Editor: Co3P.
Năm du hồn cùng nhau gật đầu. Thời điểm Lâm Mạt Mạt vào ở bọn họ cũng đã ở trong
tòa nhà này phiêu dật, có thể nói là nhìn Lâm Mạt Mạt lớn lên, cô am hiểu cái
gì không am hiểu cái gì, bình thường thích làm gì không ai so với bọn họ rõ
ràng hơn. Nếu có người đặc biệt dạy Lâm Mạt Mạt những thứ này bọn họ cũng không
có khả năng hoàn toàn không biết.
Lâm
Mạt Mạt nói: “Quả thật không ai dạy ta,
vô sự tự thông.”
Mấy du hồn hiển nhiên không tin lắm: “Mạt
Mạt à, mặc dù chúng ta đã chết mấy trăm năm nhưng đối với huyền học thì vẫn hiểu
biết không ít, phải có thiên phú .....”
Lâm
Mạt Mạt gật đầu: “Đúng vậy, cần thiên
phú. Các ngươi không cảm thấy kỳ quái vì sao đột nhiên có thể chạm được đồ vật
sao?”
Mấy du hồn lập tức sửng sốt, rất nhanh phục hồi tinh thần, đại khái hiểu ý Lâm Mạt
Mạt: “Ngày ấy ngươi bị thương đi ra ngoài
mua bánh bao gặp ác quỷ, sau đó bộc
phát bản lĩnh này?”
Lâm
Mạt Mạt gật đầu: “Cũng có thể xem là như
vậy. Cũng có thể nói, bản năng cầu sinh.”
Nhóm du hồn lập tức thổn thức: “Chẳng trách thấy dáng vẻ ngươi vẽ phù
chú hoàn toàn không
giống với những thứ chúng ta đã gặp.” Sau đó lại hỏi “Ác quỷ muốn ăn ngươi kia là tên vừa nãy
sao?”
“Là hắn nhưng mà lần này
vẫn để hắn chạy thoát.”
Mấy du hồn lập tức trầm mặc, nhịn không được lo lắng.
Lâm
Mạt Mạt an ủi: “Không sao đâu, hai lần hắn
không đánh thắng ta, lần này còn bị thương, đại khái một khoảng thời gian dài
cũng sẽ không tới tìm ta nữa đâu.”
Mấy
con du hồn cũng không thể yên lòng, Lý tú nương lại hỏi: “Hắn muốn ăn ngươi là bởi vì ngươi đột nhiên có được năng lực này sao?”
Lâm Mạt Mạt đáp: “Có lẽ vậy, hắn vừa nói hồn ta rất thơm, ăn
có thể làm cho năng lực hắn tăng. Ta cảm thấy đây chắc cũng là nguyên nhân ta
có thể vẽ phù cùng duy trì trận pháp.”
Nhóm du hồn lại lần nữa trầm mặc.
Lâm Mạt Mạt cũng ngồi xuống đem hắc
vụ vừa thu được thả ra một sợi nhỏ, nghiêm túc nghiên cứu.
Mấy người Lý tú nương giật mình la
lên: “Mạt Mạt, ngươi đem thứ này về làm
gì? Đối với ngươi không tốt, nói không chừng sẽ tổn thương hồn phách ngươi, mau
tìm chổ chôn đi.”
Lâm Mạt Mạt: “Không sao, ta đã dùng phù lục bảo vệ mình rồi. Các ngươi đừng đến gần,
thứ này hình như sẽ tự động thôn phệ hồn phách nhỏ yếu.”
Lúc
này nam du hồn có râu mặc quan bào ___ Lý tú nương gọi hắn là Tống đại nhân,
bay đến chân cô.
Vốn
dĩ Tống đại nhân vẫn luôn yên lặng, không phát biểu ý kiến gì, giờ phút này nhịn
không được nói: “Chúng ta ở nơi này nhiều
năm, xưa nay không biết nơi này lại có ác quỷ, hình như còn có chút tu vi.”
Tâm tư Lâm Mạt Mạt khẽ động: “Ý ngươi là, thể chất đặc thù của ta bị bộc
phát mới dẫn hắn ra?”
“Không loại trừ khả năng này.” Mặt mũi Tống đại nhân tràn đầy lo
âu “Lần đầu hắn đánh lén ngươi không có kết
quả, sau đó cũng không xuất hiện nữa.” Nếu là ác quỷ ăn hồn phách để tăng năng lực không có khả năng
nhiều âm hồn trong tiểu khu như vậy mà không biết.
Lâm
Mạt Mạt gật đầu: “Ta sẽ điều tra rõ ràng.”
“Hay là ngươi dọn đi sớm
một chút đi.”
Tú
nương cùng mấy du hồn cũng gật đầu liên tục, biểu thị đồng ý.
Lâm
Mạt Mạt nở nụ cười: “Ta biết rồi, ta sẽ
nghiêm túc cân nhắc.”
Dọn
đi thì nhất định phải dọn nhưng cũng không phải lúc này, không bắt được tiểu quỷ
này cô không thể dọn đi.
An
tĩnh một lúc, nhóm du hồn lại hỏi chuyện khác.
“Mạt Mạt, hôm nay ta nghe bọn họ nói có người
có tiền muốn thu dưỡng ngươi?”
“Cuối cùng có thể không
cần ở lại chổ nguy hiểm này nữa, cũng coi như là một chuyện tốt.”
“Nhưng mà nam nhân kia, phải người tốt không? Tính tình thật tệ nha.”
“Anh trai hắn cũng thật dữ.”
“Vậy chúng ta có nên chuẩn bị cho Mạt Mạt chút đồ gì đó không?”
“Ta cũng cảm thấy vậy,
trong tay có tiền của mình mới không hoảng hốt.”
Nghe
đến đó Lâm Mạt Mạt liền chủ động hỏi: “Kiếm
tiền à .... các ngươi đều có bản lĩnh thể hiện sao?”
Nghe
mấy du hồn trước mặt mồm năm miệng mười thảo luận, Lâm Mạt Mạt cũng không chen
ngang bọn họ.
Rất
nhanh mấy du hồn đã thương nghị xong, nhao nhao đề cập với cô yêu cầu của bản
thân.
“Mạt Mạt, mấy hôm nay chúng ta đều có thể chạm
được đồ vật, họa nghệ của ta không tồi, có thể bắt chước ‘Thanh Minh Thượng Hà
Đồ’, nghe nói bức họa này rất đáng tiền, cho dù là mô phỏng cũng là ngàn vàng
khó cầu.” Tống đại nhân là một vị thanh quan mấy trăm năm trước, bình
sinh yêu thích nhất là hội họa, sau khi chết cũng say mê sưu tầm danh họa các
loại, họa nghệ cũng đã sớm đăng phong tạo cực(*).
Lúc tiểu khu này còn phồn hoa, đã nghe nói qua một ít thông tin liên quan đến cổ
họa, lúc này mới nghĩ tới đem Thanh Minh Thượng Hà Đồ mô phỏng lại, để Lâm Mạt
Mạt cầm đi bán lấy ít tiền.
(*)lên một tầm cao mới
“Ta
biết may váy mã diện, nguyên liệu cũng không cần quá tốt, ta dám cam đoan kỹ
thuật may của ta có thể so với bọn họ, cô bé đối diện cửa tiểu khu mua những thứ
đó so với ta làm thì kém xa.”
“Mạt Mạt, sở trường của ta là thư pháp, có thể giúp ngươi viết chữ viết thiệp,
ta thấy hiện tại bọn nhỏ có nhiều đứa học cái này.”
............
Lâm Mạt Mạt lẳng lặng nghe xong, mới
hỏi lại: “Lúc ta đi học, các ngươi có thể
chạm vào đồ vật nữa không?”
____
Tiên thiên linh thể, thân mang tụ linh trận cho nên mới có thể để cho những tiểu
quỷ lương thiện trong lòng nàng này có thể có năng lực chạm vào những vật hiện
thế.
Mấy du hồn hồi tưởng một chút: “Ở trong
phòng này hình như là có thể.”
Lâm
Mạt Mạt cũng đoán là như thế, sau khi bị thương ngày đó thỉnh thoảng có linh
khí ở trong phòng này phiêu tán, lại thêm từ nhỏ cô đã ở đây, khí tràng nơi này
cùng linh thể của cô cơ hồi tự nhiên mà thành, coi như tạm thời rời đi cũng có
thể tự duy trì trong khoảng ba đến năm ngày.
Tống
đại nhân lại thở dài một hơi: “Nhưng mà sau
này sẽ không có cách nào giúp Mạt Mạt kiếm tiền rồi.”
Lâm
Mạt Mạt kỳ quái: “Vì sao?”
“Bởi vì chúng ta không thể rời khỏi nơi này.”
Lý tú nương cũng lập tức giải thích:
“Ừm, vừa rồi chúng ta muốn đi theo ngươi
đến bệnh viện, kết quả theo tới ngã tư đường thì không thể đi về phía trước được
nữa. Nhưng mà như thế này đã rất tốt, trước khi chạm vào được đồ vật chúng ta
đã ở tiểu khu này không ra được.”
Lâm Mạt Mạt lại càng cảm thấy kỳ
quái, đây rõ ràng không phải ác quỷ vì sao lại trở thành trói linh?
Mấy con a phiêu đều lắc đầu: “Cái này chúng ta cũng không biết. Hình như từ
lúc có ý thức tới nay chúng ta đều bị vây ở chổ này.”
Lâm Mạt Mạt nhíu nhíu mày, xem ra
đây cũng không phải là việc có thể giải quyết trong nhất thời.
Lý tú nương lần nữa nhẹ nhàng tới,
còn nói thêm: “Thừa dịp Mạt Mạt còn ở đây
chúng ta tranh thủ nhanh chóng làm một ít đồ có thể bán nếu không ngươi vừa đi
chúng ta lại đụng không được những đồ vật của người sống.”
Lâm Mạt Mạt hơi sửng sờ, lập tức hiểu
rõ, nhịn không được thở dài: “Các ngươi
chờ một chút, ngày mai sau khi tan học ta sẽ đi mua giấy bút cùng vải vóc chỉ
màu.”
Mấy con du hồn vội vàng gật đầu: “Chúng ta không gấp, chỉ là sợ ngày mai ngươi
phải dọn đi.”
Lâm Mạt Mạt trả lời: “Không đâu, còn phải ở vài ngày.”
Tống
đại nhân còn nói: “Kẻ có tiền cũng chưa
chắc tấc cả đều sống tốt, nhất là ngươi chỉ là nữa đường được thu dưỡng mấy
năm. Nhưng tuyệt đối đừng nghĩ nhiều, người ta nguyện ý cho thì do có lòng tốt
còn không cho thì thôi, chúng ta kiếm tiền nuôi ngươi.”
Tống
đại nhân vốn không muốn nói những thứ này, dù sao ở thời đại này mười bốn tuổi
vẫn là một đứa trẻ, chỉ cần học tập cho giỏi là được. Nhưng mà nữ hài mười bốn
tuổi thì phá lệ làm người ta lo lắng hơn. Nhất là trong nhà người giám hộ kia tất
cả đều là nam nhân trưởng thành.
Nhớ
tới những tin tức xã hội gần đây, sao có thể không đa tâm?
Lý
tú nương cũng vội vàng gật đầu: “Đúng vậy.
Trước đó chúng ta không thể đụng được đồ vật, giúp không được gì, hiện tại
không giống vậy, cuộc sống nhất định sẽ khá hơn.”
Lâm
Mạt Mạt rõ ràng ý bọn họ, nở nụ cười trả lời: “Ta biết. Hai ngày nay ta đã tra tài liệu biết người giám hộ là làm gì. Bọn
họ cho ta tiền, về sau ta sẽ trả lại gấp bội.”
Thấy
tâm lý cô vững chắc, Tống đại nhân cũng không nói nhiều.
Sau
khi đem những vật liệu mà nhóm du hồn cần viết ra, Lâm Mạt Mạt lại tiếp tục
nghiên cứu đoàn hắc vụ kia.
Cho
đến trước khi đi ngủ, Lâm Mạt Mạt mới hơi hiểu rõ một chút, chỉ cần chờ cơ hội
nghiệm chứng một chút thì có thể xác định suy đoán của mình đúng sai.
Hai
ngày tiếp theo, Lâm Mạt Mạt vẫn đến lớp như cũ, một ngày ba bữa đều tích cực
hơn so với ai khác, chạng vạng sau khi tan học thì chuẩn bị đi mua những thứ
nhóm du hồn cần.
Trước
khi ra cửa mấy con du hồn lại bắt đầu nhắc: “Đi đường cẩn thận, đón xe phải chọn xe chính quy đừng tiết kiệm tiền mà
đi xe dù.”
“Kỳ thật đi xe bus là an
toàn nhất, nhiều người cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
“Đúng đúng đúng, xe bus
chạy tới chín giờ lận.”
“Cẩn thận kẻ trộm.”
Lâm
Mạt Mạt từ trong những lời căn dặn liên tiếp mà đi ra cửa, đi đến trước siêu thị
mini đối diện tiểu khu, mua hai bình nước, sau đó lại hỏi thăm những đồ vật này
mua ở đâu.
Bà
chủ cũng không nghĩ nhiều, nói: “Môn thủ
công cần dùng sao? Vậy không cần mua loại tốt, đi hướng bắc, đại khái khoảng ba
dặm có cái chợ nhỏ, cháu đi đến đó xem thử, tiện nghi, kiểu dáng nhiều, cái gì
cũng có.”
Lâm
Mạt Mạt nói cảm ơn, trong lòng tính toán một chút, ba dặm tương đương với 1500
mét, tương đương khoảng 450 trượng, không tính xa, lấy tốc độ của cô cũng chỉ nữa
nén hương, ước chừng khoảng nữa tiếng là tới, tiết kiệm được bốn đồng tiền, có
thể mua hai cái bánh bao thịt.
Lâm
Mạt Mạt thở dài trong lòng, thân thể này từ nhỏ dinh dưỡng không đủ, thấp hơn
so với người cùng lứa, chân cũng ngắn bằng không cô còn có thể đi nhanh hơn một
chút rồi.
Chợ buôn bán quả nhiên rực rỡ muôn màu chỉ là chất lượng không quá tốt.
Lâm
Mạt Mạt dựa theo nhu cầu của mỗi du hồn, mua xong bút mực giấy nghiên, còn mua
một bộ thuốc màu khá rẻ dành cho người mới học hội họa cùng với hai bàn vẽ, sau
đó lại đi đến chổ bán quần áo cùng vải vóc.
Sau
khi đi vào Lâm Mạt Mạt mới phát hiện, tiệm này cũng có bán khăn tay thêu sẵn.
Hết Chương 8.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét