: “Chắc là người có việc vui tâm tình sảng khoái, cửa hàng sắp khai trương rồi , trong lòng con rất vui.”

“Vậy sao, Aizz, mẹ không được rồi, lớn tuổi rồi, tới đây ngược lại không thích ứng.” Bà Lục lại bắt đầu nhớ nhà.

Mẹ, sau này chúng ta có tiền thì trở về quê ở một thời gian. Con thấy ở đây rất náo nhiệt, hay là chúng ta ra ngoài đi dạo.” Nguyễn Hội Trân không muốn trở về, tòa nhà kia bây giờ đã là của cô, sau này cô rời khỏi Lục gia nhưng nếu muốn cô chọn nơi ở thì cô vẫn tương đối thích nhà kiểu tây. Tòa nhà như vậy vào ở cũng quá trống trải.

Bà Lục thấy Nguyễn Hội Trân không hề có ý tứ dọn về, cũng không nhiều lời. Bà là người rất rõ ràng, bây giờ sống dựa vào con dâu, nên nói cái gì nên làm cái gì, bản thân bà rất minh bạch.

Sau khi đợi bà Lục về phòng nghỉ ngơi, Nguyễn Hội Trân liền giúp Lâm Huệ bưng thuốc vào, thuận tiện bỏ vào một ít nước trong không gian.

Thân thể Lâm Huệ không tốt, bận rộn cả ngày cũng thật sự mệt mỏi, lại còn ở trong phòng dạy chữ cho tiểu Huy. Thấy Nguyễn Hội Trân tự mình mang thuốc lại đây vội vàng đến nhận lấy: “Sao có thể để cô bưng đến đây, tôi chuẩn bị đợi lát nữa sẽ đi lấy.”

Đối với sự giúp đỡ của Nguyễn Hội Trân, trong lòng Lâm Huệ thật sự không biết hồi báo như thế nào. Bản thân cô cái gì cũng không có, muốn nói gì đó lại cảm thấy thật sự quá hời hợt.

Nguyễn Hội Trân cười nói: “Bây giờ chúng ta là đối tác, cô cũng đừng khách khí với tôi, điều dưỡng sức cho mau khỏe lại, chúng ta có thể mau chóng kiếm tiền.”

Lâm Huệ liên tục gật đầu: “Tôi sẽ nhanh chóng khỏe lên.” Cô cũng không muốn trở thành gánh nặng của Nguyễn Hội Trân.

Vốn dĩ cho rằng trên người Lâm Huệ có bệnh, sau khi uống nước này cũng phải chờ mấy ngày mới có thể khỏe, không  nghĩ là mới sáng sớm hôm sau Nguyễn Hội Trân vừa rời giường đã thấy Lâm Huệ đang làm việc trong xưởng. Hơn nữa, hôm trước sắc mặt còn vàng như nến vậy mà bây giờ đã bắt đầu trắng lên, còn lẫn vài sắc đỏ khỏe khoắn.

Cô hơi kinh ngạc nhìn biến hóa của Lâm Huệ.

Lâm Huệ vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Nguyễn Hội Trân, vẻ mặt cao hứng nói: “Sáng hôm nay tôi thức dậy phát hiện thân thể thoải mái hơn rất nhiều, giống như là đã hết bệnh rồi vậy. Ít nhiều đều nhờ cô giúp tôi tìm đại phu nếu không bây giờ tôi còn nằm trên giường đấy.”

Người đã từng bệnh nặng hiểu rất rõ một cơ thể khỏe mạnh là trân quý như thế nào.

Lúc trước còn cảm thấy tuyệt vọng, bây giờ hết bệnh rồi cô phát hiện tương lai mình tràn ngập hy vọng. Sau này còn có thể thấy tiểu Huy trưởng thành, cưới vợ sinh con nữa. Đương nhiên, tất cả những thứ này đều phải cảm tạ người phụ nữ trẻ tuổi trước mặt.

Mấy hủ dấm này phải đợi một đoạn thời gian nữa mới có thể mang ra.” Lâm Huệ dẫn Nguyễn Hội Trân đi xem dấm mình ủ.

Không sao, tôi chuẩn bị sau khi chọn được ngày khai trương thì bắt đầu làm tuyên truyền.”

“Làm tuyên truyền?”

“Uh, chính là phát quảng cáo, để những người gần đây đều biết nhà của chúng ta bán dấm, cũng biết giá cả của chúng ta.”

Lâm Huệ nghe xong đôi mắt tỏa sáng, trước đây cô căn bản không nghĩ tới cách này. Trước đây lúc bắt đầu buôn bán cô cùng ba tiểu Huy cũng không biết làm như thế nào, dẫn đến cửa hàng lỗ vốn vẫn là dựa vào ba tiểu Huy lấy tiền bù vào. Sau đó chậm rãi có ít khách nhưng chẳng qua cũng chỉ đủ duy trì ấm no cơ bản mà thôi, có đôi khi còn không đủ trong nhà ăn uống.

Nhìn Nguyễn Hội Trân trong lòng cô vô cùng hâm mộ: “Tôi có thể thông minh như cô thì hay quá, tiểu Huy cũng sẽ không chịu khổ với tôi.”

“Hâm mộ tôi làm gì, những việc này về sau cô làm nhiều sẽ biết.” Chủ ý này cũng không phải bản thân cô nghĩ ra, chẳng qua là bắt chước người khác mà thôi.

Sau khi tính toán ngày cửa hàng khai trương, Nguyễn Hội Trân liền đi mua một đống giấy về nhà bắt đầu viết truyền đơn.

Tên cửa hàng cũng phù hợp với mỹ quan của thời đại này ____ Cát Tường dấm phường, về giá dấm, sau khi điều tra mấy phường dấm rồi định giá trung bình.

Thật mau sau đó tỉnh thành xuất hiện mấy đứa trẻ cầm truyền đơn đi phát.

Trên bến tàu ở tỉnh thành, một người trẻ tuổi phong trần mệt mỏi cũng nhận được một tờ truyền đơn. Đang định tùy tiện vứt bỏ, đột nhiên liếc thấy địa chỉ bên trên lập tức nhíu mày.

Hắn gọi một chiếc xe kéo: “Đến phường dấm Cát Tường, đường Văn Tinh.”

Tuy rằng dấm còn chưa ủ xong nhưng Nguyễn Hội Trân cũng không nhàn rỗi, lương thực trồng trong không gian lúc trước, sau khi thu hoạch vẫn chưa ăn hết đâu, vừa hay thừa dịp lúc này không làm gì có thể lấy ra bán. Cô quyết định chờ sau khi lương thực thu xong sẽ đi tìm một ít hạt giống quý hiếm về trồng, để xem xem không gian của mình còn có thể có biến hóa gì.

Bây giờ tiểu Huy đã có thể hỗ trợ làm việc, buổi sáng cầm một đống truyền đơn ra ngoài phát phụ. Vốn Nguyễn Hội Trân lo lắng trẻ con ra ngoài sẽ xảy ra chuyện, kết quả đứa nhỏ này ở bên ngoài rất là khoái hoạt, mang theo một đám bé củ cải phân phát hết những thứ này.

Chờ đến lúc mấy đứa bé về Nguyễn Hội Trân cùng Lâm Huệ cũng không keo kiệt, cho mỗi đứa một đồng tiền, còn có hai củ khoai lang đỏ, khiến cho bọn họ vô cùng cao hứng.

Bà Lục ngồi ở cửa hàng nhìn người đến người đi, thở dài trong lòng. Bà bắt đầu tưởng niệm tòa nhà lớn của mình, tưởng niệm đến đứa con trai ở phương xa của mình.

Trước kia có con dâu một tấc không rời bên bà nhưng bây giờ con dâu mỗi ngày đều rất bận, cũng chỉ có lúc ăn cơm mới có thể nói chuyện, trong lòng bà rất là mất mát.

Bà Lục đang chuẩn bị đi về phòng, đột nhiên thấy có một người tiến vào trong tiệm, mặc áo dài, một thân nho nhã, lập tức hai mắt trừng lên, cả người kích động run rẩy: “Xán, Xán Văn!”

Nguyễn Hội Trân cùng Lâm Huệ còn đang phát tiền công thì nghe được tiếng kêu to của bà Lục.

Trong lòng Nguyễn Hội Trân lộp bộp, nghĩ thầm có phải lão thái thái quá nhớ con trai, lúc này mới ảo tưởng. Cô quay đầu nhìn lại thấy bà Lục đang nhìn ra bên ngoài, run rẩy muốn đi đến, cô nghi hoặc nhìn ra thì thấy một người đang đứng ở cửa, người nọ vẻ mặt cũng kích động.

Sau đó mẹ con hai người liền đi tới, tay nắm tay.

“......” đây chắc không phải là Lục Xán Văn chứ, sao một chút ấn tượng cô cũng không có!





Hết chương 10.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét