Edit: Co3P.
Mùa đông dân
quốc năm 75, tuyết trắng mênh mông.
Ở huyện Võ
Ninh tỉnh Giang Nam, trong tòa nhà lớn của Lục gia phía đông Lục gia trấn, một
vị lão thái thái mở cánh cửa lớn nhìn hai bên vài lần, lại thở dài đóng cửa lại,
xoay người đi vào trong nhà.
“Hội Trân
à, Xán Văn mấy ngày nay không hồi âm rồi.”
Lão thái thái
vào phòng liền thở ngắn than dài với con dâu Nguyễn Hội Trân.
Nguyễn Hội
Trân đang nướng khoai, ngửi từng luồng mùi thơm, tâm tình rất tốt. Nghe Lục
thái thái hỏi về Lục Xán Văn, khóe miệng trề trề.
“Mẹ, ngày
tuyết lớn, có thư tín cũng không đưa tới được. Mẹ lớn tuổi rồi đừng nhọc lòng nữa,
lại đây ăn chút gì đi.”
Lão thái thái
lắc đầu: “Aizz, mẹ ăn không vô. Mẹ về phòng nghỉ ngơi trước đây, đứa nhỏ này
nếu lại không gửi thư về, hai mẹ con ta sẽ phải uống gió tây bắc.”
Thấy lão thái
thái về phòng, Nguyễn Hội Trân cúi đầu tiếp tục khải khoai lang đỏ trong bếp lò.
Ngẩng đầu nhìn nhìn đại trạch viện, Nguyễn Hội Trân cũng thở dài một tiếng
trong lòng.
Nếu là trước
kia có thể ở căn nhà lớn như vậy thì nằm mơ cô cũng có thể cười tỉnh nhưng bây
giờ, thật là muốn khóc cũng khóc không được.
Tòa nhà lớn
như vậy, trống rỗng, cái gì cũng không có, có thể bán đều đã bán, không bán được
cũng làm củi đốt. Cô cùng lão thái thái giữ cái nhà này có lợi ích gì, đáng
thương lão thái thái còn trông đợi Lục Xán Văn gửi thư về. Nếu thật có tâm thì
trước khi mùa đông đến đã hồi âm rồi, còn chờ đến bây giờ sao? Nếu không phải
cô xuyên đến đây thì lão thái thái đã giống như nguyên chủ Nguyễn Hội Trân đang
sống sờ sờ bị đói chết rồi.
Từ sau khi
xuyên qua, tiếp thu ký ức của Nguyễn Hội Trân thì đã thấy không đáng thay cho cô
ấy.
Nguyên chủ
Nguyễn Hội Trân là một người vợ dân quốc tiêu chuẩn, bó chân, đại môn không ra
nhị môn không bước, cần kiệm quản gia, mấu chốt là đối với mẹ chồng lại hiếu
thuận có hơn. Người vợ như vậy đặt ở sau này là điển hình của người vợ năm tốt
nhưng ở thời đại này quả thật là một bi kịch.
Nguyễn Hội
Trân là cô nương Nguyễn gia ở Lục gia trấn. Nguyễn gia đã sớm tuột dốc, cha mẹ
nhà họ Nguyễn lúc còn trẻ đã ly trần, em trai Nguyễn Hội Trân Nguyễn Hội Hiền cũng
bỏ nhà ra đi lang bạt, một đi không trở về, chỉ để lại một mình Nguyễn Hội Trân
sống ở nhà. Dung mạo Nguyễn Hội Trân chỉ có thể nói là thanh tú, hơn nữa ngày
thường trang điểm cũng rất cổ hủ cho nên có vẻ thành thục lão luyện, lại còn rất
cần lao, rất thủ quy củ. Ở thời kỳ dân quốc này là một người vợ rất thích hợp để
lựa chọn. Lục lão thái từ sớm đã định cô, chờ con trai sau khi từ nước ngoài du
học trở về, khiến cho hai người thành thân.
Chỉ là Lục
Xán Văn tiếp thu tư tưởng mới, cự tuyệt ép duyên. Dưới sự tức giận lão thái
thái lấy cái chết ép buộc, cuối cùng khiến hai người bái thiên địa thành phu
thê.
Lục Xán Văn
thành toàn hiếu đạo của bản thân, lão thái thái có con dâu mình thích, cả Lục
gia vui mừng, chỉ có Nguyễn Hội Trân là bi kịch. Chồng cô không thương cô, đêm
tân hôn cũng không chạm vào cô, hôm sau liền lấy cớ đi học rời quê nhà, để lại
Nguyễn Hội Trân chiếu cố mẹ già.
Có lẽ cảm thấy
bản thân cưới vợ theo ý mẹ già, đối với trong nhà đã tận tình tận nghĩa nên từ
khi Lục Xán Văn rời đi chưa từng trở lại, nhưng mà cũng may vẫn luôn thư từ
không ngừng, ngẫu nhiên sẽ gửi một ít phí sinh hoạt về để mẹ chồng nàng dâu hai
người miễn cưỡng sống qua ngày.
Hai năm đầu
còn tạm được, dần dần phí sinh hoạt càng ngày càng ít, có đôi khi hơn nữa năm cũng
khó gửi về một lần.
Mẹ chồng nàng
dâu hai người đều không biết chữ, lại là phụ nữ bó chân nên đi ra ngoài xin việc
người ta đều không cần. Lão thái thái không còn cách nào chỉ có thể bán của cải
gia sản lấy tiền duy trì qua ngày. Lục gia cũng chậm rãi điêu tàn, đến bây giờ
chỉ còn bốn bức tường và một tòa nhà lớn trống rỗng, mà Nguyễn Hội Trân bởi vì
thân thể quá yếu, sinh bệnh một lần đã không còn.
Nếu không phải
bản thân mình có đòn sát thủ trên tay, Nguyễn Hội Trân cảm thấy cho dù mình có
xuyên không đến cũng sẽ chết lần nữa.
Sau khi ăn
khoai nướng Nguyễn Hội Trân liền đóng cửa lại, tự mình đi vào phòng bếp làm cho
lão thái thái một chén cháo khoai lang đỏ đưa vào trong phòng. Thấy lão thái
thái đang ngủ nên không quấy rầy, đặt đồ xuống trở về phòng mình.
Bây giờ trong
phòng chỉ còn lại một chiếc giường cùng một cái bàn nhỏ, nệm chăn trên giường đều
cũ nát không còn hình dáng. Nguyễn Hội Trân cởi áo bông trên người, đặt bình nước
nóng trong tay lên giường, chui vào trong chăn ôm bình nước nóng nhắm mắt lại.
Trong nháy mắt
Nguyễn Hội Trân liền tiến vào một không gian khác. Không gian này cũng không lớn,
khoảng mười mẫu đất, bên trong xanh biết từng hàng, mọc đầy dây khoai lang đỏ.
Không gian
này của Nguyễn Hội Trân thuộc về không gian thần thức cho nên lúc linh hồn
xuyên qua cũng cùng mang theo đến. Kiếp trước vừa sinh ra Nguyễn Hội Trân đã có
không gian này rồi, từ nhỏ bà ngoại, người sống nương tựa lẫn nhau với cô đã
nói, không thể nói bí mật này với người khác bằng không người xấu sẽ bắt cô đi.
Tuy rằng Nguyễn Hội Trân nhỏ tuổi nhưng rất ỷ lại vào bà ngoại cho nên trước giờ
không nói với ai khác. Cho dù là đối tượng yêu đương thiếu chút nữa kết hôn cô
cũng không nói một chữ. Khi đó không thiếu ăn không thiếu mặc cho nên cô rất ít
dùng không gian này, không nghĩ tới bây giờ không gian này lại thành cọng rơm cứu
mạng của cô.
Không gian
này cũng không thể từ trống không biến ra đồ vật được nhưng mà đất bên trong rất
màu mỡ, trên cơ bản chỉ cần một hạt giống, trong mấy ngày đã mọc ra một tảng lớn
lương thực.
Mấy mẫu khoai
lang đỏ bây giờ chính là từ củ khoai lang đỏ duy nhất còn trong phòng bếp Lục
gia Nguyễn Hội Trân tìm được mọc ra. Sau khi Nguyễn Hội Trân từ bên trong đào mấy
chục cân khoai lang đỏ ra, định đem khoai lang này đi đổi ít hạt giống, cả ngày
ăn khoai lang đỏ như vậy cô thì gắng gượng được chứ lão thái thái thì không nhất
định.
Sáng sớm ngày
hôm sau lúc Nguyễn Hội Trân đi xem mẹ chồng Lục thái thái, Lục lão thái thái đã
bưng chén cháo ăn rồi, trong chén một tí cũng không thừa, ăn sạch sẽ.
Thấy Nguyễn Hội
Trân tới Lục lão thái nói: “Tuyết đang lớn, cũng đừng đi ra ngoài giặt quần
áo, mẹ con hai ta một ngày ăn ít hai bữa là được.”
Lúc trước bởi
vì trong nhà nghèo rớt mồng tơi đột nhiên có thêm lương thực, vì không để lão thái thái hoài nghi nên Nguyễn Hội
Trân lấy cớ ở bên ngoài tìm việc, giặt quần áo cho người ta kiếm tiền. Lục lão
thái tin là thật, bây giờ thấy bên ngoài giá rét không muốn con dâu ra ngoài chịu
khổ.
“Mẹ, không
sao đâu, con chỉ đi ra ngoài dạo thử. Bây giờ thời tiết lạnh, việc giặt quần áo
mới dễ tìm, không chừng người ta thấy thời tiết khắc nghiệt còn có thể cho
chúng ta thêm ít đồng đấy, trở về mình còn có thể được ăn gạo.”
Nguyễn Hội
Trân tất nhiên là muốn đi ra ngoài. Bên ngồi tuy giá rét nhưng cô không muốn ăn
khoai lang đỏ trong suốt mùa đông, hơn nữa thân thể cô bây giờ rất suy yếu, lão
thái thái cũng không thể đi đâu cho nên cần phải ăn thịt, tẩm bổ thật tốt.
Truyện được đăng duy nhất tại https://phiphiconuong.blogspot.com/2021/11/phan-au-o-dan-quoc.html?m=1
Thấy Nguyễn Hội
Trân kiên trì Lục thái thái cũng hiểu rõ do cuộc sống bức bách, không ngăn cản
cô nữa, chỉ là mong đợi nói: “Nếu Xán Văn trở về thì tốt rồi. Trong nhà có
nam nhân thì mẹ chồng nàng dâu chúng ta cũng không trãi qua ngày tháng như thế
này.”
Nguyễn Hội
Trân ở trong lòng cười ha hả hai tiếng, không nói gì.
Không quan
tâm nam nhân Lục Xán Văn này tra hay không tra, dù sao cô sẽ không trông cậy
vào nam nhân này trở về nuôi mình. Tuy rằng bây giờ thế đạo bên ngoài rất loạn
nhưng nếu Lục Xán Văn cố kỵ mẹ già và vợ trong nhà thì sẽ không rời đi, chỉ để
hai người phụ nữ ở nhà. Rõ ràng biết thời trẻ Lục gia đã suy tàn, cha Lục lúc
trước vì hút thuốc phiện, đã xài hết tích góp trong nhà, chỉ còn lại chút dành
dụm cuối cùng để cho Lục Xán Văn ra ngoài du học, trong nhà căn bản không còn
tiền sinh hoạt vậy mà Lục Xán Văn lại có thể đi biệt mấy năm, đây là điển hình
của việc không có trách nhiệm.
Ra khỏi Lục
gia, sau khi thuận tay khóa cửa lại từ bên ngoài Nguyễn Hội Trân yên lặng tìm
chổ ngồi, từ trong không gian lấy ra hai mươi cân khoai lang đỏ. Thật ra cô muốn
lấy nhiều hơn nhưng với đôi chân nhỏ, hơn nữa trên người cũng không có sức, nhiều
cũng không thể động. Chỉ có hai mươi cân mà cô cõng đi cũng không xong.
Lục gia trấn
cũng không tính là nhỏ, so với những trấn nhỏ đời trước Nguyễn Hội Trân thấy
còn lớn hơn chút, đặc biệt ở đây địa chủ phú hào rất nhiều, rất giàu có và đông
đúc, cho nên trấn nhỏ rất náo nhiệt, tòa nhà lớn hai bên đường thoạt nhìn rất đồ
sộ. Tuy rằng đã thấy nhiều quái vật khổng lồ bằng xi măng cốt thép nhưng nhìn
thấy những tòa đại trạch diện tích rộng này Nguyễn Hội Trân vẫn muốn cảm khái độ
giàu có của địa chủ thời bây giờ.
Nhưng thật ra
Nguyễn Hội Trân không hâm mộ nhà bọn họ lớn, muốn nói tòa nhà lớn, Lục gia mới
là tòa nhà lớn nhất trấn này. Lục gia trấn là lúc trước lấy từ tên của Lục gia,
năm đó cũng phong cảnh một thời. Chẳng qua sau đó lại lục tục hút thuốc phiện,
đánh bạc, thêm nữa con cháu đời sau điêu tàn, không làm việc gì cho nên trong
nhà rất nhanh suy tàn, ruộng đất đổi chủ, cửa hàng cầm bán, bây giờ chỉ còn lại
tổ trạch. Theo ý của Nguyễn Hội Trân nên sớm đem tòa nhà bán đi lấy một số tiền,
sau đó hai người đổi một căn nhà nhỏ ở cũng có thể sống được rất nhiều năm.
Đáng tiếc việc này cô từng đề cập một lần bị Lục lão thái mắng máu chó đầy đầu,
việc này tất nhiên cũng không giải quyết được gì.
Trong lòng vừa
suy nghĩ vừa đi nên đi đường cũng không cảm thấy lạnh, Nguyễn Hội Trân tìm vài
nhà, rốt cuộc tìm được một tiệm gạo.
Hết chương 1.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét