Chương 2: Thời Thích là nam chính.

 

Một câu thốt ra trung khí mười phần làm ba người ở mép giường bị kêu đến sửng sốt.

Lập Hạ hồi thần trước, cảm thấy lão phu nhân bị quỷ đâm hỏng rồi.

Sau khi phản ứng lại bác sĩ nói: “Lão phu nhân hết thảy đều bình thường, không vấn đề gì, nghỉ ngơi mấy ngày là được, chú ý ẩm thực.”

Tính tình lão phu nhân cấp trên không ai có thể chống đỡ được, ông cũng không nên lưu lại nơi này. Vừa nói xong thì nhanh chóng cáo biệt rời đi.

Kêu xong một câu Ninh Mông liền cảm thấy chính mình đại khái là phế cẩu.

Cô cảm giác chính mình lại không có sức lực, híp mắt nằm ở trên giường, duỗi đầu nhìn hai cô gái nhỏ trong như thế nào.

Lập Hạ cầm gối đầu kê vào sau lưng để cô hơi ngồi dậy.

Khi cô ở trên giường bệnh nhàm chán thì sẽ lên mạng xem một ít tin tức giải trí cùng video hài hước, tiểu tỷ tỷ hộ sĩ xinh đẹp cũng sẽ chiếu cố cô, mang cho cô một ít sách giải trí để xem, trong đó bao gồm một ít tiểu thuyết.

Mà cô trước khi xuyên không quyển tiểu thuyết cuối cùng xem là đô thị hào môn, tìm được ở trên mạng, bởi vì tên rất không phù hợp đặc điểm của Tấn Giang nên cô tò mò vào xem.

Hiện tại cô đã ở trong tiểu thuyết.

Quyển này gọi là ‘Hào Môn Quỷ Thiếu’ phong thủy thần quái.

Trang web Tấn Giang này cùng các trang tiểu thuyết khác bất đồng, cái loại văn cẩu huyết tổng tài tương đối ít cho nên Ninh Mông rất thích ở trên đó tìm truyện đọc.

Quyển ‘Hào Môn Quỷ Thiếu’ đột nhiên hỏa bạo bởi vì viết rất khá trong số ít tiểu thuyết nam chủ, hơn nữa cũng có ít phong thủy thần quái.

Tác giả hành văn thật tốt vì sao luẩn quẩn trong lòng viết tiểu thuyết như vậy?”

“Nam chính này có chút tươi mát thoát tục......quá ngoan độc sao?”

Lúc trước xem, tiểu thuyết kia còn đang viết, tác giả nói nữ chủ thanh thuần tiểu bạch hoa tốt đẹp nhưng vẫn chưa xuất hiện nhưng tàn nhẫn độc ác nam chủ Thời Thích hấp dẫn rất nhiều đọc giả chú ý.

Đầu năm nay loại tiểu thuyết nam chủ tàn nhẫn độc ác một chút cũng không suy nghĩ cho người khác này không có nhiều, lại còn có cảm giác sảng khoái, mới vừa xuất hiện không lâu liền đứng đầu kim bảng.

Bên dưới tiểu thuyết tràn ngập lời khen ngợi, các độc giả sôi nỗi biểu đạt yêu thích đối với nam chủ tam quan bất chính.

Trong tiểu thuyết Thời gia là danh môn trăm năm ở Yến kinh, là phong thủy thế gia có tiếng.

Tồn tại từ thế kỷ trước, đại trạch lúc trước cũng là xây dựng khi đó nhưng đến thời kỳ dân quốc hỗn loạn, người nắm quyền Thời gia ....., một người thâm sâu.

Chuyện để một cô bé lọ lem gả vào hào môn không quá làm người khác tin tưởng nhưng bản thân lão thái thái là một ví dụ sống sờ sờ.

Lão thái thái là một ngư nữ rất bình thường, thời kỳ chiến tranh cùng mẫu thân lang bạt kỳ hồ, lúc ấy gặp gỡ người Thời gia. Sau lại gả vào hào môn, trượng phu cư nhiên còn không có tiểu thiếp.

Thật đúng là hiếm lạ.

Lúc đầu Ninh Mông xem thập phần bội phục.

Sau khi gả vào Thời gia, lão thái thái như một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm sinh được bốn đứa con, lại còn đều là con trai. Mẹ chồng bà ở Thời gia có chút trọng nam khinh nữ, thấy bà ấy sinh con trai lợi hại như vậy thì đối đãi với bà như bảo bối, đồ tốt chưa bao giờ thiếu.

Nhưng đời luôn có sự tiếc nuối, đứa con trai thứ tư mới sinh không bao lâu liền chết non, chuyện này làm lão thái thái thương tâm rất lâu, nhiều năm qua mới khôi phục lại, sau lại có thêm hai đứa con trai khỏe mạnh mới tốt lên.

Nhưng khi con trai trưởng thành việc phiền lòng cũng tới, đứa con thứ ba bởi vì ca kĩ quán bar còn là một nữ nhân ngoại quốc mà cùng trong nhà đoạn tuyệt quan hệ, từ đó một đi không trở về, không có tin tức gì.

Tám năm sau, Thời gia xuất hiện một bé trai mắt xanh, sau khi giám định thì là đứa trẻ của Thời gia, từ đó lấy tên Thời Thích ở lại Thời gia.

Mà người này mới là nam chủ.

Bên trên là bối cảnh tiểu thuyết ‘Hào Môn Quỷ Thiếu’, chính văn bắt đầu là sau khi Thời Thích trở lại Thời gia sau mười lăm năm.

Chỉ thời gian mười lăm năm ngắn ngủi, toàn bộ Thời gia đều rơi vào trong tay Thời Thích, hắn không nói hai lời, không có người nào có thể quấy nhiễu quyết định của hắn.

Hắn tàn nhẫn độc ác, tất cả mọi người đều biết.

Vân đạm phong khinh, giết người không thấy máu, vạn quỷ tùy hăn sai sử.

Mà thân phận Ninh Mông hiện tại chính là bà nội của Thời Thích.

Thời Thích kế thừa mỹ mạo của mẫu thân hắn.

Ngũ quan hỗn huyết thâm thúy làm dung mạo hắn tinh xảo với một đôi mắt xanh biết, tóc đen mắt xanh giống như tinh linh chui ra từ rừng rậm.

Mà dung mạo này đúng lúc làm lão thái thái không vui.

Lúc đầu lão thái thái còn chưa gặp Thời Thích cho nên cảm thấy đây là cốt nhục của tiểu nhi tử nên muốn tự mình nuôi. Nhưng mà khi nhìn thấy dung mạo hắn liền trở mặt.

Thời Thích kế thừa cha mình quá ít, lão thái thái trước sau vẫn khắc ghi nữ nhân ngoại quốc kia đã đoạt đi con trai nhỏ của mình, đến chết cũng không thấy được mặt con một lần. Hiện giờ cháu trai cũng không lưu lại một chút niệm tưởng.

Thời gia có thể trở thành phong thủy thế gia nguyên nhân chủ yếu là huyết mạch dòng chính có đươc âm dương nhãn.

Âm dương nhãn đối với phong thủy học có thể nói là như hổ thêm cánh.

Khi Thời Thích vừa tới cũng không tra ra có âm dương nhãn nên tất nhiên sẽ không có ai tin tưởng nhưng kiểm tra ADN thì lại là con cháu Thời gia.

Người Thời gian vẫn không để bụng cho nên hai người cháu trai cháu gái khác của lão thái thái được nuôi kiêu căng từ nhỏ thường xuyên đối với hắn không đánh thì mắng.

Lão thái thái căn bản không chú ý đến, ngẫu nhiên nhìn thấy hắn sẽ bày sắc mặt khó coi, đám người hầu dĩ nhiên sẽ không để hắn xuất hiện dưới mí mắt bà, mọi phương diện cũng sẽ không thật để tâm.

Dần dà, Thời Thích bị nuôi thành tâm lý âm u.

Không bao lâu sau, Thời Thích trở về đại trạch.

Từ đây lão thái thái lưu lại ấn tượng trong lòng hắn chính là ác bà bà, đáng tiếc không chờ hắn có được Thời gia, lão thái thái liền qua đời.

Đối với bà Thời Thích chưa từng gọi một tiếng bà nội.

Trong tiểu thuyết tác giả có nói mấy câu miêu tả về Thời lão phu nhân, lời văn cơ hồ đều là lên án công khai, cháu trai của mình mà đối đãi như vậy, còn tùy ý cho đôi trai gái của con thứ hai đánh chửi.

Ninh Mông lúc trước đọc cũng rất tức.

Nhưng hiện tại chính mình là lão thái thái thì hoàn toàn không giống nhau.

Lần này lão thái thái hôn mê chính là bởi vì Thời Thích nên cùng con cả nháo lên, trăm triệu lần không nghĩ tới lão thái thái này một hơi đem chính mình giận đến hồn về tây thiên.

Hiện tại đang đến lúc lão thái thái muốn đem Thời Thích nhận về.

Nguyên bản thân thể toàn tĩnh dưỡng trong nhà, lần này tức giận đến lợi hại, hơn nữa biết được đứa con nhiều năm không có tin tức đã qua đời, trong một lúc phải tiếp thu quá nhiều lập tức tích tụ vào tâm, khí đảo nên dẫn tới hôn mê.

Năm đó con trai nhỏ thứ ba của bà nháo lên, sau này khi không có tin tức gì bà vẫn luôn rất hối hận nhưng ngoài miệng vẫn cường ngạnh không nói. Lần này con trai không còn nữa chỉ để lại một đứa cháu, còn chịu khổ nhiều như vậy đương nhiên phải ở lại Thời gia.

Ký ức cuối cùng của lão thái thái ngừng lại ở một tiếng kêu Thập Thất, cũng chính là Thời Thích.

Bởi vì bà đem Thời Thích gọi thành Thập Thất.

Nếu không phải bởi vì lúc sau nhìn thấy dung mạo cũng sẽ không xuất hiện một loạt sự tình ngược đãi sau này.

Ninh Mông không phải thánh mẫu nhưng mình chiếm thân thể của bà ấy, biết tình người ấm lạnh, một khi có chút sai sót chỉ sợ hậu quả cũng như phòng thí nghiệm giải phẩu.

Đối với Thời Thích nếu đi theo bà nội hiền từ chắc là về sau sẽ không làm gì với cô đâu nhỉ?

Huống hồ dựa theo miêu tả trong tiểu thuyết cô cũng không sống được đến khi đó.

Hiện tại vẫn đáng được ăn mừng, may mắn thời điểm cô xuyên qua hết thảy còn chưa bắt đầu, còn có thể thay đổi.

Sau khi nghĩ thông suốt Ninh Mông liền thư thái.

Dù sao Thời gia lớn như vậy, hai đứa con trai còn lại của lão thái thái đều thuận theo ý bà, nuôi dưỡng một đứa trẻ cũng không tính là khó.

Nói lại, cô vẫn luôn nhớ tên Thập Thất, cô về sau phải dựa theo cái tên này mà kêu nhưng mà như vậy có thể kéo gần khoảng cách một chút.

Âm thanh hệ thống đúng lúc lại vang lên: “Bởi vì thời không nơi ngươi ở không tụ hợp thành công quỷ hồn cho sự kiện thần quái..... cho nên chỉ có thể đến nơi này.”

Trên thực tế đây là một nguyên nhân, một nguyên nhân khác là bởi vì ở thời không này tai họa của Thời Thích sắp mất, cũng có thể đây là một tình huống.

Ninh Mông lúc này mới nhớ tới mình đã quên đi trọng điểm.

Đây là một quyển tiểu thuyết phong thủy kim thần quái.

Từ phong thủy này cô biết được cũng không nhiều nhưng thần quái có thể nói là biết rất rành.

Trong quyển ‘Hào Môn Quỷ Thiếu’ nói nhiều về việc Thời Thích phá phong thủy cục dẫn đến nhiều việc thần quái, thu phục lệ quỷ do đó đạt được kết quả mình muốn.

Ninh Mông dựa trên giường thật lâu chậm rãi sắp xếp lại tin tức.

Tuy trong tiểu thuyết đối với tính cách lão thái thái không có nhiều tự thuật nhưng có một cái rất quan trọng đó chính là hay thay đổi, đối với hai đứa con trai tương đối cường thế cho nên mới có thể cùng con cả ngoan cố.

Hơn nữa người già rồi, mấy ngày thích cái này qua mấy ngày thích cái khác chắc là bình thường.

Hệ thống nhỏ giọng nhắc nhỡ: “Thời Thích mới vài tuổi, không phát sinh chuyện bị khi dễ thì sẽ không có sự tình phát rồ về sau.”

Ninh Mông gật đầu.

Thời Thích một đứa trẻ nhỏ như vậy, nuôi dưỡng tốt hẳn là không hư mới đúng, còn việc vạn quỷ....vẫn là thay đổi ý tưởng đi.

Cô nghĩ như vậy, lại nhẹ nhàng thở ra.

Lập Hạ hầu hạ lão thái thái yên ổn xuống.

Cô để Lập Xuân bưng cháo đến đút còn mình thì tay chân nhẹ nhàng đi xuống dưới lầu.

Phía trước so với tiểu lâu hoan thanh tiếu ngữ không giống giống nhau, đại thiếu cùng nhị thiếu đều ở đó, hơn nữa còn hai chị em dâu tương đối thích tranh phong làm đại trạch tràn ngập hỏa khí.

Tính tình Lập Xuân có chút không để tâm, đối với những loanh quanh lòng vòng trong nhà này đều không quá hứng thú vì vậy việc liên lạc hai bên đều do cô làm.

Cô cung kính nói: “Đại thiếu, lão phu nhân vừa mới tỉnh.”

Đầu điện thoại bên kia Thời Thiện Cẩn bình tĩnh uhm một tiếng.

Lập Hạ rùng mình nhanh chóng đem mọi chuyện vừa phát sinh toàn bộ đều nói hết, cuối cùng còn nhắc tới cảm xúc lão thái thái tựa hồ có chút hạ xuống.

Cẩn thận chiếu cố.” Thời Thiện Cẩn ném ra những lời này liền gác điện thoại.

Tiện tay từ giá áo bên cạnh cầm lấy áo khoác muốn đi ra ngoài, nguyên bản trong phòng khách một nam nhân đang ngồi không yên, nhanh chóng đứng dậy: “Đại thiếu, còn việc bút tiên.....”

Thời Thiện Cẩn dừng lại “Việc bút tiên không gấp được, trở về lấy một cái kính tròn ở của phòng con gái ngươi, treo ở trên cửa đối diện với bên ngoài.”

Nam nhân gật đầu lia lịa:”Được được được.”

Tưởng tượng đến ba cô gái chết tương đối khủng bố trong ký túc xá của con gái, tâm hắn lạnh đến phát run.

Chỉ cần đem cái gì bút tiên kia đuổi đi thì làm sao cũng được.

 

..............................................

 

Lập Xuân Lập Hạ vừa mới dọn xong đồ đạt thì thấy đại thiếu lên lầu, lập tức khẩn trương chờ ở bên cạnh.

Mở cửa ra, Thời Thiện Cẩn nhìn về phía giường, lão thái thái nằm trong chăn nhìn như ngủ rất an tường.

Hắn nhướng mày đến gần vài bước.

Quả nhiên lão thái thái trên giường rõ ràng đã tỉnh lại làm bộ chưa tỉnh, nheo lại đôi mắt có nhiều nếp nhăn.

Thời Thiện Cẩn trong lòng thở dài “Mẹ, đừng lăn lộn chính mình nữa, con nhận đứa trẻ kia trở về là được, thân thể người không chịu nỗi lần nữa đâu.”

Ninh Mông vừa nghe lập tức trợn mắt.

Hệ thống: “Lão thái thái thực ngang ngược, con trai cả của ngươi thật hiếu thuận.”

Ninh Mông học theo bộ dáng lão thái thái không buông tha người đã thấy, trung khí mười phần nói: “Đem Thập Thất về đây.”

Cô kêu khóc lên: “Cháu trai cả đáng thương của ta, một cái tên chân chính cũng không có, cũng không có họ....”

Thời Thiện Cẩn ngừng lại, lập lại nói: “Mẹ, hắn gọi là Thời Thích.”

Đôi mắt lão thái thái nhắm lại, giả bộ không nghe thấy chỉ lo gào: “Ai ui, cháu trai của ta..... cha đã qua đời nên hiện tại không ai quan tâm.”

Thấy bộ dạng này Thời Thiện Cẩn cũng không giải thích.

Hiển nhiên lão thái thái lý giải sai lầm, nghe thành ra số mười bảy. Nhưng mà Thập Thất coi như nhũ danh, tiện danh dễ nuôi.

Thời gia đặt tên từ trước đến nay phải qua suy tính.

Thời Thích.....chữ Thích này thật ra có chút không biết xấu hổ.


Tác giả có lời muốn nói: Thời Thích là nam chính.

Đại lão lòng dạ hiểm độc trước mắt chỉ là một đứa trẻ phá phách.

Con đường nuôi dưỡng hài tử bắt đầu.

Lại cường điệu lần nữa: lần xuyên không đầu tiên chỉ có tình thân.


Hết Chương 2.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét