Editor: Co3P.
“Mạt Mạt, ngươi đến bệnh viện mua thuốc sao?”
“Vết thương trên trán
không để lại sẹo chứ?”
“Người đàn ông kia là
ai? Người tốt hay người xấu? Hắn tới tìm ngươi làm gì?”
“Đúng đúng, ta chính là
muốn nói, lúc đầu người đàn ông kia tới trên người không biết có thứ gì, ta
cũng không dám tới gần.”
Người
trong lời nói nhất định là Cảnh An Thành, ác quỷ cũng hù chạy những tôm tép này
nhất định cũng sẽ sợ.
Nhưng
mà Lâm Mạt Mạt vẫn muốn vì hắn mà giải thích một câu: “Hắn không phải người xấu.”
Trung
niên nữ quỷ thêu khăn còn nói thêm: “Vốn
đang ở cạnh Mạt Mạt, chúng ta có thể chạm được đồ vật nhưng lúc hắn tới đột nhiên kim ta cũng cầm không được.”
Nghe
được câu này đột nhiên Lâm Mạt Mạt nghĩ đến cái gì, cúi đầu nhìn ngón tay mình
thử ngưng tụ linh lực, đột nhiên mở to hai mắt.
Thì
ra là thế.
Vạn
vạn không nghĩ tới, thân thể này lại là thiên tiên linh thể, chẳng trách cô
không uổng phí chút khí lực nào là có thể nhìn thấy nhân quả của mỗi người, còn
tưởng rằng đôi mắt này là niềm vui ngoài ý muốn lại không nghĩ rằng đằng sau
còn có vui mừng lớn hơn đang chờ cô.
Đây
coi như là vạn hạnh trong bất hạnh không?
Cho
dù ở tu chân giới tiên thiên linh thể cũng cực kỳ khó có được, cô tung hoành ở
lăng vân giới hơn ngàn năm bất quá cũng chỉ gặp được một tiên thiên linh thể, về
sau người kia toại nguyện trở thành người đầu tiên phi thăng ở thời đại đó. Không
nghĩ tới, tại một nơi linh khí khó khăn này, huyền học được xem là mê tín lại
xuất hiện tiên thiên linh thể.
Tiên
thiên linh thể, ý nghĩa như tên, thân thể chính là một tụ linh trận hoàn mỹ vô
khuyết, có thể đem những linh khí lơ đãng trong không gian, biến hóa để bản
thân sử dụng.
Đây
cũng là nguyên nhân vì sao Lâm Mạt Mạt bị ác quỷ có chút tu vi để mắt đến. Hiện
tại cô may mắn vì những vật kia vẫn ở thời kỳ hỗn độn, chỉ dựa vào bản năng tìm
kiếm thức ăn để cho mình mạnh lên, chứ không biết thể chất hiếm lạ của Lâm Mạt
Mạt.
Sờ
sờ vết thương trên trán, Lâm Mạt Mạt ước chừng có thể biết vì sao một cô bé
bình an sống mười bốn năm lại ngay lúc này bị ác quỷ để mắt tới.
___
cô bị thương ở gần thiên linh, đối với người tu chân mà nói đây là bước sơ cấp
bắt đầu quá trình tu chân, nơi dễ dàng có cơ hội cùng thiên địa câu thông nhất.
Một
khi thiên linh bị thương, linh khí bên trong sẽ không tự giác tiết ra ngoài.
Cho
nên lúc ấy cô từ trên người Tống tam béo thấy được nhân quả, nhìn thấy Lâm Mạt
Mạt chết cùng hắn có quan hệ, còn tưởng rằng vết thương kia đối với người nghèo
như Lâm Mạt Mạt mà nói là quá nghiêm trọng nhưng lại không nghĩ tới còn có chuyện
như vậy.
Trung
niên nữ quỷ rất lo lắng: “Làm sao vậy? Mạt
Mạt? đầu lại đau sao?”
Lâm
Mạt Mạt lấy lại tinh thần: “Không có, tôi
đi ngủ trước, ngày mai còn phải đi học.”
“Vậy ngươi mau ngủ đi.” Mấy du hồn tự giác an tĩnh.
Ngày thứ hai tới trường học, Lâm Mạt
Mạt trước tiên đem tiền bánh bao hôm qua đưa cô Trần, một cái tính hai đồng,
hôm qua hai lần cô tổng cộng ăn năm cái, mười đồng.
Cô Trần rất kinh ngạc, lập tức đưa lại
cho cô: “Tự mình giữ đi, nhớ ăn cơm đàng hoàng,
cao trung việc học nhiều, rất mệt mỏi phải ăn nhiều mới được.”
Lâm Mạt Mạt kiên trì: “Vậy chờ lần sau em không có tiền ăn cơm, cô lại cho em.”
Cô Trần sửng sờ, lập tức thở dài,
cũng không nói gì nữa, một mình cô bé cũng không dễ dàng nha.
Lâm Mạt Mạt lại hỏi: “Có báo cáo kiểm tra sức khỏe rồi?”
Cô Trần kinh ngạc trong chớp mắt, lập
tức rõ ý tứ cô, trên mặt mang theo ý cười nhẹ nhõm: “Uhm, đã có, không sao. Giống như Mạt Mạt nói, chỉ mệt nhọc quá độ.”
Lâm Mạt Mạt gật đầu: “Vậy cô có thể yên tâm.”
Hôm nay Tống tam béo cũng không lên
lớn, làm mấy đàn em kia của hắn cũng uể oải không ít. Không có người đến quấy rầy
cô làm bài, hôm nay Lâm Mạt Mạt trôi qua phi thường vui vẻ, không chỉ học được
rất nhiều kiến thức, cũng có tiền đến nhà ăn mua vài món ăn. Nhưng mà nhà ăn
cao trung quá dữ dội, sau giờ học cô liền đi đến đó, xếp hàng gần mười phút mới
mua được cơm, đồ ăn ngon đều đã thấy đáy chỉ còn mấy thứ rau xanh, cháo cũng
không có.
Lâm Mạt Mạt âm thầm thở dài một hơi,
đành phải mua bánh bao và rau xanh, ăn đỡ một bữa, suy nghĩ đến tối về đi ngang cửa hàng bánh bao sẽ mua mấy cái banh
bao thịt giải thèm một chút.
Sau khi tan học, Lâm Mạt Mạt ở trong
phòng học chờ nữa tiếng, muốn làm xong bài tập mới trở về, không muốn phí tiền
điện.
Ăn xong bánh bao, Lâm Mạt Mạt liền về
nhà, vừa đi lên cầu thang, âm khí lần nữa kéo tới. Thoáng cái cô liền phân biệt
được, đây là ác quỷ ngày ấy nguyên chủ chết, muốn ăn cô.
Rốt cuộc đợi đến hắn xuất hiện lần nữa!
Lâm Mạt Mạt xoay người lại, đưa tay vào trong túi đồng phục cầm mấy tấm phù lục.
Một đoàn lớn sương mù màu đen mãnh
liệt như thủy triều hướng tới cô mà đánh, tốc độ nhanh chóng giống như đê vỡ
trên sông, lũ lụt không chút kiêng kị hướng đến chổ thấp.
Lâm Mạt Mạt vẫn đứng tại chổ không động,
lúc sương mù tới gần trong phạm vi một mét cô đột nhiên vươn tay, ở giữa ngón
tay kẹp ba lá bùa đồng thời vứt ra ngoài, cả tòa lầu đều được bao bên trong
sương mù nháy mắt chỉ còn một phần ba.
Sương mù dừng lại, hình như đang do
dự.
Lâm Mạt Mạt hất cằm lên, giễu cợt
nói: “Chỉ có chút bản lĩnh này?”
Sau khi nghe nói, hắc vụ quả nhiên bị
chọc giận, lần nữa bắt đầu công kích mãnh liệt, sương mù hóa thành thanh kiếm
bén nhọn, đâm thẳng vào tim Lâm Mạt Mạt.
Lâm Mạt Mạt lui về phía sau một bước,
không chút hoang mang lấy ra một túi tiền, lấy hai tấm bùa bên trong ra
nhưng không ném tới hắc vụ kia mà phân biệt dán ở trên tường và trên túi
sách.
Vừa làm xong hắc vụ hóa thành lợi
phong đã đến, Lâm Mạt Mạt xoay đầu lại, ngón tay chạm vào phù lục trên tường, cảnh
tượng ở hành lang nháy mắt liền thay đổi.
Vốn chỉ là bậc thang có chừng hai
mươi bậc, nhỏ hẹp lại cũ kỹ không có lan can, ngay lúc này đột nhiên biến thành
hành lang gỗ cổ kính làm cho người ta hoảng hốt, giống như là đến cổ trấn nào
đó trong lịch sử xa xăm.
Hắc vụ cũng sửng sốt một chút: “Đây là cái gì?
Huyễn
thuật? không có khả năng! Nhiều lắm chỉ là chướng nhãn pháp mà thôi, thời đại
này làm sao có người biết huyễn thuật cao cấp như vậy?!” vừa nói
vừa tiến hành công kích mãnh liệt lần nữa, hắc vụ phân hóa thành mấy chục thanh
lợi kiếm khác nhau, phân ra hướng công kích ở những chổ khác nhau, ý đồ đánh
vỡ huyễn tượng trước mắt.
Nhưng mà hắn lại phát hiện, từ lúc đứng
trên hành lang này tất cả dường như không chịu khống chế bất luận là sát ý của
hắn hay là vũ khí của hắn đều đột nhiên trở nên bình thản. Ác quỷ trong lúc nhất
thời cho là mình trở về lúc vừa mới tử vong không bao lâu, hắn vẫn là một tiểu âm hồn ôn nhu vui vẻ, mỗi ngày đều đợi có người đến đón mình đi đầu thai.
Tâm tình chờ mong chưa bao giờ vui
sướng như lúc này, loại cảm giác này giống như ngày mai là đến lượt hắn.
Lâm Mạt Mạt nhìn hắn, bừng tĩnh đại
ngộ: “Thì ra chấp niệm của ngươi là đầu
thai chuyển thế.”
Ác quỷ liền vội vàng gật đầu: “Mặc dù làm người quả thật có rất nhiều điều
không như ý nhưng cũng có rất nhiều điều tốt đẹp, có ăn ngon vui chơi, còn có bạn
tốt, so với những cái không như ý đó cũng không tính là quá to tát.”
Lâm Mạt Mạt lại hỏi: “Ngươi lúc đó vì sao không đi đầu thai?
Thậm
chí đến địa phủ cũng không đi lại ngưng ở nhân gian?”
“Không nhớ rõ lắm. Ta chỉ
nhớ có người nói với ta, ngày mai sẽ tới phiên ta, ta cao hứng cả đêm, ngày thứ
hai lại phát hiện mình thành trói linh, không có tư cách đi địa phủ, càng không
có khả năng đi đầu thai.”
Lâm
Mạt Mạt như có điều suy nghĩ, cô vẫn cảm thấy rất kỳ quái, dựa theo cách nói của
thế giới này thì người sau khi chết không phải lập tức đến địa phủ sao? Bất luận
công tội, hết thảy đều phải đến địa phủ mới tiến hành thanh toán. Nhưng vì sao
từ khi cô đến đây đã nhìn thấy nhiều trói linh như vậy?
Hơn
nữa đều là không hiểu sao trở thành trói linh, cái này cũng quá không bình thường
.....
Lâm
Mạt Mạt đột nhiên ngửi được mùi vị âm mưu.
“Ngươi muốn ăn ta?” Lâm Mạt Mạt lại hỏi.
Ác
quỷ ngốc hề hề cười: “Hồn thể của ngươi
thơm, thấy nhiều biết rộng đều cảm thấy nếu ăn ngươi thực lực sẽ mạnh lên,
không chừng ta có thể thoát ly khỏi trói buộc đấy?”
“Ngươi trở thành trói linh
bao lâu rồi?”
“Đã sắp hai mươi năm rồi.”
Lâm
Mạt Mạt còn muốn hỏi cái gì hành lang đột nhiên trở nên không ổn định, bắt đầu
lập lòe, cầu thanh xi măng rách rưới cùng hành lang gỗ cổ kính không ngừng đang
xen xuất hiện, giống như ánh sánh cùng hình ảnh xem lẩn, bên trong gió đêm gào
thét phá lệ kinh khủng.
Ý
thức ác quỷ dần khôi phục, quá sợ hãi: “Đây
không phải là huyễn thuật, đây rốt cuộc
là gì?”
Lâm Mạt Mạt nhìn hạc giấy trên túi
sách dần dần hóa thành bụi, tiếc nuối thở dài không thể không thu hồi. Dù là
thiên tiên linh thể, tại thời đại linh khí khô kiệt như thế này thì kết giới
đơn giản cũng chỉ có thể duy trì mười mấy phút.
“Dĩ
nhiên không phải huyễn thuật, đây là kết giới ....”
Lời còn chưa nói hết, ác quỷ liền cắt
tay cầu sinh, đem hắc vụ bao phủ mình tách ra hơn phân nữa, sau đó lấy khí thế
sét đánh không kịp bưng tai, trốn .....
Mạt Mạt chép miệng tắc lưỡi, vậy mà cũng
xuống tay được.
Nếu không phải vừa nghiên cứu một
chút cô cũng không biết hắc vụ này là lực lượng ác quỷ phát ra, cũng là một bộ
phận thân thể hắn. Chặt đứt tay chân mình, việc này đau cỡ nào chứ, dù là ác quỷ
cũng có tri giác. Hơn nữa cũng không phải mỗi ác quỷ đều có năng lực tự lành.
Phải nói muốn tự lành thì phải cần năng lực cường đại. Xem ra cái quỷ
này, trong nhất thời chỉ có thể không trọn vẹn.
Lâm Mạt Mạt lấy ra một túi tiền đặc
chế đem hắc vụ thu vào, chuẩn bị mang về chậm rãi nghiên cứu. Cô phải biết hắc
vụ này thành hình như thế nào.
Mấy du hồn trong tường lần nữa xuất
hiện, ánh mắt phức tạp: “Mạt Mạt, .....”
Lâm Mạt Mạt giương mắt nhìn sang: “Vào nhà, ta giải thích với mọi người.”
Sau khi năm du hồn ngồi một
hàng trong căn phòng nhỏ hẹp giống như những bạn nhỏ ở nhà trẻ, trông mong nhìn
về phía lão sư, chờ cho đồ ăn.
Lâm Mạt Mạt uống một hớp nước mới mở
miệng nói: “Các ngươi là muốn hỏi ta làm
sao học được những bản lĩnh này đúng không?”
Hết chương 7.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét