[PDDQ] Chương 2:

 

Edit: Co3P. 

Diện tích cửa hàng cũng không lớn lắm, chưởng quầy còn để bím tóc dài ôm bình nước nóng đang ngồi trên quầy hút thuốc, hai tiểu nhị thì che tay áo, chụm vào nhau tránh lạnh.

Thấy có khách vào chưởng quầy dùng tẩu thuốc gõ gõ lên quầy: “Còn thất thần cái gì, không mau qua đón tiếp.”

Tiểu nhị nhanh chóng chạy đến: “Haha, vị tiểu tẩu này cần gì?”

Nguyễn Hội Trân nâng nâng túi của mình: “Ở đây các người có thu khoai lang đỏ không?”

Vừa nghe thấy tới bán đồ hai người lập tức không còn nhiệt tình như trước nữa, trong đó có một người vóc dáng hơi gầy nói với chưởng quầy: “Chưởng quầy, tới bán lương thực.”

Đại chưởng quầy vừa nghe, lấy tẩu thuốc từ trong miệng ra: “Ấy da, mua đông mà có người bán lương thực, hiếm lạ nha?”

Cũng không trách đại chưởng quầy cảm thấy kỳ quái, thời buổi này người nghèo đều đem lương thực lưu trong nhà giữ mạng, mùa đông đều không đủ ăn, ai nỡ đi bán lương thực chứ. Hơi giàu có một chút, người ta cũng không hiếm lạ chút ít thu vào từ bán lương thực, đặc biệt là lương thực của tiểu phụ nhân này cũng không nhiều lắm.

Nguyễn Hội Trân nói: “Tôi cũng không muốn bán lương thực, chẳng qua trong nhà bây giờ chỉ còn một ít khoai lang đỏ, mẹ chồng của tôi lớn tuổi nên muốn đổi ít gạo về cho bà ăn.”

Nghe Nguyễn Hội Trân giải thích, chưởng quầy mới hiểu rõ gật đầu, duỗi tay mở túi ra thì thấy khoai lang đỏ này còn rất mới.

Nguyễn Hội Trân thấy trên mặt ông có hơi nghi hoặc, nhanh chóng nói: “Vẫn luôn đặt ở dưới hầm dùng rơm đậy lại.”

Chưởng quầy ừ một tiếng, vốn không muốn thu khoai lang đỏ nhưng mà nhìn cũng còn tươi mới, số lượng cũng không nhiều, có thể mang về nhà để người nhà làm một ít bánh khoai lang đỏ ăn, nên vẫy vẫy tay kêu người thu.

Hai tiểu nhị nhanh chạy qua cân: “22 cân.”

Chưởng quầy nghe vậy ở trên quầy khải bàn tính bùm bùm: “Hiện tại là năm văn tiền một cân, 22 cân là 110 văn.” Nói rồi từ trong quầy lấy ra một đống tiền đồng và vài đồng lẻ.

Nguyễn Hội Trân tinh tế tính tính, đối với các loại quy đổi tiền thời bây giờ, cô như lọt vào sương mù, tính một hồi lâu mới rõ ràng. Sau khi thu tiền cũng không đi, cô lấy mấy lương thực còn nguyên vỏ từ trên kệ một ít, chuẩn bị mang về trồng.

Không bột đố gột nên hồ, cô bây giờ chính là có ruộng tốt nhưng thiếu hạt giống.

Thấy Nguyễn Hội Trân mỗi loại lương thực chỉ lấy một chút, chưởng quầy càng cảm thấy kỳ quái. Nguyễn Hội Trân giải thích là để lão thái thái nếm thử chút mới mẻ để lừa gạt qua đi, rồi lại hỏi có bán hạt giống rau quả hay không.

Lần này cũng không dám chỉ mua mấy hạt, dựa theo bình thường mua một ít hạt giống rau xanh, lúc này Nguyễn Hội Trân mới nhanh chóng rời khỏi tiệm gạo.

Lúc ra khỏi tiệm gạo, trên tay vốn có 110 văn bây giờ chỉ còn lại 20 văn, đổi thành tiền đồng bất quá cũng chỉ hai đồng tiền, đến một cân thịt cũng không mua nổi. Nguyễn Hội Trân nghĩ đến từng thớ mỡ của thịt kho tàu, nuốt nuốt nước miếng, trong lòng thầm nghĩ, nếu trong không gian có thể trồng thịt heo thì hay quá.

Vì không để lão thái thái hoài nghi, Nguyễn Hội Trân cố ý ở bên ngoài trễ một lúc mới về nhà. Chờ khi về đến nhà, lão thái thái đang ở nhà chính mòn mỏi chờ. Thấy Nguyễn Hội Trân đã trở lại đôi mắt bà lập tức sáng lên nhiều.

Truyện được đăng duy nhất tại https://phiphiconuong.blogspot.com/2021/11/phan-au-o-dan-quoc.html?m=1

Mấy năm nay mẹ chồng nàng dâu hai người sống nương tựa lẫn nhau, cảm tình rất thâm hậu, Lục lão thái không thể không có con dâu bầu bạn. Hôm nay Nguyễn Hội Trân vẫn luôn không ở nhà, bà cảm thấy rất quạnh quẽ, trong lòng vẫn luôn lo lắng.

Thấy trong tay Nguyễn Hội Trân còn xách theo đồ trở lại, Lục lão thái rất cao hứng: “Tìm được việc?”

“Tìm được rồi, chủ nhân cũng không tệ lắm, còn nấu nước ấm cho con giặt quần áo nữa. Làm mấy nhà kiếm được một ít tiền, con bèn đổi chút lương thực trở lại. Chủ nhân còn kêu con qua mấy ngày nữa quay lại.” lời này cũng vì trãi đường cho sau này thuận lý thành chương lấy lương thực ra.

Lục lão thái nghe xong cảm khái không thôi: “Nhớ tới trước đây, Lục gia chúng ta chỉ người hầu làm tạp vụ thôi cũng không ít, mùa đông cũng nấu nước ấm cho họ giặt quần áo. Không ngờ bây giờ lại để con dâu như con ra ngoài giặt quần áo cho người ta.”

Nói đến chuyện cũ hai mắt lão thái thái bắt đầu đỏ lên.

Trước đó Nguyễn Hội Trân đã nghe lão thái thái nói, năm đó lúc cô gả vào, Lục gia còn chút của cải, khi đó cha Lục còn chưa bắt đầu hút thuốc phiện, cuộc sống trôi qua cũng không tồi. Nhưng không được mấy năm đã bị những kẻ nghiện ngập dạy hư, của cải giống như nước chảy ra ngoài chỉ thấy đáy. Người hầu trong nhà bán thì bán, giải tán thì giải tán. Mấy năm trước lúc Nguyễn Hội Trân gả tới trong nhà còn có hai người hầu già làm việc nặng, sau đó cũng bệnh chết, chỉ còn lại mẹ chồng nàng dâu hai người.

Nguyễn Hội Trân cảm thấy Lục gia đã diễn thành công một hồi đại trạch vui buồn tan hợp. Nếu viết thành một quyển sách về Lục gia từ làm giàu đến suy tàn nói không chừng có thể trở thành Hồng Lâu Mộng thứ hai.

Đáng tiếc cô không có tài văn chương gì, không viết ra được, thật đáng tiếc một đề tài tốt như vậy.

Tâm tình trầm xuống của Lục thái thái rất nhanh đã bị mùi hương của cháo hấp dẫn.  Tuy rằng chỉ là một nồi cháo nhưng đối với Lục lão thái đã ăn khoai lang đỏ mấy ngày thì quả thật chính là tổ yến vây cá.

Trong nhà không có đồ ăn ăn kèm, Nguyễn Hội Trân cho muối vào nấu cùng, ăn vào còn có chút mùi thơm.

Mẹ chồng nàng dâu hai người ăn đổ mồ hôi đầm đìa, đem nồi cháo ăn đến sạch sẽ. Sau khi ăn xong Lục lão thái lại bắt đầu hối hận, sờ sờ miệng: “Haizz, vừa rồi quên mất, phải chừa lại ngày khác ăn.”

“Mẹ, còn mà. Con chưa có nấu hết, đủ ngày mai rồi.” Trong không gian đã trồng rồi, qua hai ngày có thể ăn gạo mới, quản gì đủ hay không.

Vậy là tốt rồi.”Lục lão thái vẫn có hơi hối hận, con dâu thật vất vả mang một ít thức ăn trở về, bà liền ăn sạch sẽ. Nhìn bầu trời xám xịt bên ngoài: “Không biết khi nào tuyết mới ngừng rơi, qua mấy ngày là ăn tết rồi, nếu Xán Văn trở về thì hay quá.”

Lục gia to như vậy mà bây giờ chỉ còn lại ba người. Nhưng mấy năm nay trên thực tế cùng nhau trôi qua tết nhất lễ lạc cũng chỉ có hai người mà thôi.

Nguyễn Hội Trân cảm thấy nguyên chủ đáng thương, đồng thời cũng đồng tình Lục lão thái. Lão thái thái lúc còn trẻ cha Lục hút thuốc phiện, không tới hai năm thân thể cha Lục liền suy sụp, lão thái thái chỉ còn lại một đứa con trai là Lục Xán Văn. Cuối cùng đứa con trai này cũng không ở bên cạnh, đây nếu là đời sau thì có thể ra tòa kiện tên bất hiếu Lục Xán Văn này, không chừng cảnh sát còn có thể hỗ trợ bắt người trở về. Nhưng mà bây giờ chỉ có thể nhìn tuyết than thở.

Sau khi trở về phòng trong lòng Lục lão thái bắt đầu nảy sinh một ý tưởng, nếu năm nay con trai trở về bà nhất định giữ con ở lại bên cạnh, ít nhất phải để con dâu có mang mới được đi. Lục gia bây giờ nhân khẩu quá đơn bạc, cần phải khai chi tán diệp.

Nguyễn Hội Trân đương nhiên không biết ý tưởng này của Lục thái thái. Lúc này cô đang nằm trên giường, tiến vào không gian xem xét tình hình trong đất. Trãi qua một phen lao động vất vả, các hạt giống đều đã trồng xong, cùng so sánh với lúa mạch là giống cây công nghiệp thì rõ ràng rau xanh lớn rất nhanh, đã nẩy mầm hết rồi. Nguyễn Hội Trân cảm thấy ngày mai là có thể ăn.

Những ngày mùa đông, rau xanh chính là thứ tinh quý nếu cầm đi đổi tiền với mấy nhà địa chủ đó, so với lương thực càng đáng giá hơn.

Hôm nay lúc nấu cơm Nguyễn Hội Trân đã phát hiện chỉ có lương thực thôi vẫn không đủ, phải có tiền trong tay mới được. Không nói thịt cá, ít nhất thì củi gạo mắm muối trong nhà cũng thiếu rất nhiều, mỡ bên trong lọ bây giờ chỉ có thể nhìn thấy  một lớp mỡ mỏng mà thôi, đổ cũng đổ không ra. Hơn nữa có tiền cô còn có thể mua càng nhiều hạt giống, đến lúc đó lại trồng mấy cây ăn quả, trong nhà nuôi thêm hai con heo nữa, ngày nào cũng có thể ăn thịt heo.

Cô quay đầu nuốt nuốt nước miếng.

Nguyễn Hội Trân không ngờ bản thân mình sẽ có một ngày thèm thịt heo đến chảy nước miếng.

Sáng hôm sau, Nguyễn Hội Trân liền đi xem rau xanh mọc. Dưa chuột cùng mướp hương bên trong đều kết quả nhưng còn chưa đủ lớn, nhưng mà cải trắng và cải thìa đã lớn rất tốt, giòn giòn, xa xa nhìn lại như từng viên phỉ thúy khiến người yêu thích không thôi.

Nguyễn Hội Trân nhanh chóng cắt rau cải xuống, chỉ để dành một ít cho mình ăn, còn lại dùng rơm bó lại từng bó, chất đống chỉnh tề.

Chờ đến khi làm xong ra khỏi không gian, trời bên ngoài đã sáng. Nguyễn Hội Trân lau lau mồ hôi trên trán, vui vẻ ra khỏi phòng.



Hết chương 2.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét