Nếu
có người hỏi biến thành lão thái bà cảm giác như thế nào?
Ninh
Mông cảm thấy mình hoàn toàn có thể trả lời vấn đề này.
Sự
thật quá mức kinh khủng, cô nỗ lực tiêu hóa cái hiện thực này, dựa vào ánh sáng
ngoài cửa sổ duỗi tay ra nhìn.
Nếp
nhăn, khô khốc, da xuống cấp.
Cô
nuốt nuốt nước miếng, từ trong chăn vươn một tay khác sờ sờ lên. Đặt hai tay
cùng nhau càng lộ rõ.
Không
phải cô hoa mắt, cảm giác thật sự giống như vỏ cây già mùa thu.
Cho
dù cô sinh bệnh nằm viện thật lâu cũng nhớ rõ làn da của mình rất đẹp được nhiều
người hâm mộ, vừa trắng vừa nộn, sờ lên còn rất mềm mại.
Cho
dù bởi vì không thấy ánh mặt trời làn da xấu đi thì cũng nên là làn da thiếu nữ
chứ, dù xấu đi chẳng lẽ còn sinh ra nếp nhăn?
Làm
sao mà trong nháy mắt lại biến thành làn da mà chỉ có người già mới có?
Ý
thức được tình huống không thích hợp Ninh Mông lập tức trừ trên giường giãy giụa
ngồi dậy. Kết quả nhúc nhích nữa ngày chăn cũng đều không di chuyển, đều không
có lật qua được.
Cô
hình như biến thành một bà lão.
...............................
Thời
gian trở lại vài phút trước, bệnh viện Đệ Nhất.
“Giường 12, Ninh Mông.”
Bác
sĩ lật xem ca bệnh “Có thể đưa đến nhà
xác.”
Ninh
Mông phiêu ở giữa không trung tận mắt nhìn thấy hộ sĩ đem thân thể mình đẩy mạnh
vào nhà xác, đắp lên một tầng vải trắng.
Ý
thức rất nhanh biến mất.
Không
biết qua bao lâu cô cảm giác mình đang ở trong một không gian nhỏ hẹp, một mảnh
tối đen không thể động đậy.
Chung
quanh cũng một mảnh yên tĩnh, rồi một lát sau xuất hiện thanh âm thật nhỏ, từ
nhỏ thành lớn, cuối cùng hợp thành một câu “Lão
phu nhân, ngài tĩnh chưa?”
“Lão phu nhân còn chưa
tĩnh, để bà nghỉ ngơi thêm chút đi.”
“Bác sĩ nói lão phu nhân
lớn tuổi rồi, không thể bị kinh hỷ, chúng ta về sau phải chú ý một chút.”
Ngay
từ đầu một câu biến thành mấy câu nhưng không ầm ĩ, dần dần có thể nghe rõ.
Không
bao lâu sau thanh âm lại biến mất, lỗ tai lại yên tĩnh.
Ninh
Mông từ trong bóng đêm khôi phục ý thức, mở mắt ra.
Trước
mắt một mảnh tối tăm, cô trợn mắt nhìn đỉnh đầu vẻ mặt mờ mịt, chớp chớp mắt,
phát hiện trước mắt có chút mơ hồ.
Chẳng
lẽ mình là xác chết vùng dậy? Tỉnh dậy ở nhà xác?
Nghĩ
đến khả năng này trên người cô nhanh chóng nỗi da gà, chung quanh đều là thi thể,
một mình bị nhốt bên trong những tình tiết khủng bố trong tiểu thuyết cương thi
cùng nhau nhảy ra.
Rất
nhanh cô liền ý thức được không thích hợp.
Chậm
một nhịp cảm giác rốt cuộc truyền tới não bộ, đôi mắt cũng không phải phi thường
rõ ràng nhưng cô cảm giác được căn phòng này xinh đẹp, tinh xảo, bên dưới giường
cũng rất mềm mại thoải mái, chớp mũi
quanh quẩn một mùi hương nhàn nhạt.
Cô
cương thân thể nằm ở đó suy tư.
Thời
gian dài vẫn duy trì cùng một tư thế, thân thể có chút cứng đờ. Ninh Mông giật
giật muốn xoay người kết quả nữa ngày không động được.
Cảm
giác quái dị lần nữa nỗi lên trong lòng.
Bức
màn di động, một tia sáng tiến vào, mỏng manh nhưng cũng đủ để cô thấy rõ cái
tay trước mắt.
Một
bàn tay che kin nếp nhăn.
“A” Ninh Mông thở ra một hơi dài, phục hồi
tinh thần lại từ việc mình thật sự biến thành một bà lão.
Chỉ
là đúng lúc này trong đầu liền vang lên một thanh âm: “Chào Ninh Mông......ta là hệ
thống của ngươi.” Đến một cách đột ngột kỳ quái.
Ninh
Mông mới vừa hoàn hồn đầu lại treo.
Thật
là gặp quỷ!
Cô
biến thành bà lão không nói, hiện tại trong đầu còn xuất hiện một thanh âm
khác, đây là đang nằm mơ hay sao?
Thanh
âm lại nhắc nhở: “Ngươi có thể ở trong đầu
nói chuyện với ta ....”
Cô
khống chế cảm xúc của chính mình hỏi: “Ngươi
là ai?”
“Ta là hệ thống xuyên qua Tấn Giang.... bởi vì thân thể trước của ngươi
dương thọ đã hết cho nên vội vàng tìm có một thân thể phù hợp.....”
Ninh Mông xem như đoán được một
chút.
Cô xem tiểu thuyết đương nhiên đoán
được hệ thống là gì, chỉ là trước giờ không nghĩ tới chuyện như vậy sẽ phát
sinh trên người mình, có chút hồ nghi.
Hệ thống có chút sốt ruột, nó là tay
mới nếu ký chủ này khiếu nại nó sẽ bị thu về, thật vất vả mới tìm được phúc lợi
này....
Ninh Mông trầm mặc một lát, trong đầu
xoay chuyển nhiều lần, bình tĩnh hỏi: “Tìm
ta có mục đích gì?”
“Đời trước ngươi tích đức làm việc thiện, đời này vốn nên hưởng lạc cả đời
nhưng đã xảy ra sự cố bỏ mạng sớm, đây chính là bộ xuyên qua của chúng ta không
xử lý tốt.....” Hệ thống nhanh chóng truyền đạt chuyện cũ năm xưa.
Trước mắt xuất hiện màn hình trong
suốt.
Trên màn hình là hình ảnh cô, giống
như điện ảnh khoa học viễn tưởng chiếu cuộc đời cô.
Đứng từ góc độ người xem thấy cảm
giác hoàn toàn bất đồng.
Cô thật sự đã xuyên qua, từ một sinh
viên nhập vào người một bà cụ hơn 60 tuổi, bởi vì giai đoạn hiện tại chỉ có
thân thể này phù hợp yêu cầu hưởng lạc.
Ninh Mông còn nằm trên giường lắp bắp
hệ thống lại xuất hiện.
Nó ngượng ngùng xoắn xít nói: “Ngươi có thể đánh giá xếp hạng cho ta không?”
Ninh Mông duỗi tay chọn điểm 10 xếp
hạng nhất liền thấy màn hình trong suốt giống như làn nước cuộn sóng vài giây rồi
sau đó biến mất.
Cửa phòng đột nhiên bị mở ra.
Cô lập tức khôi phục bộ dáng giả bộ
ngủ, tiếng bước chân ngừng ở mép giường, rồi đi đến bên cửa sổ.
Nghe được thanh âm bức màn bị kéo
ra, cô xốc lên một khe hở nhìn lén, trong phòng lập tức sáng sủa.
Một cô gái đứng ở bên cạnh giường
không xa, đưa lưng về phía cô không biết đang làm gì, một tĩnh vừa động đều rất
ôn nhu.
Ninh Mông đang híp mắt nhìn lén động
tác của cô.
Cửa phòng lại được mở ra thật cẩn thận,
lại có một cô gái nữa đến tay chân nhẹ nhàng mang một bó hoa tiến vào, hai người
song song đứng ở một chổ.
Hiện tại đang giữa mùa hạ, mặt trời
Yến Kinh chói chang, trong không khí phản phất nhiều mùi khác nhau. Bên cửa sổ
có một cành cây chìa ra, bên trên nở đầy những bông hoa nhỏ trắng thuần, ve kêu
ồn ào.
“Ấy,
đừng chạm vào hoa kia. Đại thiếu nói vị trí không thể động.”
“A, ta thiếu chút nữa quên, đây chỉ là mới mẻ, phải thay mới được.”
Trong phòng không được đặt bồn hoa
nhưng cần phải có một ít thực vật khác, cũng chỉ có thể dùng hoa cắm trong nước
này.
Lập Xuân mắt nhìn ngoài cửa sổ thở
dài, cúi đầu cẩn thận thay nước cho bình hoa.
Lão phu nhân xuất thân ngư dân, lúc
trước ở trong nhà, sau khi gả đến ở trong tòa nhà lớn cảm thấy không chút nhân
khí, nhắc mãi hồi lâu, sau khi đại thiếu kế thừa Thời gia liền một lần nữa xây
cho bà một tiểu lâu.
Tiểu lâu này tuy rằng kém xa so với
những khu biệt thự nhưng nội thất một chút cũng không kém, tất cả đều tinh xảo
quý khí.
Cũng không biết lão phu nhân khi nào
mới tỉnh, nếu còn không tỉnh chỉ sợ mấy người các cô đều phải bị đại thiếu
trách tội.
Lập Xuân một bên cắm hoa một bên suy
nghĩ xuất thần.
Chờ Lập Hạ làm xong cô nàng lại gần
nhỏ giọng thì thầm: “Lập Xuân, ngươi nói
lão phu nhân khi nào mới tỉnh, vì một đứa trẻ cũng đáng cùng đại thiếu ngoan cố
sao?”
Lập Hạ liếc mắt lên giường không
chút để ý nói: “Tam thiếu năm đó một đi
không về, lão phu nhân ngoài miệng không nói nhưng trong lòng nhất định là hối
hận, càng miễn bàn hiện tại nhận được tin tức tam thiếu không còn, dưới cơn xúc
động tự nhiên muốn ôm cháu nội về. Nếu không phải huyết mạch tam thiếu thì nuôi
dưỡng bên người cũng có thể dỗ lão thái thái vui vẻ.”
Tam thiếu là con trai lão phu nhân.
Cô nói nhẹ nhàn như vậy Lập Xuân lại
cảm thấy không phải không có lý.
Sự tình của tam thiếu hơi tra một
chút sẽ biết, việc năm đó nháo quá lớn còn lên tin tức, tin tức tám năm trước
không như bây giờ, khi đó viết phần lớn đều là sự thật.
Mấy hôm trước nhà lớn bên kia xuất
hiện một đứa trẻ, nhìn qua khoảng bảy tám tuổi, cầm đồ vật của tam thiếu đến nhận
thân, nghe người ta nói lớn lên có chút giống tam thiếu, nói là nhi tử cũng có
khả năng.
Nhưng mà ý tứ đại thiếu không rõ, chỉ
thu thập một phòng nhỏ cho hắn ở.
Lập Hạ vô tình nói: “Để con quỷ kia va chạm lão phu nhân, đại thiếu
đã xử lý rồi.”
Lão phu nhân biết được liền nói muốn
đem đứa trẻ về tiểu lâu, đại thiếu không đồng ý, lão phu nhân lén đi xem kết quả
đụng phải dã quỷ gan lớn, đã xảy ra chuyện.
“Không
biết quỷ ở đâu tới.” Lâp Xuân lẩm bẩm.
Thời gia là phong thủy thế gia, ở
nhà lớn bên kia là địa phương chuyên có quỷ, dùng để làm việc, tiểu lâu là nơi
thanh tĩnh nhất.
Dã quỷ lão phu nhân gặp cũng thật
không sợ chết, cư nhiên dám đến bên này.
Hai người không hề chú ý đến người
trên giường đã tỉnh.
Ninh Mông nghe được vài phút, chỉ
nghe được mơ hồ mấy từ.
Đối với tin tức trong miệng hai người
họ, cô trong lòng vò đầu bức tai mà nghĩ, lại cảm thấy hình như đã nghe được ở
đâu.
Cô hỏi hệ thống: “Họ đang nói cái gì vậy?”
Hệ thống nói: “Các cô ấy nói thân thể này của ngươi gặp phải quỷ mới xảy ra chuyện.”
Ninh Mông lập tức run run một chút, cô
sợ nhất là quỷ, nháy mắt dời tầm mắt đến chăn trên người.
Hiện tại là mùa hè có thể thấy ánh mặt
trời mãnh liệt bên ngoài, trong phong lại rất mát mẻ, không giống với điều hòa
mát mẻ bởi vì cô căn bản không thấy có điều hòa.
Dù đắp chăn cũng không có một chút cảm
giác nóng nực ngược lại thoải mái từ trong tâm.
Công nghệ gì mà lợi hại vậy?
Làm như cảm thấy nghi hoặc của cô, hệ
thống lại nói: “Phòng này có bày trận, đối
với thân thể ngươi rất có lợi.”
Ninh Mông lặp lại: “Trận?”
“Uh, trong phòng đông tây phương hình chiếm đa số, có nơi kêu là nghi
phương bất nên viên (? help). Còn có bài trí ngăn tủ bồn hoa linh tinh kỳ thật là có
âm dương cân bằng, có tác dụng đông ấm hạ mát, đối với thân thể người già đặc
biệt càng tốt.”
Hệ thống vừa nói là dừng không được:
“Trận pháp phong thủy phần lớn là lợi dụng
vật bên ngoài, thông qua thiên thời địa lợi nhân hòa mà phát huy tác dụng đạt
được mục đích. Trận pháp này tuy rằng bình thường nhưng dùng khá tốt, phong thủy
sư bố trí hẳn cũng không tệ lắm.”
Ninh Mông đột nhiên hỏi: “Ngươi có phải là hệ thống phong thủy không?”
Hệ thống thẹn thùng nói: “Ta chỉ là học trộm một chút.....”
Ninh Mông: “......”
Thừa dịp còn chưa phát hiện cô tỉnh,
cô ở trong chăn sờ cánh tay.
Cô sờ từ đầu tới chân, một chút khả
năng cũng không có, chính là thân thể một bà lão, còn hơi mập chút.
Hệ thống nói chính là sự thật, không
phải cô đang nằm mơ.
Nghe được trên giường có nho nhỏ động
tỉnh, hai cô gái đều xoay người lại.
Lâp Hạ dỗ dành: “Lão thái thái ngài tỉnh còn giả bộ ngủ không
phải hù dọa Lập Hạ sao? Lập Xuân vừa chuẩn bị món ngon này, ngài không đứng dậy
xem một cái sao?”
Nói
như vậy lão thái thái vẫn không mở mắt nhưng mí mắt động đậy, cô cảm thấy buồn
cười.
Trên
giường Ninh Mộng cũng muốn mở mắt nhưng nàng sợ lộ tẩy. Tuy rằng có hệ thống
nhưng vạn nhất bị đưa vào phòng thí nghiệm như chuột bạch vậy thì thật đúng là
chói lọi rực rỡ cả đời.
Từ
từ..... cô gái nhỏ kia gọi là gì.....Lập Xuân Lập Hạ?
Cô
bất động thanh sắc đánh giá hai người, trong lòng đã nỗi lên sóng to gió lớn.
Hệ
thống đang ở trong đầu nàng nghỉ ngơi, hưởng thụ, cảm ứng được cảm xúc nàng dao
động lúc này mới nhớ tới mình chưa truyền tống ký ức: “Ngươi đợi một lát, ký ức đang truyền tống....”
Màn
hình trong suốt lần thứ hai xuất hiện, hình ảnh đã có thay đổi.
Ninh
Mông đắm chìm trong đó.
Lập
Xuân Lập Hạ vốn dĩ đang trêu ghẹo, thấy lão phu nhân phảng phất như si ngốc
trong lòng đều bị dọa sốc.
Các
cô nhanh chóng ấn chuông trên đầu giường, kêu bác sĩ đến.
Mấy
ngày nay bác sĩ vẫn luôn ở bên này, rất nhanh đã đến. Sau khi kiểm tra một hồi
tỏ vẻ khó hiểu: “Theo lý lão phu nhân hẵn
là đã khỏe mới đúng. Mấy hôm nay các cho ăn uống bình thường sao?”
“Đều dựa theo tiểu chuẩn
của bác sĩ, bình thường, vừa rồi còn tốt lại đột nhiên như vậy.” Lập Xuân có chút kinh hoảng “Bác sĩ, bộ dạng lão phu nhân..... có phải là
người gia si ngốc không.....”
Ai
có thể nghĩ đến lão phu nhân đột nhiên bị quỷ đâm đâu.
Ninh
Mông từ trong trí nhớ phức tạp đi ra vừa lúc nghe được câu nói như thế, trung
khí mười phần mà lên tiếng: “Ta không phải
người già si ngốc.”
Nàng
cho rằng xuyên thành bà lão đã rất khổ sở, không nghĩ tới mình còn xuyên vào một
quyển tiểu thuyết phong thủy thần quái.
Thành
bà nội....nam chính.
Không
những già mà còn có chút ác độc.
Tác giả có lời muốn nói:
Ninh
Mông: "Đại tôn tử, ta tới đây! “
Hết Chương 1.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét